[Chap trước]
Căn phòng còn lại Lưu - Nghiêm.
"Anh giải thích đi."
"Ban nãy đã nói rồi." – Nghiêm Tư Nhuệ thản nhiên trả lời, cảm giác như chuyện xảy ra quá đổi bình thường.
Lưu Quân Hạo sợ càng nhiều hơn, anh không đoán ra được nét mặt hiện tại của Nghiêm Tư Nhuệ là thật hay giả vờ bình tĩnh.
"Chuyện này không hợp lý, chúng ta đang rất ổn mà anh.
Sao đột nhiên lại có cô gái kia, em thậm chí còn chưa từng thấy cô ấy." – Lưu Quân Hạo tự nghĩ ra những điểm bất hợp – "Chuyện cô ta có thai, sao có thể khi mà anh và em đều ở cạnh nhau thường xuyên chứ."
"Sao lại không chứ?"
"Vậy anh nói xem, rốt cuộc cả hai đã qua lại như thế nào?" – Lưu Quân Hạo nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi để tìm minh chứng.
[kết thúc chap trước]
"Đương nhiên là em không thấy." – Nghiêm Tư Nhuệ ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi – "Tôi và tiểu Doanh gặp nhau đều là những lúc tôi đi quay xa hoặc em đi quay xa, việc che giấu cũng đâu có gì khó."
"Không thể nào, em không tin."
"Em tin hay không cũng được, sớm muộn gì cũng có ngày anh nói hết chuyện ra để quan hệ giữa chúng ta kết thúc." – nói đến đây cậu dừng lại một chút, quan sát nét mặt của anh rồi lại tiếp tục nói thêm – "Hiện tại, em phát hiện rồi thì càng tốt.
Anh cũng không cần phải duy nghĩ lý do với em, câu trả lời chắc em cũng đã thấy rồi."
Lưu Quân Hạo nắm lấy tay Nghiêm Tư Nhuệ, run rẩy mà nói "Tư Nhuệ, anh gạt em đúng không? Là bác trai ép anh đúng không? Em và anh bây giờ cùng nhau tìm bác ấy nói lý lẽ đi.
Em không muốn kết thúc, em không muốn."
Mỗi lời nói của Lưu Quân Hạo đều mang theo nghẹn ngào, dường như mỗi tế bào dêuu gào thét sự phản đối.
Anh không kiềm nén được mà nước mắt cũng tuông theo, là sợ hãi bủa vây.
"Anh không cần thiết phải gạt em, ba có đứng ra phản đối thì anh vẫn có cách đối phó với ông ấy để chúng ta tiếp tục ở bên nhau." – Nghiêm Tư Nhuệ nói đến đầy thì cúi mặt xuống – "Quân Hạo, anh thành tâm xin lỗi em.
Anh không nên đem tình cảm của em ra đùa giỡn."
Lưu Quân Hạo nở nụ cười chua chát.
"Xin lỗi? Một câu xin lỗi thì có thể giải quyết sao? Anh xem tình cảm của chúng ta chỉ thế thôi hả?"
Nghiêm Tư Nhuệ im lặng không trả lời.
Cậu để yên cho anh trách mắng, tốt nhất là phải để cho anh chán ghét và hận cậu thì càng tốt.
"Nghiêm Tư Nhuệ." – Lưu Quân Hạo gằn giọng lớn vô cùng, anh đi đến giữ bả vai cậu kéo đứng dậy thật mạnh – "Anh rốt cuộc có lương tâm không? Sao anh lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế? Phủi sạch toàn bộ quan hệ chúng ta suốt thời gian qua không đáng đồng nào."
Nghiêm Tư Nhuệ vô tình chạm vào ánh mắt cháy rực kia, sợ bản thân sẽ bị ánh mắt sâu thẳm của sói con nhìn thấu.
Cậu vội vàng tránh né, gạt đi bàn tay to lớn đang vịn bả vai cậu run rẩy.
"Lời anh đã nói hết, anh lần nữa xin lỗi em."
Nói rồi cậu quay lưng bước đi.
"HẠO TƯỜNG, anh đứng lại đó." – Lưu Quân Hạo từ phía sau ôm chầm lấy Nghiêm Tư Nhuệ, anh ra sức ghì chặt cậu vào lòng – "Tư Nhuệ, chúng ta cùng về nhà đi.
Anh đừng bỏ rơi em, em thật sự không chịu nổi đâu.
Có phải em sai gì không? Anh giận em một chút thôi nhé."
Những lời nói đều mang theo tiếng nức nhẹ.
Nghiêm Tư Nhuệ mím chặt môi, kiểm soát bản thân không được để nước mắt rơi xuống lúc này.
"Quân Hạo, đừng trẻ con nữa."
Cậu hít một hơi sâu, đưa bàn tay mình áp lên bàn tay to lớn của anh đang giữ chặt ở eo mình.
Tự dặn lòng: mượn cơ hội để chạm vào người mình yêu thương lần cuối, về sau đường ai nấy đi.
"Quân Hạo, em buông anh ra đi." – cậu dùng lực gỡ tay anh ra.
Lưu Quân Hạo càng siết chặt hơn "Em không buông đâu, có chết cũng không buông."
"Vậy để anh chết nhé."
Nghiêm Tư Nhuệ buôbg ra một câu nói nhẹ như bông, không ngờ lại tác động lớn đến lý trí của Lưu Quân Hạo.
Anh lập tức buông ra, khẩn trương nói "Tư Nhuệ, anh đừng nói những lời như thế."
Nghiêm Tư Nhuệ được trả lại tự do, tinh thần cũng đã lấy lại sự quyết tâm.
Cậu quay lại nhìn thẳng vào anh, không chút tình cảm nói "chúng ta đến với nhau chỉ vì sự hiếu kì của tuổi trẻ, anh tin thời gian sau cả hai sẽ ổn thôi."
"Không đâu anh." – Lưu Quân Hạo cầm lấy bàn tay Nghiêm Tư Nhuệ mà kéo nhẹ – "Em không phải trẻ con, em thật sự nghiêm túc đó."
"Chúng ta đến lúc ngừng lại rồi Quân Hạo à." – Nghiêm Tư Nhuệ nói xong thì rút tay lại.
"Em không muốn."
Nghiêm Tư Nhuệ lắc đầu, quay đi một cách không do dự tiến đến cách cửa nói vọng lại.
"Tuỳ em, chúng ta kết thúc rồi."
Cánh cửa đóng chặt lại.
Bên trong phòng, Lưu Quân Hạo đứng chết lặng tại chỗ, cố gắng hiểu xem tình huống gì thế này.
Anh ngồi gục xuống đất.
Buổi sáng không phải còn rất bình thường sao? Tư Nhuệ còn muốn anh đến đón sau khi đi tiệc, vốn dĩ còn muốn đưa anh ấy đi ngắm cảnh đêm sau khi gặp nhau cơ mà.
Sao đột nhiên mọi chuyện lại rối tung như thế?
Không đúng, chắc chắn là ảo giác rồi.
Đúng vậy, chắc chắn là bản thân ảo giác.
Điện thoại, điện thoại...
Lưu Quân Hạo tự thuyết phục bản thân đến mức tin vào dòng suy nghĩ của bản thân luôn, anh cứ thế lúc tìm điện thoại và gọi vào số của Nghiêm Tư Nhuệ.
1 cuộc gọi...
2 cuộc gọi...
3 cuộc gọi...
...!đến cuộc gọi thứ 7 thì anh không gọi nữa.
"Sao mà Tường bảo bối không nghe máy nhỉ? Lẽ nào là mê chơi quên nghe điện thoại? Không được, mình phải đi tìm anh ấy thôi." – Lưu Quân Hạo tự mình lẩm bẩm.
Anh cố gắng đứng dậy, đi đến cánh cửa thì...
Nghiêm Vy cũng vừa lúc đi vào, cô thấy người to lớn trước mặt đang hoảng loạn thì cũng có chút sợ hãi hỏi "Quân Hạo, em ổn không vậy?"
"Chị Vy, em không ăn cơm với chị nữa.
Em phải đi đón Tường bảo bối, anh ấy đi chơi mà không nghe máy của em rồi." – Lưu Quân Hạo giận dỗi.
Nghiêm Vy nghe mấy lời này càng sợ hơn.
Không phải là chia tay rồi sao? Cô vừa thấy thằng em trai trời đánh đi ra ngoài, nếu không phải Đinh Hoài Du ngăn cản thì cô đã đuổi theo đánh thằng em trai mình một trận rồi.
Tên nhóc trước mặt cô đang nói nhảm, lý trí chắc đang bị đả kích dữ lắm mới nói năn lộn xộn thế.
Còn muốn an ủi thì...
Rầm~
Lưu Quân Hạo ngất rồi..
Danh Sách Chương: