Huyên Hiểu Đông vô cùng kinh ngạc, “Không ngờ Hoàn Kinh cũng có thể trồng được quýt.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Họ trồng chỉ dùng vào mục đích thưởng thức thôi, em nhìn kỹ đi.”
Huyên Hiểu Đông nhìn kỹ rồi bật cười, hóa ra rừng quýt lưng chừng núi này, tất cả đều là cây quýt màu xanh đậm, lá cây nhỏ vừa dày vừa ráp, trông xù xì xanh ngắt biết bao. Trên thân cây thì lủng lẳng rất nhiều quả, vừa nhỏ vừa xanh, nhìn là biết cực kỳ chua.
Huyên Hiểu Đông chạm lên quả quýt con con rắn chắc, ngửi kỹ còn có thể thấy cả mùi thơm ngát xen lẫn vị chua từ bên trong. Thịnh Vô Ngung nói: “Quýt trồng ở Hoài Nam thì gọi là quýt hồng, quýt trồng ở Hoài Bắc thì gọi là cam ba lá(*).”
(*)
Hai người thong thả đi lên, nhìn thấy trên cổng vòm quả nhiên có khắc mấy chữ “Vườn quýt xanh”.
Huyên Hiểu Đông nói: “Trông phong nhã thế này, nhọc nhằn vất vả trồng cả vườn cây ở sườn núi chỉ vì thưởng thức mà không thể ăn quả sao?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cái này gọi là vẻ đẹp vô dụng, hẳn là dùng để lấy lòng ông Chử, ra sức muốn phô trương phong cách khác biệt.”
Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn sang anh, Thịnh Vô Ngung nhận được ánh mắt của y mới phát hiện ra mình lỡ miệng, vội vã nói sang chuyện khác, “Không biết có phải là Chử Nhược Chuyết mở không, để lát nữa hỏi cậu ta xem sao.”
Vừa mới đi vào đã bị muôn vàn muôn vẻ các loại đồ ăn vị quýt bày la liệt trên chiếc bàn dài chiếm lấy ánh mắt. Bên cạnh là bàn tiệc buffet, đủ các thể loại quýt khác nhau, bánh kem quýt, bánh pudding quýt, nước quýt, rượu vỏ quýt, kẹo dẻo quýt, sốt mật ong quýt, siro quýt, vân vân. Tất cả đều được tạo hình tinh xảo bày biện trên bàn ăn, mặc người lấy dùng. Giữa sân là một cây quýt siêu to khổng lồ được đặt trên một tấm thảm, bên trên treo rất nhiều quả quýt màu đỏ vàng chín mọng.
Huyên Hiểu Đông nhẹ nhàng buông lời khen ngợi, “Đúng là vẫn có phần thú vị.”
Thịnh Vô Ngung ngắt một quả quýt bóc ra, đưa một múi lên bên miệng y, “Xem ra đây là tiện thể giới thiệu sản phẩm.”
Trong sân đã có không ít khách mời, xung quanh đều được trang hoàng bằng bóng bay và hoa cỏ màu quýt, lối bài trí vô cùng thanh nhã. Phía xa hơn là sân khấu ngoài trời, có vài cô gái ăn mặc gợi cảm đang vừa nhảy múa vừa ca hát đều tăm tắp để khuấy động bầu không khí. Bên cạnh sân khấu là bể bơi, đã có người đang bơi giữa bể.
“Vô Ngung! Hiểu Đông!” Chử Nhược Chuyết bước nhanh ra đón, cười nói: “Sao không gọi điện để tôi xuống núi đón hai người?” Hắn vô cùng bất ngờ nói với Thịnh Vô Ngung, “Chân anh thật sự phục hồi rồi sao? Thật đáng mừng!”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cảm ơn, chúng tôi vừa đi vừa ngắm cảnh cũng được lắm, đây là do cậu mở sao?”
Chử Nhược Chuyết cười ha ha, “Không phải, là anh họ tôi mở, chỉ là hôm nay ông nội tới nên rất nhiều anh em khác cũng tới, còn mời nhiều người lớn tuổi nữa. Cô Lư cũng tới rồi, đang nói chuyện với ông ở bên trong, tôi dẫn anh vào chào hỏi trước. Lát nữa ra ngoài tôi dẫn hai người đi chơi, câu lạc bộ này chơi gì cũng có, cả tối chơi vui vẻ ở đây cũng được lắm.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Hạng mục giải trí chủ yếu có gì không?”
Chử Nhược Chuyết nói: “Cái gì cũng có một chút, chủ yếu thì là chơi cờ chơi bài và vận động, có cả trường đua ngựa, nhưng mô hình khá nhỏ, ở sau núi ấy.”
Bọn họ đi vào đại sảnh, bên trong được trang trí khá độc đáo, một chiếc bàn gỗ thô có lắp kính vào trông vừa rộng vừa sáng sủa, mà lại không đánh mất sự dân dã tự nhiên.
Chử Tiềm Khê ngồi ở đó, một người đàn ông trẻ ngồi cạnh ông, trông tướng mạo có vài phần giống với Chử Nhược Chuyết, chắc hẳn là anh họ Chử Nhược Minh của hắn. Bà Thịnh cũng đến, đang ngồi đó nói chuyện phiếm với Chử Tiềm Khê, thấy hai người họ tới thì vẫy tay cười, bắt chuyện với cả hai: “Sao giờ hai đứa mới đến? Sa Sa với bạn thân của nó đã ra ngoài chơi hết rồi.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Vâng, lần đầu tiên tới nên bọn con không biết đường, đi chậm một chút.” Anh vừa cười vừa nói với Chử Tiềm Khê: “Ông vẫn khỏe chứ ạ?”
Chử Tiềm Khê đứng dậy bắt tay, cười nói: “Khỏe lắm, sức khỏe chủ tịch Thịnh cũng phục hồi rồi, đúng là đáng mừng, mau ngồi đi, đây là chồng mới cưới của cậu, Huyên tiên sinh phải không? Xin chào Huyên tiên sinh.” Ông chủ động chìa tay về phía Huyên Hiểu Đông, Huyên Hiểu Đông cũng tiến lên trước bắt tay với ông, “Chào ông ạ.”
Chử Tiềm Khê nói: “Đừng khách sáo, cứ ngồi xuống cho thoải mái, trước đây tôi có nghe nói chủ tịch Thịnh và Huyên tiên sinh giúp Nhược Chuyết nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn. Kết quả nghe nói cậu ra nước ngoài, Nhược Chuyết kể hiếm lắm mới thấy cậu ở thủ đô, lại đúng lúc câu lạc bộ Vườn Quýt này của Nhược Minh vừa triển khai xong xuôi, sắp sửa khai trương nên muốn mượn quý khí của mấy vị, mang lại sự phát triển thịnh vượng cho câu lạc bộ này.”
Chử Nhược Minh cũng cười bắt tay lần lượt với Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông, “Hai vị cứ chơi vui vẻ nhé.”
Chử Tiềm Khê lại hỏi Thịnh Vô Ngung ít chuyện, hỏi về những gì họ tai nghe mắt thấy ở Garan. Thịnh Vô Ngung ung dung giải thích, anh có tài ăn nói tốt, thuật lại một phần vụ việc hoàng thất tranh chấp nhau hết sức đặc sắc, riêng chuyện về Na Phong lại giữ kín như bưng, nội dung không khác mấy với trên tin tức.
Nhất thời tất cả mọi người đều lắng nghe, Chử Tiềm Khê càng tò mò hơn, hỏi dự án kia liệu có chịu ảnh hưởng gì không.
Thịnh Vô Ngung nói: “Ban đầu cũng lo chính sách gặp rủi ro, bọn cháu có ý định muốn rút lui, nhưng bên hoàng thất Garan đủ thành ý, cho chúng ta ít lợi ích nên giờ vẫn đang đàm phán.”
Chử Tiềm Khê gật đầu cười, “Chủ tịch Thịnh còn trẻ mà đã can đảm mạo hiểm như vậy, đúng là một người quyết đoán làm người ta phải kinh ngạc.”
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, “Chỉ là thời vận trùng hợp thôi, cháu thấy hai anh em Nhược Minh Nhược Chuyết cũng rất ưu tú, mỗi người đều có sự nghiệp, ông Chử có thể yên tâm hưởng phúc rồi. Nhắc đến Nhược Chuyết mới nhớ, cậu ấy là ông mai của bọn cháu, mấy hôm nữa tổ chức đám cưới, cháu đang định mời Nhược Chuyết đến đọc diễn văn.”
Chử Nhược Chuyết mở to hai mắt, “Hả? Tôi đọc diễn văn á?”
Chử Tiềm Khê cười vỗ vai hắn, nói với Thịnh Vô Ngung: “Là chủ tịch Thịnh cho nó mặt mũi, chỉ là duyên phận hai vị đến rồi, ý trời là vậy đấy, Nhược Chuyết chỉ bắc cầu giật dây thôi.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Đúng là ý trời, cũng là duyên phận. Người anh em Nhược Chuyết cũng là người có phúc, cậu ấy đến cũng tăng thêm chút phúc khí cho đám cưới của bọn cháu.”
Chử Tiềm Khê cười ha hả, lại vỗ bả vai Chử Nhược Minh bên cạnh, dường như sợ hắn bị lạc lõng, “Đều là cháu ngoan, chủ tịch Thịnh và Huyên tiên sinh chọn ngày xong, tôi nhất định sẽ dẫn hai đứa qua chúc mừng.”
Lư Nhất Vy nói: “Có thể mời được ông Chử, đương nhiên là rồng đến nhà tôm.”
Chử Tiềm Khê cười khiêm tốn, “Cô Lư khiêm tốn quá, phải là nhà chúng tôi được mời là vô cùng vinh hạnh mới đúng.”
Sau một hồi khách khí, Chử Tiềm Khê lệnh cho Chử Nhược Minh và Chử Nhược Chuyết: “Mấy thanh niên bọn cháu chơi cùng nhau được, trước tiên hai đứa dẫn chủ tịch Thịnh và Huyên tiên sinh ra ngoài đi, cố gắng tiếp đãi họ, ông và cô Lư nói chuyện phiếm là được.”
Chử Nhược Minh đi ra, giới thiệu từng loại trang thiết bị bên trong câu lạc bộ, lại sai người đưa thẻ phòng cho bọn họ, “Khi nào hai vị chơi mệt rồi thì có thể vào phòng nghỉ ngơi.”
Hắn nhìn sang Chử Nhược Chuyết vẫn luôn cười hí hửng đi theo phía sau, nho nhã lễ độ nói: “Nhiều khách khứa quá, để Nhược Chuyết đi cùng hai vị, tôi xin phép lui trước. Mong chủ tịch Thịnh và Huyên tiên sinh chơi thật vui vẻ.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu cười, “Cảm ơn sự chiêu đãi nhiệt tình của Nhược Minh.”
Chử Nhược Chuyết thấy anh họ đi rồi thì cười hỏi: “Vào quán nước đằng trước kia ngồi đi?”
Thịnh Vô Ngung hỏi Hiểu Đông: “Em muốn đi đâu chơi không? Cưỡi ngựa không?”
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, “Không cần đâu, anh phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta vào quán nước ngồi một lát đi.”
Thịnh Vô Ngung hết cách, kể từ sau khi tái khám trở về từ bệnh viện, hình như anh lại một lần nữa biến thành người thủy tinh. Huyên Hiểu Đông luôn dính sát lấy anh không rời, ngày nào cũng xoa bóp hai chân cho anh, giám sát và khống chế nghiêm ngặt thời gian anh tập luyện phục hồi, từ ăn, mặc, ở cho đến việc đi lại gần như quản giáo toàn tập. Anh bị trông coi nghiêm khắc như vậy cũng chẳng dám phàn nàn trách móc gì…
Nhưng hôm nay ra ngoài vẫn nên để Hiểu Đông giải sầu, cố gắng vui chơi một chút. Thịnh Vô Ngung nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói gì, chỉ cùng Huyên Hiểu Đông và Chử Nhược Chuyết vào quán trà ngồi. Không lâu sau đã bắt đầu có người đến bắt chuyện với anh, đưa danh thiếp, bàn chuyện làm ăn.
Một lát sau, Thịnh Vô Ngung tìm ra được cớ, cười nói với Huyên Hiểu Đông: “Tôi mà ngồi đây thêm lúc nữa là kiểu gì cũng có rất nhiều người tới bàn bạc chuyện làm ăn, em và Nhược Chuyết đi dạo một vòng đi, tôi ngồi ở đây chờ em, được không?”
Đúng là Huyên Hiểu Đông thấy người lạ cứ nối đuôi nhau tới không dứt thì cũng hơi hoảng, đang định đứng lên thì thấy Thịnh Sa Sa và Trác Lan đã gặp hôm trước tới. Trác Lan cười nói với Thịnh Vô Ngung: “Anh Vô Ngung, nghe nói anh khỏe lên rồi? Vốn dĩ em còn định đi thăm anh, nhưng anh lại không ở Hoàn Kinh mấy.”
Thịnh Sa Sa ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, thấy Thịnh Vô Ngung cười nói: “Đúng là khá hơn nhiều rồi, em và Sa Sa đi chơi cùng nhau à? Ngồi đi, giới thiệu cho em, đây là chồng tôi – Huyên Hiểu Đông, đây là Chử Nhược Chuyết, cũng coi như là chủ nhà hôm nay, là em họ của Chử Nhược Minh.”
Trác Lan nở nụ cười đáng yêu, chìa tay ra, “Huyên tiên sinh, Chử tiên sinh.”
Cô ngồi xuống, “Hôm đó em thấy cô Lư dẫn Huyên tiên sinh đến xem khách sạn, bảo là sắp sửa làm đám cưới.”
Huyên Hiểu Đông bắt tay với cô, “Trác tiểu thư.”
Trác Lan cười nói: “Chào Huyên tiên sinh, hôm đó thấy anh và cô Lư đi cùng nhau, nhưng gặp mặt vội vã quá nên chưa kịp làm quen. Huyên tiên sinh là người nơi nào vậy? Bây giờ đang làm nghề gì? Tôi là luật sư, không biết có cơ hội được phục vụ Huyên tiên sinh không?”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Tôi làm nông thôi, không có cơ hội gì giao thiệp với luật sư rồi. Chắc bên phòng pháp chế của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm sẽ có nhu cầu đó nhỉ?” Y nhìn Thịnh Vô Ngung, hưởng thụ cảm giác bản thân là kẻ gắp lửa bỏ tay người.
Thịnh Vô Ngung cười tủm tỉm, “Ừ, phòng pháp chế cần hợp tác lâu dài. Tôi thấy Nhược Chuyết có thể cân nhắc, chẳng phải vụ trồng chuối tiêu lần trước của cậu bị hãm hại sao? Lần sau cậu trồng chuối nữa thì có thể mời Trác tiểu thư xử lý cùng.”
Chử Nhược Chuyết đang châm trà cho Thịnh Sa Sa, nghe vậy thì cười nói: “À lần đó may mà còn có Hiểu Đông, sau đó tôi cũng đã chi tiền đặc biệt thuê bộ phận kiểm định pháp chế chuyên trách rồi, tốn ít tiền mà tiết kiệm được bao nhiêu công sức. Tôi nhớ Trác tiểu thư làm bên Công ty Luật Hưng Đông, bọn họ cũng không thiếu quan hệ hợp tác đâu, danh tiếng cũng rất vang dội, mong sau này có cơ hội hợp tác.”
Trác Lan cười, “Chử tiên sinh biết nói chuyện thật đấy.” Cô nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, lại kéo câu chuyện quay trở lại người y, “Thật ra hôm đó trước khi cô Lư đến, tôi đã nhìn thấy Huyên tiên sinh rồi. Hôm đó Lâm Diệc Cẩn bên Bất động sản Lâm Thị đang hẹn hò với tôi, giữa chừng tôi thấy anh ấy nói chuyện với Huyên tiên sinh rất lâu nên rất tò mò. Dù sao lúc nào giám đốc Lâm cũng nghiêm túc thận trọng, luôn lạnh nhạt xa cách với người ngoài, thế mà hôm đó nói chuyện với Huyên tiên sinh, vẻ mặt anh ấy lại rất dịu dàng hòa nhã.”
Huyên Hiểu Đông vô thức nhìn Thịnh Vô Ngung, sắc mặt không được tự nhiên, Thịnh Vô Ngung lại chỉ mỉm cười không lên tiếng. Trác Lan thấy vẻ mặt tránh né của Huyên Hiểu Đông thì lại càng mừng thầm, cười càng ngày càng tươi, “Có lẽ hôm nay giám đốc Lâm cũng tới đó, vừa rồi tôi còn thấy anh ấy.”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Lâm Diệc Cẩn, thầm mừng rỡ vì cảm thấy trời cũng giúp mình, bèn cười cất giọng gọi: “Giám đốc Lâm!”
Lâm Diệc Cẩn đi về phía bọn họ, Chử Nhược Chuyết đứng phắt dậy, cười nói: “Diệc Cẩn cũng tới đấy à?” Hắn thấy hơi khó xử.
Lâm Diệc Cẩn tiến đến chào hỏi: “Chủ tịch Thịnh.” Rồi chào từng người ngồi cùng bàn.
Trác Lan cười nói: “Vừa hay hôm nay giám đốc Lâm cũng tới, em vừa mới nói với chủ tịch Thịnh và Huyên tiên sinh về anh đấy. Xem ra anh cũng có quen biết họ nhỉ?”
Thịnh Vô Ngung cười khẽ, “Chắc là có chuyện tiểu thư Trác không biết rồi, giám đốc Lâm là em trai của Hiểu Đông, lần này tới Hoàn Kinh là để tham gia hôn lễ của chúng tôi.”
Trác Lan kinh hãi, “Hả? Huyên tiên sinh là anh trai của giám đốc Lâm sao?”
Lâm Diệc Cẩn nhìn cô, “Bố mẹ chúng tôi đều tái hôn, bởi vậy không cùng họ.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Thế nhưng tình cảm anh em của Hiểu Đông và Diệc Cẩn cực kỳ tốt, lần này giám đốc Lâm còn đọc diễn văn trong hôn lễ của chúng tôi với thân phận là người thân của Hiểu Đông đấy.”
Lâm Diệc Cẩn hờ hững nói: “Đúng vậy, mấy ngày qua Hiểu Đông ở Hoàn Kinh có chán không? Có thể qua chỗ em ngồi một lát.”
Huyên Hiểu Đông đáp qua loa: “Tôi vẫn ổn, cảm ơn.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Diệc Cẩn cũng có thể đến nhiều hơn, cùng bọn tôi bàn bạc chi tiết hơn về đám cưới.”
Lâm Diệc Cẩn nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, “Đương nhiên, nếu Hiểu Đông nhà chúng tôi mà bị bạc đãi thì chúng tôi cũng không chấp nhận đâu.”
Huyên Hiểu Đông cầm ly trà hoa quả uống, cả người thấy mất tự nhiên, Thịnh Sa Sa lại cười nói: “Chị Lan Lan, em thấy Viện Viện đã tới ở bên kia kìa, chúng ta qua đó chào hỏi đi?”
Trác Lan vẫn chưa thoát khỏi cú sốc này, biểu cảm kinh hoàng quay đầu lại, cũng biết ở lại lâu là không tốt, “Vậy được, bọn em đi trước đây.”
Thịnh Sa Sa đứng dậy, cười đến là bỡn cợt, “Chú nhỏ, chú Hiểu Đông, bọn cháu đi trước nha.”
Thấy Thịnh Sa Sa dẫn người đi rồi, Chử Nhược Chuyết mới cười hỏi Lâm Diệc Cẩn, “Phía sau có đập chứa nước, có thuyền, lát nữa có muốn cùng bọn tôi ngồi thuyền ra ngoài lướt nước câu cá không?” Hắn chỉ muốn kéo Lâm Diệc Cẩn rời đi càng nhanh càng tốt.
Lâm Diệc Cẩn lại nhìn về phía Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông: “…”
Thịnh Vô Ngung nói: “Hôm nay ra ngoài đi bộ cũng hơi lâu rồi, chân không được thoải mái, hay là chúng ta về trước?”
Huyên Hiểu Đông như trút được gánh nặng, “Vậy chúng ta về trước đi.”
Thịnh Vô Ngung nhìn Lâm Diệc Cẩn, “Em đi chào hỏi ông Chử đi, xem mẹ có về cùng luôn không.”
Huyên Hiểu Đông đứng lên nói: “Vâng.” Chử Nhược Chuyết cũng vội vàng đứng lên đi cùng.
Lâm Diệc Cẩn thấy Huyên Hiểu Đông trở về phòng khách thì đảo mắt nhìn sang Thịnh Vô Ngung, biểu cảm lạnh nhạt, “Sức khỏe chủ tịch Thịnh không ổn thì cử hành hôn lễ có phải gắng gượng quá rồi không?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Thật ra vấn đề cũng nhỏ thôi, là Hiểu Đông cứ sốt sắng quá, lần nào tôi ra ngoài lâu một chút thôi là em ấy đã không vui, cho nên tôi vẫn nên thức thời chủ động về sớm để tránh em ấy dỗi tôi.”
Lâm Diệc Cẩn nói: “Con người Hiểu Đông dịu dàng, chắc không phải chủ tịch Thịnh nói quá đâu chứ?”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Em ấy mà cáu lên cũng không vừa đâu, vừa giận là muốn chia giường ngủ với tôi, tôi cũng không dám chọc giận em ấy.”
Lâm Diệc Cẩn bị anh chọc giận đến bật cười, “Chủ tịch Thịnh đúng là nói năng chẳng e dè gì nhỉ, cũng phải nhìn tình huống nào cho tốt.”
Thịnh Vô Ngung thờ ơ chẳng thèm bận tâm, nói: “Tôi luôn biết rất rõ tình huống nào mình nên nói gì, trái lại giám đốc Lâm mới khiến cho người ta không yên tâm gì hết. Hôn lễ sắp diễn ra rồi, giám đốc Lâm qua lại với Trác tiểu thư nhưng lại đi rêu rao khắp nơi về mối quan hệ không bình thường với anh kế, khiến cho người ta suy diễn linh tinh.”
Lâm Diệc Cẩn nghẹn lời, Thịnh Vô Ngung nhìn hắn, nụ cười cũng trở nên lạnh lùng, “Anh em từng lớn lên với nhau lập gia đình rồi thì cũng phải giữ khoảng cách, như vậy mới có thể chu toàn giữ được thể diện cho đôi bên. Em nói xem có phải không, em trai Diệc Cẩn?”
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈