Lưu Quân Hạo bình tĩnh lại, khởi động xe im lặng không nói một lời nào.
Cậu chính là đang tự trách bản thân, sao lại kích động đến mức đó.
"Sáng mai là vào đoàn, thời gian có chút gấp gáp cho nên em muốn tập sợ kịch bản cảnh đầu tiên với anh." Lưu Quân Hạo chậm rãi nói "Về nhà em tập đi, tiện hơn là ở phía nhà anh."
"Lạc Lạc còn ở đó."
"Đón qua nhà em luôn."
"Chúng ta bận rộn, không thể chăm sóc tốt cho Lạc Lạc được." Nghiêm Tư Nhuệ tìm lý do từ chối, anh sợ ở cùng với cậu sẽ xảy ra chuyện.
"Gửi qua chỗ của Phong Phong và Tư Lâm, hai người họ gần đây không nhận hoạt động.
Thời gian rảnh rỗi khá nhiều, đem Lạc Lạc qua bên đó cũng sẽ giúp họ không nhàm chán." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa đánh tay lái chuyển hướng về nhà họ Nghiêm.
"Anh còn chưa nói với ai về việc anh về nước, Phong Phong và Tư Lâm cũng rất giận anh.
Em gửi Lạc Lạc qua đó, anh sẽ càng khó xử hơn." Nghiêm Tư Nhuệ không tự nhiên, nói tiếp lý do.
"Tư Nhuệ, anh đừng tìm lý do nữa." Lưu Quân Hạo không vui, âm giọng càng thấp "Nếu anh muốn xin lỗi tôi, thì anh đừng trốn tránh nữa.
Quá khứ anh dám tạo ra, thì anh cũng nên tính đến bước đường của ngày hôm nay."
Nghiêm Tư Nhuệ cảm thấy tim mình đau nhói, anh cảm nhận được từng câu nói của cậu, nó như từng con dao nhọn đang cố đâm lấy trái tim anh.
Anh không trả lời, cũng không dám quay sang nhìn nét mặt của Lưu Quân Hạo lúc này, anh sợ sẽ chỉ nhìn thấy sự chán ghét và hận ý của cậu.
Thở dài một hơi.
"Được rồi, nghe theo ý em." Nghiêm Tư Nhuệ nghiêng đầu nhìn qua cửa kín, tiếp tục nói "Anh biết em cố ý nói mấy lời khó nghe, xem như lần này anh về là để chuộc tội đi."
[...]
Tại nhà của Tống _ Hạ
Hai người đang thảnh thơi xem ti vi, thì chuông cửa vang lên.
Ánh mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời cùng nhau bám vào ghế.
Cả hai đồng thanh hét.
"Phong Phong / Tư Lâm ra ngoài xem ai đến."
"Không đi, bình thường anh mở rồi.
Lần này, em ra mở cửa đi, anh nhất định không đi." Tống Tư Lâm sống chết ôm ghế.
"Tư Lâm, anh rõ ràng là hết thương em rồi đúng không hả? Cửa xa như vậy, anh không thấy em đang cắn hạt dưa rất mệt sao? Anh mau đi đi, em không có chút sức lực nào đâu." Hạ THụy Phong nằm vật ra sofa, bất di bất dịch.
"Anh không đi, em cắn hạt dưa thì có gì mất sức chứ hả? Anh lau cả cái nhà này, rửa cả đống bát em bày ra mới xong.
Em chỉ có nằm đó, y chang con thỏ lười mà còn nói mệt à?" Tống Tư Lâm không biết mượn gan ở đâu, một hơi nói lớn.
Hạ Thụy Phong nghe mà bật dậy.
"Tống Tư Lâm, anh lớn gan ha?" Cậu đứng dậy, xách tay của anh mà miết mạnh "Anh ngứa đòn phải không? Còn dám chê tôi? Lúc đầu, ai nói là sẽ yêu thương tôi và chiều chuộng tôi hả? Anh quên rồi phải không? Tôi đánh cho anh nhớ nhá."
"Aaaaa~ Phong Phong, anh sai rồi." Tống Tư Lâm đau đớn van xin, hình như hồ đồ rồi mới nói ra mấy cái lời xàm xí kia "Phong Phong, anh chỉ nói giỡn thôi, em buông anh ra đi.
Anh đi mở cửa, anh đi mà."
Hạ Thụy Phong nhếch môi cười.
"Sao ban đầu không nói vậy đi? Anh còn dám bật lại tôi? Anh không tự hỏi, Thành Đô là dùng ớt gì mà trừng trị người không nghe lời."
Cậu nói xong, buông tha lỗ tai cho anh.
Tống Tư Lâm xoa xoa lỗ tai đáng thương, ảo não ra mở cửa, vừa đi vừa khóc thầm.
Biết sớm có kết quả này, anh cần gì phải bật lại Phong Phong chứ.
Cửa vừa mở ra, Lưu Quân Hạo đã đứng ở đó.
"Quân Hạo đến chơi hả? Sao hôm nay..." Tống Tư Lâm còn chưa nói xong, dưới chân đã bị vòng tay ôm lấy khiến anh hốt hoảng "Aaa~ đứa nhóc ở đâu ra vậy? Sao sao...."
Anh nhìn Lưu Quân Hạo cầu cứu.
Kinh hãi lần nữa nhiều hơn, anh nhìn thấy phía sau Lưu Quân Hạo là người rất quen thuộc.
"Hạo...!Tư Nhuệ????"
Hạ Thụy Phong nghe bên ngoài ồn ào, ở trong khó chịu mà lớn tiếng vọng ra "Ai đến vậy? Nháo nhào cái gì vậy? Hàng xóm than phiền thì sao?".
Danh Sách Chương: