Một thời gian sau, Chử Nhược Chuyết không đến đây, bận bịu chạy đi chạy lại ở thủ đô, mãi đến mùa xuân năm sau, hắn mới nhớ ra "sự nghiệp" trồng chuối tiêu hồng của mình.
Chử Nhược Chuyết lại một lần nữa dẫn Chương Bách tìm đến nhà Huyên Hiểu Đông để ăn nhờ bữa trưa.
Huyên Hiểu Đông đang cầm kéo ngồi bên cạnh cọc gỗ vườn rau, trước mặt bày cái thùng đựng ốc bươu đã cắt đuôi, thấy hắn thì cười, "Hoan nghênh, thuốc lá do anh để lại đúng không? Cảm ơn nhiều.
Tôi không hút thuốc, hơn nữa loại thuốc đó rất đắt, tôi không dám động vào, trả lại cho anh nhé."
Chử Nhược Chuyết cười khua tay, "Không đắt đâu, mua bên ngoài thì quý thật, nhưng đây là của cha chú trong nhà, không tốn gì cả, cậu yên tâm nhận đi——Đồ tôi tặng rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ nhận lại, dù sao cũng làm phiền cậu cơm nước, giữa trưa bọn tôi cũng không cần về thành phố ăn rồi lại quay về đây nữa cho xa xôi.
Sắp tới tôi cũng định ở lại gần đây một thời gian."
Huyên Hiểu Đông thấy đối phương cười vui vẻ, cũng cười: "Được, cho dù anh ở lại đây bao nhiêu ngày, hai người đều có thể đến chỗ tôi ăn cơm."
Chử Nhược Chuyết hớn hở ngó vào cái thùng trước mặt y, cười nói: "Đang làm gì đấy? Ốc bươu à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Nuôi được ít ngày đã nhả sạch bùn cát, tôi đang định xào với tía tô.
Không biết anh có thích vị này không?"
Chử Nhược Chuyết cười nói: "Được chứ được chứ, cái gì tôi cũng ăn được, người sành ăn!"
Huyên Hiểu Đông tiếp tục hỏi bọn họ có kiêng gì không, biết họ không có gì cần kiêng, cũng không sợ ăn cay thì gật đầu, dọn dẹp thùng ốc bươu mang vào nhà bếp.
Chử Nhược Chuyết và Chương Bách theo y đi ngang qua vườn rau xanh, lại một lần nữa trầm trồ cảm thán, "Rau của cậu được trồng tốt thật!" Đang nhìn đông nhìn tây, chợt nghe thấy một làn hí khúc vang lên gần hàng rào, chất lượng âm thanh phát ra rất kém, nhưng lại càng làm tôn thêm sức sống tràn trề của vườn rau này, mang lại cảm giác ngang tàng khoa trương.
Chử Nhược Chuyết và Chương Bách nhìn sang, thấy một bà cụ đầu tóc bạc phơ đang vịn lên hàng rào gỗ gọi với vào bên trong: "Đông Đông ơi! Hiểu Đông!"
Huyên Hiểu Đông thò đầu qua cửa sổ lớn phòng bếp, nhìn về phía bên kia, "Bà Hạ, có chuyện gì vậy?"
Bà Hạ cười tủm tỉm treo cái giỏ lên trên hàng rào, khua tay, "Mới làm Thanh Đoàn(*), cháu nếm thử đi." Sau đó bà cũng không nhiều lời, hơi còng lưng chắp tay phía sau, treo bên hông chiếc đài đang phát xướng đoạn Đế Hoa Nữ(**) với âm thanh buồn bã hiu quạnh rồi ung dung đi xa.
(*) Là món ăn được làm trước tiết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo.
Vỏ ngoài xanh xanh của bánh được nhuộm từ rau khúc hoặc ngải cứu, nhân bánh là rau hẹ, trứng và đậu phụ khô.
(**) Một câu chuyện hư cấu của Trung Quốc về công chúa Trường Bình thời nhà Minh và Châu Thế Hiển chồng cô.
Chử Nhược Chuyết quay đầu lại nhìn Huyên Hiểu Đông, "Thanh Đoàn?"
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Mang vào đây đi, chẳng phải hai người đói bụng sao? Đúng lúc có thứ ăn lót dạ, hôm qua tôi biếu bà ấy hai lọ tương hương xuân(*), đây là quà đáp lễ."
(*) Hay còn gọi là xoan hôi, vị rất ngon, hàm lượng dinh dưỡng cao nên được nhiều người ưa chuộng.
Chử Nhược Chuyết không khỏi nuốt nước bọt, "Tương hương xuân? Cậu ngâm muối sao?"
Huyên Hiểu Đông thấy biểu cảm của hắn thì không nhịn được cười, "Cách làm không giống nhau, luộc sơ qua nước rồi thái hạt lựu, rắc bột ớt xay và vừng lên, thêm dầu sôi rồi đóng vài lọ, hương vị rất ngon, không thể để lâu mà phải ăn ngay.
Tôi để lại nhiều lắm để trộn mỳ cho hai người đây."
Chử Nhược Chuyết vô cùng vui mừng, "Tuyệt quá!"
Đi vào nhà bếp, vẫn ngồi ở cái bàn gỗ dài chắc chắn đó, Huyên Hiểu Đông đi tới giúp bọn họ lấy Thanh Đoàn trong giỏ ra, quả nhiên bên trong có tám cái.
Thanh Đoàn vừa mới hấp, cái nào cũng to bằng nửa nắm tay, bên dưới lớp vỏ gạo nếp xanh ngắt có thể nhìn thấy nhân bánh bên trong.
Chử Nhược Chuyết thèm dỏ dãi, lúc này bệnh cũ của hắn lại tái phát, hắn không nhịn được nói với Huyên Hiểu Đông: "Tôi livestream được không? Yên tâm, trừ tôi ra nhất định sẽ che hết mặt mọi người."
Hắn lại lo lắng người trước mặt sống ở quê đã lâu nên không biết livestream là gì, bèn tiếp tục giải thích: "Tôi có một tài khoản blogger nhỏ, có một vài fan, cậu có biết phòng phát sóng trực tiếp không? Đây là nền tảng rất nổi tiếng, vườn rau và món ăn này đẹp như vậy, không chia sẻ thì tiếc quá."
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Cứ tự nhiên."
Chử Nhược Chuyết vội vã mở cầu livestream ra, mỉm cười chào khán giả, "Chào mọi người, mọi người còn nhớ vườn rau đã thấy lần trước không? Hôm nay tôi nhận được sự đồng ý của chủ nhà nên quay lại cho mọi người ngắm kỹ thêm đây."
Chử Nhược Chuyết quay Thanh Đoàn để trên bàn trước, "Thấy món bánh Thanh Đoàn này không? Tôi vừa ăn hai chiếc, nhân bánh là cúc hài nhi, ăn ngon lắm.
Lát nữa vẫn còn mỳ trộn hương xuân đang chờ tôi!"
Khoe xong đồ ăn, hắn lia một vòng ngoài cửa sổ để mọi người xem được vườn rau xanh mướt phát triển mạnh, chụp liên tiếp mấy bức hình rau dưa mọc vô cùng tươi tốt.
Quả nhiên trên màn hình, bình luận nhanh chóng lướt qua, "Cái vườn rau này siêu rộng siêu đẹp luôn ấy!"
"Cây kim ngân kìa! Đúng là hệt như thác nước!"
"Tui thích rau diếp ngồng, cả ngò rí bên kia trông cũng rất khỏe mạnh."
"Cây ớt đẹp quá, thật ra ăn mầm ớt ngon lắm đó!"
"Oa oa, dưới giàn nho góc này có cả giường trúc kìa, oa, trông thảnh thơi sướng ghê! Tay mỏi vứt sách, mộng dài một chiều(*)."
(*) Trích từ bài thơ thất ngôn tuyệt cú "Hạ nhật đăng xa cái đình" (Tạm dịch: Mùa hạ trèo lên xe lọng nằm nghỉ) của Thái Xác thời Tống.
Bài thơ miêu tả trạng thái nhàn rỗi của tác giả và khao khát một cuộc sống ẩn dật sau khi ông bị giáng chức.
Chử Nhược Chuyết cười đi qua, nói: "Trên giường trúc đúng là có sách thật, hừm——Không ngờ là tập thơ của Yeats, Khi cả mùa hạ cuồng dã đều dõi mắt theo bóng hình cô ấy(*).
Xem ra chủ vườn rau còn có sở thích văn chương."
(*) Câu thơ nằm trong bài thơ "The Folly of Being Comforted", thuộc tập thơ "In the Seven Woods" của nhà thơ, nhà soạn kịch người Ireland William Butler Yeats.
"Là anh chàng dáng người siêu đẹp lần trước đúng không?"
Chử Nhược Chuyết quay ống kính sang phía nhà bếp, lướt qua bóng lưng của Huyên Hiểu Đông, bình luận trên màn hình lại nhảy lia lịa:
"Oa đúng là quần quân đội kìa, tiếc là không nhìn thấy mặt, bằng cảm giác thôi cũng thấy rất tuấn tú.
Trông bờ lưng gợi cảm kìa, trông vòng eo kia kìa, trông cặp chân dài đó kìa, đang nấu cơm hả? Anh trai vừa đẹp dáng vừa biết nấu cơm, lại còn đọc thơ, tui đồng ý!"
Chử Nhược Chuyết giới thiệu: "Chủ nhà của bọn tôi đang nấu mỳ——Lên cao chút nha, quay cận cảnh luôn, nhìn tương hương xuân này, nhìn vắt mỳ này...!Ơ?"
Hắn tò mò nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, "Cái này hình như là mỳ mới cán đúng không?"
Huyên Hiểu Đông bưng ra một cái chậu sứ lớn đầy lá tía tô để xào cùng ốc bươu, đặt lên bàn, "Đúng, buổi sáng cán rồi cất trong tủ lạnh, vừa khéo các anh tới."
Chử Nhược Chuyết giật mình, "Cậu còn biết tự cán mỳ sợi sao? Người phương Nam bọn tôi hiếm người biết cái này lắm."
Huyên Hiểu Đông nói: "Trước đây tôi học từ đồng đội người phương Bắc."
Chử Nhược Chuyết khen: "Giỏi quá, khán giả xem livestream của tôi đều khen cậu, kiểu đàn ông ấm áp đảm đang như cậu được nhiều cô gái trẻ thích lắm."
Huyên Hiểu Đông khẽ mỉm cười, hỏi bọn họ: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Chử Nhược Chuyết nhìn Chương Bách bên cạnh đang cặm cụi ăn không buồn ngẩng đầu lên, cười nói: "Tay nghề của cậu tốt, bọn tôi là khách phải theo chủ nhà chứ.
Cậu có gì thì làm đó đi, tùy theo ý cậu, tôi không kiêng gì cả."
Huyên Hiểu Đông nói: "Vậy gà nước suối, tôm sông rau hẹ, canh măng hải sản củ cải, chè đậu xanh được không? Gà nuôi thả rông, hương vị rất ngon."
Chử Nhược Chuyết nghe mà muốn ăn ngay lập tức, nhưng vẫn tò mò đặt câu hỏi: "Gần đây có suối sao?"
Huyên Hiểu Đông cười khẽ, "Không, phải đi mua nước suối——Nước suối thương hiệu Lãnh Vụ, tôi từng thử mấy nhãn hiệu rồi, dùng loại này nấu canh rất ngon."
Chử Nhược Chuyết cười ha ha, "Tôi bảo này, nếu là nước suối thật thì tôi sợ có ký sinh trùng và ô nhiễm kim loại nặng.
Nhưng mà nụ vị giác lưỡi cậu cũng phát triển mạnh hơn người bình thường đấy, nếu không sao có thể nếm được hương vị các loại nước suối khác nhau?"
Huyên Hiểu Đông cười, "Các nhãn hiệu nước khác nhau cũng phù hợp với các loại canh khác nhau, canh gà, canh dê, canh rắn dùng loại nước suối không giống nhau."
Chử Nhược Chuyết cảm thán, "Xem ra cậu thật sự nghiên cứu qua rồi."
Tối hôm đó, Chử Nhược Chuyết xơi một bữa no nê, tôm sông xào lá hẹ ăn đưa cơm vô cùng, canh gà càng khỏi cần nói, mềm nhừ ngon miệng, nước canh trong, quả nhiên hai người họ ăn khen không dứt miệng.
Mấy ngày sau đó, Chử Nhược Chuyết đóng đô luôn ở chỗ Huyên Hiểu Đông, ăn uống tới nỗi người cũng tăng thêm mấy cân, sau đó cười rạng rỡ về thủ đô.
Lúc về, hắn còn xách theo một túi bánh ú nặng trình trịch, nhân bánh là chao thịt muối, ngoài ra có mấy chai tương hương xuân và mắm tôm sông, còn cả một bình rượu mật ong nhỏ, nghe nói là tự ủ nên phải uống nhanh, nếu không sẽ bị chua.
__________________
Chú thích của editor:
Thanh Đoàn: Là món ăn được làm trước tiết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo.
Vỏ ngoài xanh xanh của bánh được nhuộm từ rau khúc hoặc ngải cứu, nhân bánh là rau hẹ, trứng và đậu phụ khô.
Cúc hài nhi: Hay còn gọi là hoa Mã Lan, loài cây thân thảo phân bố chủ yếu ở các nước châu Á; vị cay, hơi ngọt, có tác dụng trừ thấp nhiệt, tiêu thực tích, thanh nhiệt giải độc, lợi niệu,...!Để làm bánh hình như người ta dùng phần thân cây.
Tương hương xuân
Mỳ trộn hương xuân
Hoa kim ngân: hay còn gọi là nhẫn đông, là loài thực vật bản địa của miền Bắc Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên.
Rau diếp ngồng: hay còn gọi là xà lách thơm, diếp măng,...!là loại rau được trồng phổ biến ở Đài Loan và Trung Quốc.
Người miền Nam Trung Quốc thường gọi là du mạch thái (có nghĩa là rau cải có mùi thơm lúa mới).
Gà nước suối: Món ăn truyền thống của Trùng Khánh, thuộc nền ẩm thực của Tứ Xuyên.
Canh măng hải sản củ cải
Tôm sông rau hẹ
Chè đậu xanh.
Danh Sách Chương: