Tòa nhà Đom Đóm tọa lạc tại trung tâm thành phố, bởi vậy hai người họ cũng chỉ cần đi bộ, chọn một trung tâm thương mại to nhất rồi vào thẳng gian hàng chuyên bán trang phục nam.
Huyên Hiểu Đông không am hiểu chuyện này, đều do Thịnh Vô Ngung dẫn đi.
Mặc dù chưa tới đây bao giờ nhưng Thịnh Vô Ngung đã hỏi thăm được nhân viên hướng dẫn rồi đi thẳng qua.
Nhân viên bán hàng của gian hàng thời trang nam vừa nhìn thấy hai người đàn ông khí chất như vậy thì đôi mắt sáng rực, vội vàng tiến đến giới thiệu bộ sưu tập mới của mùa.
Thịnh Vô Ngung chọn vài bộ rồi bảo nhân viên đưa Huyên Hiểu Đông đi thử.
Huyên Hiểu Đông đi vào mặc thử rồi đi ra, Thịnh Vô Ngung hai mắt tỏa sáng, cười nói: "Đẹp lắm." Nhân viên bán hàng cười nói: "Vị tiên sinh này thực sự có vóc dáng rất đẹp, làm tôn lên vẻ đẹp của bộ quần áo, khí chất tuyệt vời."
Nhưng Huyên Hiểu Đông lại thấy không thoải mái bởi phần nơ chặt, y nhìn gương mất tự nhiên kéo cổ áo.
Cô nhân viên cười đi tới định giúp y sửa lại, Thịnh Vô Ngung lại nói: "Qua chỗ tôi đi, tôi sửa lại giúp em."
Huyên Hiểu Đông đi tới ngồi lên một bên ghế dài, hơi nghếch cằm lên về phía Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung giúp y chỉnh phần cổ áo, thấy cổ y chưa gì đã bị ma sát đỏ hồng, biết là y không quen, anh cười nói: "Vẫn phải đặt riêng thôi, tôi chọn giúp em hai bộ thường phục cho đỡ gò bó, họp thường niên của công ty tôi không cần quá trang trọng đâu."
Cô nhân viên giỏi nghe lời đoán ý, đã cảm nhận được quan hệ của hai người đàn ông này từ tư thế thân mật và khoảng cách gần gũi hơn so với người bình thường, bèn vội vàng tiến đến, "Bọn em có kiểu vest rộng rãi chuyên phục vụ cho những khách hàng có làn da nhạy cảm, đặc biệt được may từ sợi tổng hợp, vô cùng thoải mái.
Tiên sinh có thể xem thử."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, thay thử hai bộ xem sao."
Huyên Hiểu Đông thay hai bộ, Thịnh Vô Ngung ngắm nghía rồi chọn, lại tiện thể đặt trước áo sơ mi và áo len mỏng đồng bộ ở đây.
Cô nhân viên tới gần đưa cho anh một quyển sách khác, cười nói: "Mẫu thường phục này của bọn em bán rất chạy trong mùa này, vóc dáng tiên sinh đẹp, có thể thử thêm xem sao."
Thịnh Vô Ngung chọn vài chiếc áo len mỏng giúp y, tràn đầy phấn khởi, "Màu xanh đậm rất hợp với em, chiếc màu xám này cũng không tệ, màu xanh nước biển cũng rất đẹp, thường phục có thể mặc phối hợp nhiều màu sắc khác nhau."
Huyên Hiểu Đông cúi đầu thì thầm với anh, "Cái này là lông cừu tơ tằm, không dễ giặt, để em mặc vào bếp hoặc trồng trọt đều có cảm giác tội lỗi, chỉ cần mua một cái áo khoác đen mặc cùng vest là được rồi.
Thật ra em không sợ lạnh, rất lãng phí."
Thịnh Vô Ngung gật đầu nhỏ giọng cười, nói: "Được, vậy thì mua ít loại sợi tổng hợp đi.
Tôi mua cho em loại nào dễ vứt vào máy giặt, em xem chất vải tổng hợp này công nghệ cao, thấm hút thoáng khí nhanh khô, giữ ấm tốt, cũng không dễ biến dạng, chịu được mài mòn, thế nào?"
Nhân viên bán hàng khó khăn nói: "Loại sợi tổng hợp chủ yếu là đồ thể thao, có thể phạm vi chọn lựa sẽ ít đi đấy ạ."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không sao, cô lấy mấy bộ mặc hàng ngày là được."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, Thịnh Vô Ngung nói nhỏ: "Lát nữa tôi sẽ cho người đến lấy số đo của em, may riêng sẽ đẹp hơn.
Em thử thêm đi, để tôi suy nghĩ xem em mặc gì thì đẹp."
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Em không chú ý những chuyện này đâu."
Thịnh Vô Ngung nói: "Mặc cho tôi xem, tôi thích."
Hai người cứ thì thà thì thầm, người ngoài chứng kiến chỉ cảm thấy rất thích.
Cô nhân viên thì thích nhất là kiểu khách hàng nhã nhặn hào phóng thế này, vội vàng mang liền cả mấy thứ phụ kiện phối cùng đến luôn.
Thịnh Vô Ngung biết cỡ người của Huyên Hiểu Đông rồi thì chọn cho y vài chiếc áo khoác.
Biết y không thích gò bó, anh chọn toàn kiểu rộng rãi, còn chọn thêm cả quần lót và bít tất, quẹt thẻ chung rồi bảo người ta đóng gói giao đến địa chỉ.
Huyên Hiểu Đông thử quần áo đến đã con mắt, về phòng thử đồ thay lại quần áo cũ.
Thịnh Vô Ngung quẹt thẻ xong thì thấy có điện thoại, di chuyển sang bên cửa sổ để nhận cuộc gọi.
Huyên Hiểu Đông đi ra cầm chỗ quần áo vừa thử ban nãy trả lại cho nhân viên, thấy anh sang một bên gọi điện thoại thì biết là cuộc gọi riêng tư.
Hôm nay được diện kiến diễn xuất của đồng chí già nhà họ Thịnh, y đã loáng thoáng biết chuyện mà họ không nói, nhất định là vì thật sự không thể nói.
Bởi vậy y cũng không đến gần, ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi, cầm tạp chí lật ra đọc.
Đương nhiên cô nhân viên vội vàng rót trà cho y.
Huyên Hiểu Đông ngồi đó lẳng lặng lật tạp chí, nét mặt tĩnh lặng.
Gian hàng này cũng được coi là một chốn xa xỉ trong trung tâm thương mại, phần lớn khách hàng đi ngang qua sẽ nhìn ngắm vài lần.
Huyên Hiểu Đông sở hữu tướng mạo anh tuấn, dáng người nổi bật, ngồi ở đó thôi cũng nghiễm nhiên trở thành một quảng cáo sống, khá là thu hút sự chú ý của người khác.
Có khách hàng nữ đi ngang qua cứ liên tục ngoái đầu lại, hiển nhiên là gặp mặt khó quên, không kìm được cũng tiến vào dừng chân.
"Diệc Kỳ, cậu nhìn kìa, người đàn ông bên gian hàng Adonis ấy, đẹp trai không?" Một cô gái trẻ trung sành điệu huých bạn thân một cái, Lâm Diệc Kỳ quay đầu nhìn, ngẩn ra.
Cô gái cười nói: "Thế nào? Có muốn qua mua cho anh trai cậu vài bộ không? Chúng ta cũng tiện thể tới làm quen luôn, thêm bạn tốt?"
Lâm Diệc Kỳ cười, "Được rồi, tớ có quen anh ấy mà, đi qua xấu hổ lắm."
Cô gái khẽ giọng kêu lên: "Oa, thế mà cậu có quen hả?"
Lâm Diệc Kỳ kéo cô bạn tránh đi, "Đi xa chút, một mình anh ấy không mua nổi thương hiệu này đâu, chắc là có người đi cùng, lát nữa chạm mặt thì lúng túng lắm, vẫn nên vờ như không thấy."
Cô gái nhỏ giọng nói: "Ồ, chẳng trách tớ thấy anh ấy mặc đồ trông rất bình thường." Biết rõ đối phương không phải xuất thân giàu sang, cô nàng cũng chẳng muốn kết giao nữa...
Lâm Diệc Kỳ khẽ mỉm cười không lên tiếng, đợi đến lúc cùng bạn thân đi xa rồi, tìm được quán cà phê ngồi xuống, cô mới cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Diệc Du, "Anh hai, anh đoán xem em tình cờ gặp người nào ở trung tâm thương mại Vạn Lại?"
Lâm Diệc Du không để ý tới cô.
Lâm Diệc Kỳ nói: "Em thấy Huyên Hiểu Đông."
Lần này Lâm Diệc Du trả lời rất nhanh, "Anh ấy để ý đến em à?"
Lâm Diệc Kỳ nói: "Không, em thấy anh ấy ở gian hàng Adonis, chắc là đang đợi ai.
Em nhớ trước đây anh cả mua quần áo cho anh ấy đều là của thương hiệu này.
Có khi anh cả đi cùng anh ấy, em sợ bọn họ nhìn thấy em thì lúng túng nên tránh đi."
Lâm Diệc Du không trả lời tiếp nữa, Lâm Diệc Kỳ lại say sưa gửi tin nhắn cho cậu, "Đây chính là sức mạnh của tình yêu, trông anh ấy tuấn tú ghê, bảo sao anh cả chân lún sâu vào bùn bị anh ấy mê hoặc điên đảo thế.
Em thấy lần này bố có tức giận cũng vô dụng thôi, bọn họ đã tái hợp, anh nói xem, nếu bố biết hai người đó ở bên nhau rồi thì liệu có nản lòng thoái chí, đồng ý nhận cổ phần trả về không?"
Cuối cùng Lâm Diệc Du cũng trả lời, "Đừng làm những chuyện dư thừa, anh ấy cũng là anh trai nhà chúng ta, anh không gánh nổi nhà họ Lâm đâu."
Không gánh nổi? Lẽ nào Lâm Diệc Cẩn suốt ngày làm học thuật ở nước ngoài thì gánh nổi chắc? Lâm Diệc Kỳ nở nụ cười, cất điện thoại đi, cầm ly nước trái cây từ từ uống, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Huyên Hiểu Đông lại không hề biết mình mới đến thành phố Tĩnh Hải ngày đầu tiên đã liên tục gặp được nhiều người như vậy.
Y đợi Thịnh Vô Ngung nói chuyện điện thoại xong, đi theo anh đến nhà hàng Vân Đỉnh, thử các món ăn đặc sắc nơi đây.
Nhà hàng Vân Đỉnh cao vút trong mây, vốn được xây trên địa thế cao ở thành phố Tĩnh Hải, được xây dựng ở độ cao 300 mét.
Ở sân đỗ tàu bay trên không, khách hàng dùng bữa có thể dõi mắt nhìn ra xa, ngắm được toàn cảnh thành phố Tĩnh Hải.
Tòa nhà này được xây dựng trong những năm đầu, sau khi lệnh giới hạn chiều cao được ban hành, thành phố Tĩnh Hải không còn kiến trúc nào cao như vậy nữa, vì vậy càng khiến nhà hàng Vân Đỉnh trở thành nơi đặc sắc có một không hai.
Toàn bộ nhà hàng được thông suốt với nhau, vách nền dưới chân đều là kính trong suốt, khách hàng dùng bữa ở độ cao 300 mét giữa không trung, quả thật đúng là hưởng thụ giữa ngàn mây.
Huyên Hiểu Đông đoán Thịnh Vô Ngung chọn nhà hàng này là vì anh có thú vui ác độc.
Y nhìn biển mây mù bên ngoài cửa sổ thủy tinh, rồi lại nhìn xuống dòng xe đi lại như mắc cửi qua lớp kính trong suốt dưới lòng bàn chân mình, tự dưng nghĩ đến trận mây mưa tối hôm qua, khóe miệng không khỏi giật giật.
Thịnh Vô Ngung lại rất đàng hoàng trịnh trọng, tâm trạng khá vui cầm thực đơn bàn bạc với y, "Em xem thử xem thích ăn gì? Nếu ăn ngon thì lần sau chúng ta có thể gọi đồ ăn ở đây về."
Huyên Hiểu Đông cầm thực đơn xem, chọn một phần gà hấp muối, một salad tôm chanh dây rồi trả lại cho Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung thấy y chọn xong, lại chọn thêm sashimi bò áp chảo, cá tuế(*) ngâm giấm, nấm nướng phô mai.
(*) Tên gọi chỉ chung cho một số nhóm cá nước ngọt cỡ nhỏ và một số loài cá nước lợ, chúng được sử dụng để làm cá mồi hay dùng là cá mồi câu, những con cá này nhỏ đến mức có thể nắm chúng một lúc nhiều con trong lòng bàn tay.
Huyên Hiểu Đông đau đầu, "Không cần gọi nhiều vậy đâu, chúng ta chỉ có hai người, ăn không hết."
Thịnh Vô Ngung nói: "Là món hợp khẩu vị của em, ăn không hết chúng ta đóng gói mang về, chủ yếu là vì muốn nếm thử cách làm của người khác."
Gà hấp muối dùng muối biển để hấp, lớp da mỏng vàng óng ánh dai giòn, thịt gà tươi đậm đà.
Salad tôm trộn lẫn với thịt tôm dai dai mát lạnh, chua ngọt ngon miệng.
Vị chanh dây và vị chanh cùng hòa quyện với nhau, mang lại hương vị độc đáo.
Thịt bò sashimi rắc thêm lá húng tây khá nhẹ nhàng, nấm chắc nịch trơn mềm.
Đặc biệt đáng nhắc tới là cá tuế ngâm giấm, thịt cá non mềm thơm ngon, đây là lần đầu tiên Huyên Hiểu Đông được nếm thử, phát hiện ra hương vị quả thật tuyệt cú mèo.
Ăn đến là thích chí, mặt mày y cũng tự nhiên giãn ra.
Thịnh Vô Ngung thấy biểu cảm của y là biết y ăn rất hài lòng, tâm trạng anh cũng thỏa mãn, lại gắp thêm thức ăn cho y, bỗng dưng nghe thấy điện thoại di động rung lên.
Anh cầm lên nhìn, thấy là mẹ mình thì có hơi bất ngờ, bèn nhận: "Mẹ ạ?"
Anh liếc Huyên Hiểu Đông, trên mặt hiện ý cười, "Vâng vâng, sau đó bố giải thích với con rồi, đúng là họp thật.
Hiểu Đông rất tốt, con đã nói rõ rồi.
Vâng, ngày phẫu thuật cơ bản đã được ấn định vào năm sau, ngày mai mẹ về ạ? Được, được, con biết rồi, con đi đón mẹ."
Anh cúp điện thoại, cười nói với Huyên Hiểu Đông, "Bà cụ nghe nói hôm nay ông Thịnh nhà tôi đường đột, sợ dọa người tôi yêu chạy mất nên vội vã về nước."
Huyên Hiểu Đông cầm ly nước đá uống, chỉ cảm thấy dạ dày lại bắt đầu căng thẳng.
Thịnh Vô Ngung cầm tay y, "Bố mẹ tôi gần 40 tuổi thì mới sinh tôi, từ nhỏ họ vô cùng cưng chiều tôi, luôn hi vọng tôi sống vui vẻ, từ trước tới nay chưa từng có yêu cầu gì đặc biệt với sự nghiệp của tôi, em yên tâm."
Huyên Hiểu Đông bất an xoa ngón tay, cuối cùng thẳng thắn, "Hôm qua em đã nói với bố anh, đợi sau này chân anh ổn rồi, không tiếp tục cần em nữa, em sẽ rời khỏi đây bất cứ lúc nào."
Thịnh Vô Ngung âm thầm nghiến răng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn hết sức mềm mỏng, "Bố tôi nói thế nào?"
Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng nói: "Ông nói nhà họ Thịnh các anh không cần con dâu có quyền có thế đến dệt gấm thêu hoa, em không quyền không thế mới tốt."
Thịnh Vô Ngung im lặng chốc lát, cảm thấy đây đúng là lời mà bố mình có thể nói, hít một hơi thật sâu, "Thật ra nói vậy cũng không sai, ông ấy ngồi trên vị trí cao, càng nhiều thân tộc càng khó kiểm soát và dễ bị phản bội.
Quyền lực không phải thứ có thể kế thừa, giàu sang cũng giống vậy.
Nhà tôi chỉ mới giàu có trong ba thế hệ, yêu cầu đối với con cái vốn dĩ là dạy chúng học thức và phương pháp để tự lập sau này, còn những cái khác thì không thể thừa hưởng được.
Cho nên hai anh trai tôi yêu đương đều chỉ có một yêu cầu mà thôi, là bản thân có vui hay không, cảm thấy có thể cùng người kia chung hoạn nạn, bên nhau tới đầu bạc răng long không."
"Dù sao cuộc đời cũng rất dài, lên nắm quyền, quyền lực rồi sẽ có sự thay thế địa vị; hưởng phú quý, tiền tài rồi sẽ tới nhanh mà đi cũng nhanh."
Huyên Hiểu Đông nhẹ giọng nói: "Rất đúng."
Thịnh Vô Ngung chua xót rối rắm trong lòng mãi, cuối cùng không kìm được nữa, "Vậy nên rốt cuộc tôi đã làm sai ở đâu mà em lại không tin tôi?"
Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt ấm ức của đối phương, nghẹn lời.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Quên vụ tuổi tác đi, lão Thịnh 50 tuổi sinh con trai thì quả thật già quá trời...!Đổi thành 40 tuổi ha....
Danh Sách Chương: