Trở về căn hộ, Huyên Hiểu Đông bắt đầu nghiêm túc xử lý miếng thịt lừa và bộ lòng kia, buổi sáng đã ngâm với nước sạch, bây giờ lấy ra luộc sơ. Trước tiên thái một ít để lát nữa nấu mỳ cho bữa trưa, phần còn lại thì thái miếng lớn rồi pha chế nước tương Đông y(*).
(*)
Thịnh Vô Ngung thì mở máy tính lên sửa chữa lại báo cáo một lần nữa, gọi điện thoại cho Thi Ký Thanh để nắm rõ tiến triển mới nhất của dự án Garan, Lê Khải cũng đang bận bịu làm cầu nối đàm phán giúp anh. Thật ra trong phòng này không có thiết bị gì cả ngoại trừ laptop của anh, rõ ràng anh có thể tới công ty con của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm gần đó để mở cuộc họp qua video, phòng họp ở đó đầy đủ thiết bị, còn có cả trợ lý để sai khiến được.
Thế nhưng anh thích cảm giác như bây giờ, làm tổ ở một căn hộ nhỏ, bầu không khí ngập tràn mùi hương của nước tương Đông y, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đang kho thịt lừa ở dưới. Y gạt hành tây, rắc đường phèn, từng cái giơ tay nhấc chân đều gợi cảm.
Thịnh Vô Ngung nghĩ bụng, năm đó mỗi ngày anh ở trong căn hộ này viết báo cáo, đi sớm về trễ, chỉ một lòng tập trung vào sự nghiệp, nhất định không ngờ được sẽ có một ngày bản thân yêu một người đàn ông, càng không ngờ được sẽ có một ngày mình cảm nhận được sự tuyệt vời của những ham muốn đời thường nhất.
Huyên Hiểu Đông không hề hay biết, thịt lừa và lòng chia thành hai nồi lớn để kho tốn không ít thời gian. Y rót nước sôi ra, đặt thịt lừa thái lát lên hai bát mỳ, trộn lẫn với tỏi giã, rắc rau thơm rồi ngẩng đầu gọi Thịnh Vô Ngung, “Anh xuống ăn mỳ trước đã.”
Thịnh Vô Ngung cười xuống dưới, hai người đối mặt nhau ăn mỳ, Huyên Hiểu Đông người ngợm vã mồ hôi, bèn xoay người đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Thịnh Vô Ngung mang bát đi rửa, cách cánh cửa phòng tắm hỏi y: “Hôm nay bố tôi đề nghị đám cưới vẫn nên tổ chức ở Hoàn Kinh, một là bạn bè thân thích của chúng ta, kể cả đồng nghiệp cũ của tôi, phần lớn đều đang ở Hoàn Kinh, đến Tĩnh Hải không tiện. Bên Tĩnh Hải thì chủ yếu là bạn bè trên thương trường, thời gian tự do, đến Hoàn Kinh cũng không khó khăn. Hai là nhà họ Lâm vốn đang ở nước ngoài, nhà họ Hạ… cũng ở Hoàn Kinh, làm đám cưới ở Hoàn Kinh là phù hợp nhất.”
Nguyên văn lời của Thịnh Phù Vân là: Nếu muốn làm thì phải làm thật to, người nào nên mời thì phải mời cho bằng hết, để cho tất cả bọn họ phải biết thằng bé là con rể của Thịnh Phù Vân này.
Huyên Hiểu Đông đã từ bỏ đấu tranh từ lâu, “Em thế nào cũng được, bố muốn tổ chức kiểu gì cũng được hết.”
Thịnh Vô Ngung rất hài lòng với cách gọi của y, “Vậy chúng ta phải ở lại lâu hơn, bên này hơi nhỏ, hay là tôi thuê một căn hộ khác rộng hơn nhé?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Không cần phiền vậy đâu.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Bên em còn bạn bè nào muốn mời không?”
Huyên Hiểu Đông khựng lại, Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Tôi mời nhóm đội trưởng Nghiêm giúp em nhé?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Vâng.”
Thịnh Vô Ngung tràn trề cảm giác là người chiến thắng, bỏ bát đũa đã rửa sạch vào tủ khử trùng rồi tiếp tục sửa báo cáo của mình.
Huyên Hiểu Đông tắm rửa sạch sẽ thay quần áo ra ngoài, ăn bát mỳ đã trương lên, cơn buồn ngủ cũng dâng lên theo, y hỏi: “Anh ngủ trưa không? Bận rộn vậy sao? Anh vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Lát nữa tôi uống ly cà phê là được, sắp viết xong rồi. Buổi chiều tôi đến công ty con của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm bên này một lát, em muốn đi cùng không?”
Huyên Hiểu Đông từ chối, “Không đi, em còn phải canh thịt lừa kho(*), nhưng mà…” Bỗng nhiên y nhận ra, “Em đưa anh đi bằng xe đạp nữa à?”
(*)
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Yên tâm, công ty sẽ cử tài xế tới đón tôi, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Huyên Hiểu Đông lại xuống bếp tìm kiếm, quả nhiên trong bếp có máy pha cà phê, nhưng do được cất giữ trong tủ giải khát nên thoạt nhìn hơi cũ kỹ, còn mấy gói cà phê hòa tan bên cạnh thì lại càng không ổn, y khẽ nhíu mày, “Em còn gọi một ít thức ăn bên ngoài, bảo bọn họ giao thêm cà phê đến đây vậy, cà phê này của anh không biết để từ bao giờ rồi.”
Thịnh Vô Ngung cười, “Được.”
Lúc cà phê được giao tới, Huyên Hiểu Đông đã ngủ, Thịnh Vô Ngung tự mở cửa nhận cà phê, uống một hớp, ngắm sườn mặt thả lỏng đang say ngủ của Huyên Hiểu Đông, cực kỳ muốn hôn trộm một cái. Nhưng anh vẫn nhịn được, uống cà phê xong thì sửa lại báo cáo cho ổn thỏa rồi gửi đi, hạ thấp nhiệt độ điều hòa trong phòng, đắp chăn giúp Hiểu Đông. Nhìn đồng hồ đeo tay đã đến giờ, anh đi xuống tầng, quả nhiên tài xế đã chờ ở bên dưới.
Anh lên xe, hơi ngạc nhiên khi thấy Thi Ký Thanh, “Sao cô lại tới đây?”
Thi Ký Thanh cười nói: “Không đến chẳng lẽ còn phải gọi video ba chiều với anh hàng ngày sao? Việc công ty thì la liệt, ở Garan cũng có một chi nhánh lớn, mặc dù có Lê tiên sinh thế nhưng vẫn nên quyết định càng sớm càng tốt. Hơn nữa mẹ anh nói muốn tổ chức đám cưới ở Hoàn Kinh, bảo tôi khi nào rảnh thì tới hỗ trợ nên tôi lại càng phải qua. Biết anh ở Hoàn Kinh nên tổng giám đốc của Hàng Vân Quốc Tế muốn hẹn anh tối nay ăn một bữa cơm, anh muốn hẹn không?”
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, “Hợp đồng kia của bọn họ cứ tiến hành theo trình tự là được, có dùng bữa hay không cũng không có gì khác nhau cả.” Trở lại thân phận là chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, lại một lần nữa anh khoác lên mình lớp vỏ bọc lạnh lùng và cao quý. Anh cầm màn hình điện tử định mở ghi chép về dự án, thế nào mà lại nhìn thấy trên màn hình đang hiển thị trang sách “Bồ câu xanh”, khóe miệng vô thức nhếch lên. Anh vuốt lại màn hình, nói với Thi Ký Thanh: “Giúp tôi đặt một màn hình điện tử mới cho Hiểu Đông, đồng bộ luôn tài khoản của tôi, lát nữa cài đặt xong tôi sẽ mang về.”
Khoảng thời gian ở Garan, bọn họ vẫn luôn kè kè bên nhau, Huyên Hiểu Đông dùng màn hình điện tử của anh đọc sách đã thành thói quen, bây giờ trở về nước, hai người không thể lúc nào cũng dính chung một chỗ. Đã đến lúc mua riêng cho Hiểu Đông một cái, dù sao tới khi ôn tập muốn dùng lúc nào cũng được, sau này thi đỗ rồi thì cũng cần thiết cho việc học.
Thi Ký Thanh chỉ thấy vào khoảnh khắc Thịnh Vô Ngung mở màn hình điện tử ra thì băng sương trên mặt anh cũng tan chảy trong nháy mắt, cô âm thầm than trong lòng: Trời ạ, sau khi sếp kết hôn, thật sự là càng ngày càng giống người bình thường rồi, không còn là một cỗ máy điên cuồng vì sự nghiệp, làm việc liên tục không biết mệt mỏi như trước đây nữa.
Kết thúc một buổi chiều bận rộn, Thịnh Vô Ngung quay về căn hộ, từ tầng dưới đã ngửi thấy mùi thơm tiêu hồn của món kho. Đang xế chiều nên dưới tầng có rất nhiều ông bà lão đang dắt chó đi dạo, hái rau ngoài sân, có người tặc lưỡi than vãn: “Nhà ai kho thịt vậy, mùi gì mà thơm thế không biết.”
Thịnh Vô Ngung nhoẻn miệng, một bà lão nhận ra anh, “Tiểu Thịnh đấy à cháu? Lại hơn một năm rồi không gặp cháu, cháu được phái đi quốc gia nào rồi? Vừa về nước đấy à?”
Thịnh Vô Ngung cười nói: “Vâng ạ, chào bà Viên, cháu gái bà thế nào rồi ạ?”
Bà Viên bật cười, “Nó vẫn khỏe, cũng lên cấp hai rồi. Nó bảo cũng muốn thi vào Học viện Ngoại giao, nhưng cứ nhắc tới ngoại ngữ là lượn mất tăm.”
Thịnh Vô Ngung cười gật đầu đi lên tầng.
Vào đến nhà thì mùi thịt kho càng đậm đà hơn, Huyên Hiểu Đông thấy anh về thì mỉm cười, “Anh đến thử xem, hương vị cũng được lắm, tối nay thái cho anh một đĩa trước.” Sau đó y lấy ra một cái bát thủy tinh trong suốt, “Qua đây nếm thử này, buổi chiều em còn làm cả thạch đậu xanh(*), mát lắm.”
(*)
Thịnh Vô Ngung nhìn những miếng thạch trong veo óng ánh nổi lơ lửng trong bát thủy tinh, màu xanh biếc, không nhịn được cười, “Món này làm thế nào vậy?”
Huyên Hiểu Đông nói: “Hòa tan tinh bột đậu xanh rồi thêm muối, từ từ nấu chín trong nước sôi thành một hỗn hợp sền sệt óng ánh, lấy muôi chậm rãi vớt ra rồi thả vào nước đá là thành hình. Em làm thêm một ít nước rau chân vịt để phối màu cho đẹp, trước đây nhìn thấy trên đường có rao bán món lầy phá(*), hóa ra cũng là nhờ phương pháp này, dùng tinh bột đậu xanh hoặc tinh bột khoai lang đều được.”
(*)
Thịnh Vô Ngung nhìn thấy thịt lừa kho được tẩm ướp xếp gọn trên bàn, bên cạnh còn đặt mấy món ăn nữa, bèn gắp một miếng vừa cười vừa ăn: “Tôi ngửi thấy mùi thơm từ dưới nhà, hàng xóm láng giềng ai cũng hỏi nhà ai làm thịt kho.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ồ, có quen biết sao? Hay là biếu hàng xóm một ít?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Không cần đâu, thật ra cũng nhiều năm rồi tôi không về đây, giờ tùy tiện tới cửa thì cũng hơi mạo muội, để sau này hẵng tính. Bình thường chúng ta cũng không ở đây, giữ lại cho bố đi, ngày mai nhất định ông ấy sẽ vui lắm.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, chỉ vào tủ lạnh, “Lòng kho cũng làm xong rồi, em cất trong tủ lạnh, sáng mai cùng mang đi với thịt lừa kho, biếu luôn anh cả và chị dâu, cũng mang theo cả quà tặng cho Sa Sa nữa. Lê Khải bên kia thế nào rồi? Vẫn an toàn chứ?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Thuận lợi lắm, có anh ấy ở đó nên giành được khá nhiều lợi ích.”
Huyên Hiểu Đông múc thêm vào bát Thịnh Vô Ngung một thìa tương nóng nữa, “Anh ăn thêm chút nữa.”
Thịnh Vô Ngung: “… Tôi cảm giác mình béo lên rồi.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ăn xong chúng ta xuống đi dạo một lát đi——May mà ở đây không lâu, đúng là nơi này của anh thiếu rất nhiều trang thiết bị phục hồi sức khỏe, không tiện lắm, muốn đi bơi cũng hơi phiền phức.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Nhắc mới nhớ, nông trường của em ấy, nếu sau khi kết hôn chúng ta muốn chuyển qua bên đó ở lâu dài để chuẩn bị cho kỳ thi, tôi cảm thấy cũng phải tiến hành sửa sang lại một chút. Tranh thủ khoảng thời gian này chúng ta chưa về, em xem thế nào? Ví dụ như xây dựng hồ bơi lộ thiên, sân thượng ngắm sao, thiết bị leo núi, chi phí lắp đặt cũng không đắt quá đâu.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Vâng, anh xem thế nào thì cứ thế mà làm thôi.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Được, tôi sẽ bảo Thi Ký Thanh khi nào hoàn thiện phương án rồi gửi cho em xem hiệu quả hình ảnh.” Anh lấy ra một chiếc màn hình điện tử mới toanh đưa cho Huyên Hiểu Đông, “Cái này cho em, tất cả những ứng dụng tốt dùng để thi nghiên cứu sinh đều đã tải sẵn cho em rồi, còn chia sẻ kho sách tôi mua cho em dùng chung nữa.”
Huyên Hiểu Đông nhìn lướt qua màn hình hiển thị toàn là ứng dụng thi nghiên cứu: “…”
Hai người dùng xong bữa tối thì xuống nhà tản bộ ở bờ sông. Bầu trời giăng kín đầy sao, gió sông cuồn cuộn thổi, con đường hiểm trở ở bờ sông đã được sửa chữa để tạo điều kiện cho người đi bộ bình thường. Hai người lững thững đi bộ, trong bóng đêm mông lung, bọn họ nhìn thấy có một đôi tình nhân ngồi ghế đá hôn nhau, có đôi thì tay trong tay tản bộ trên phần đường dành cho người đi bộ.
Huyên Hiểu Đông hỏi: “Trước đây anh cũng đi dạo ở đây sao?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Tôi bận lắm, làm gì có thời gian, chạy bộ thì toàn dùng máy chạy bộ trong nhà, khi đó thật sự dồn hết tâm trí vào công việc…”
Huyên Hiểu Đông nói: “Muốn xem ảnh chụp trước đây của anh ghê.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Sáng mai về nhà cũ tìm cho em xem.”
Hai người khoan thai đi dạo một tiếng đồng hồ mới trở về căn hộ đi ngủ. Rạng sáng ngày hôm sau, Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông cùng xách đồ đạc đến biệt thự nhà họ Thịnh.
Hôm đó là thứ bảy, ngôi nhà cổ của gia đình họ Thịnh được nhân viên dọn dẹp rất tươm tất.
Thịnh Phù Vân đang ngắm cá vàng ngoài sân, nhìn thấy bọn họ đến, ông hào hứng gọi: “Bà ơi, đứa út và Hiểu Đông về rồi này.”
Lư Nhất Vy ra khỏi nhà, cầm chén trà trong tay, nhìn thấy bọn họ là tươi cười rạng rỡ, “Nghe nói tình hình bên Garan không ổn, mẹ lo lắng lắm, suốt đêm chỉ vội vã về nước, may là hai đứa đều ổn.”
Thịnh Sa Sa theo sau ra ngoài, cười nói: “Phòng đã dọn dẹp xong rồi ạ, chú nhỏ và chú Hiểu Đông vào phòng cất đồ trước đi đã.” Kể từ sau khi Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông chính thức đăng ký kết hôn, nhóm tiểu bối nhà họ Thịnh đã thống nhất cách xưng hô, thay đổi cách gọi Huyên Hiểu Đông thành chú Hiểu Đông. Thế nhưng Huyên Hiểu Đông nghe thấy Sa Sa gọi mình như vậy thì vẫn thấy không thoải mái, xấu hổ nhìn Thịnh Vô Ngung một cái.
Còn Thịnh Vô Ngung thì lại hết sức quen thuộc, “Trước tiên chia quà mang về đã.”
Huyên Hiểu Đông xách vali vào phòng khách, mở vali ra, chia từng phần quà một cho mỗi người. Thịnh Phù Vân nhận được một bộ bình hoa cổ Garan, Lư Nhất Vy thì nhận được một bộ trang sức bảo thạch theo phong cách Garan, anh cả Thịnh Hữu Hư nhận được một bộ ấm chén uống trà Garan, chị dâu và Thịnh Sa Sa mỗi người nhận được một bộ trang sức bằng vàng Garan. Mọi người nhận được quà tặng đều vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà vui nhất vẫn phải kể đến Huyên Hiểu Đông mang tới một nồi lớn thịt lừa và lòng kho, Thịnh Phù Vân hai mắt phát sáng, mũi thở cũng run run, “Đỉnh đỉnh! Thái phần trên này đi, mùi thì thơm, màu sắc thì đẹp mắt, chuẩn không cần chỉnh.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Con đặc biệt giữ lại cho bố phần đầu ruột già này, lòng già bảy tấc ăn ngon nhất là phần đầu, dù sao bố cũng không thể ăn nhiều món này, chỉ ăn phần nhỏ này là được rồi.”
Thịnh Phù Vân cực kỳ vui, “Con ngoan, tối nay chúng ta uống vài chén đi.” Vừa mới dứt lời, ông ngồi xuống tán gẫu trong chốc lát rồi đứng dậy ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, quay lại gọi Thịnh Vô Ngung, “Vô Ngung ra ngoài với bố, Hiểu Đông con ở cùng mẹ, buổi tối bọn bố về nhà ăn cơm.”
Huyên Hiểu Đông biết rõ họ lại có việc nên đứng dậy đáp vâng, Lư Nhất Vy kéo tay y cười, “Đúng lúc mẹ đang chọn mấy khách sạn, còn chưa quyết định được, vừa mới nói giữa trưa muốn đi cùng chị dâu con và Sa Sa ra ngoài một lát. Mấy đứa cùng đi xem thử đi, nếm thử vài món ăn đặc sắc rồi quyết định nên tổ chức tiệc ở khách sạn nào, vừa hay có nhân vật chính ở đây, chúng ta cùng đi đi.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu cười nói: “Thấy hợp lý thì đặt trước thức ăn giao tới, buổi tối khỏi cần vất vả nấu cơm.”
Huyên Hiểu Đông đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài xe, sau khi lên xe, Thịnh Phù Vân liếc thấy y vẫn còn đứng ở cổng dõi mắt theo xe, buông tiếng thở dài, “Nhóc con nhà con có phúc thật đấy, thằng bé này giáo dưỡng rất tốt.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Người bình thường con có thể vừa ý sao? Hơn nữa con cảm thấy em ấy đang lưu luyến con.”
Thịnh Phù Vân: “Con thì giỏi rồi…”
Bên này Lư Nhất Vy cũng sắp xếp một chiếc xe ra ngoài, Huyên Hiểu Đông chủ động lái xe, y hỏi: “Mẹ, xe của mẹ vẫn ở Tĩnh Hải sao? Sao không lái tới?”
Lư Nhất Vy nói: “Trong thủ đô không tiện lái con xe khoa trương như vậy, sẽ gây thêm phiền toái cho lão Thịnh. Bên Tĩnh Hải nhiều đại gia, không gây sự chú ý.”
Huyên Hiểu Đông lái xe ra ngoài, mở hướng dẫn và lái tự động, đến khách sạn Tinh Hải đầu tiên, cũng không xa lắm, chỉ mất khoảng 15 phút đi đường là tới nơi.
Lư Nhất Vy nói: “Có giới hạn số lượng bàn, cho nên nhân viên đều được tuyển chọn, hơn nữa cũng có yêu cầu về sự riêng tư. Nơi này là khách sạn cao cấp nhất, to nhất, cũng gần nhà chúng ta. Nhược điểm là món ăn chỉ ở mức trung bình, xem bọn họ có thể cung cấp cho chúng ta món gì, không biết đã cải thiện chưa, nghe nói họ vừa mời bếp trưởng mới.”
Một quản lý đứng ở cửa khách sạn cung kính mời bọn họ vào, trước tiên dẫn họ đi thăm sảnh tổ chức tiệc, lại cho họ xem ảnh chụp và video những sự kiện được tổ chức thành công trước đây, ngoài ra họ còn được xem cả thực đơn. Lư Nhất Vy cũng chọn vài món chính để người ta giao về nhà, dự định tối nay nếm thử, còn xem xét kỹ giá cả.
Huyên Hiểu Đông thấy Lư Nhất Vy, chị dâu cả và Sa Sa đang trò chuyện vui vẻ, đứng dậy xin phép ra ngoài tìm nhà vệ sinh. Ra khỏi phòng tiếp khách, ở giữa là khu vực nhà hàng trông cực kỳ tao nhã, trong góc có người chơi dương cầm, có thể nhìn ra được nơi này là một chốn hẹn hò vô cùng đắt đỏ. Huyên Hiểu Đông vừa mới nhìn thấy giá cả món ăn, hơi xót cho khoản tiền sắp tiêu tốn.
Y đi ngang qua nhà hàng, tiến về phía nhà vệ sinh ở bên ngoài, chợt nghe thấy có người gọi mình, “Hiểu Đông.”
Huyên Hiểu Đông xoay người, hơi ngỡ ngàng vì bản thân mới đến Hoàn Kinh được hai hôm mà hôm nào cũng có thể gặp được người quen… Lâm Diệc Cẩn đứng đó nhìn y, vẻ mặt phức tạp, “Không ngờ tới đây lại gặp được anh… Anh tới cùng… Thịnh Vô Ngung sao?”
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, “Không, tôi tới cùng mẹ anh ấy, chọn khách sạn tổ chức đám cưới.”
Lâm Diệc Cẩn tỏ ra buồn bã, “Thật sao? Nhà em cũng nhận được thông báo, em tới để chuẩn bị tham gia tiệc mừng, còn bố và… dì Lộ cũng sẽ tới, còn có em trai và em gái, đến lúc đó bọn em sẽ tham dự với thân phận thân quyến bên anh.”
Huyên Hiểu Đông điềm tĩnh nói: “Làm phiền mọi người, sức khỏe bác Lâm thế nào rồi? Ban đầu định tới thăm ông ấy, nhưng sau đó tôi có việc xuất ngoại nên không tới thăm được.”
Lâm Diệc Cẩn nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, dự kiến bệnh tình không tệ, nếu như sau này cố gắng tĩnh dưỡng thì có thể khỏe lại như người bình thường. Bây giờ ông ấy đã lui ra sau cánh gà rồi, gần như luôn tĩnh dưỡng ở nước ngoài, lần này trở về cũng vì đám cưới của anh, công ty bên này em đã tiếp nhận.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, cảm thấy không còn gì để nói nữa, bèn nói: “Vậy cậu cứ bận việc của cậu đi, tôi đi trước, bọn họ còn đợi tôi.”
Lâm Diệc Cẩn gọi y lại: “Hiểu Đông.” Hắn quan sát Huyên Hiểu Đông, hôm nay anh mặc một bộ quần áo trang trọng hơn nhiều, áo sơ mi được xắn lên khuỷu tay, đôi chân vừa dài vừa thẳng, vóc dáng rắn rỏi càng khiến khí chất của anh trở nên hết sức nổi bật so với người bình thường. Vừa nãy anh đi tới thì có người ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng chú tới anh ngay lập tức.
Lâm Diệc Cẩn chịu đựng cảm giác chua xót như bị kim châm trong lòng, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Lâm là nhà anh, nếu như nhà họ Thịnh không tốt với anh, chào mừng anh trở về bất cứ lúc nào.”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười máy móc: “Cảm ơn.”
Y xoay người trở về phòng VIP, Lâm Diệc Cẩn thấy y vốn định tới phòng vệ sinh, kết quả gặp mình thì đến cả phòng vệ sinh cũng không đi nữa mà quay về phòng VIP, trong lòng hắn hơi khó chịu. Hắn bèn quay lại chỗ ngồi của mình, cô gái trẻ ngồi đối diện có vẻ đã chờ lâu, nhưng rất biết kiềm chế cảm xúc, hơi mỉm cười nói: “Giám đốc Lâm vừa gặp được người quen đấy à?”
Lâm Diệc Cẩn nói: “Ừ.” Cũng không định giải thích hay xin lỗi gì.
Cô gái trẻ rất xinh xắn, gương mặt đẹp như tranh vẽ, nhưng giờ phút này cô cũng cảm thấy bị mạo phạm, “Giám đốc Lâm, hi vọng sau khi chúng ta đạt được thỏa thuận, tôi sẽ không gặp phải những tình huống bất lịch sự như vừa xong nữa. Tôi không phản đối việc anh có người yêu, nhưng khi đang trong thỏa thuận thì chúng ta vẫn cần giữ thể diện cho nhau…”
Lâm Diệc Cẩn lúc trước còn nho nhã lễ độ, giờ phút này đã tỏ ra mất kiên nhẫn, “Tiểu thư Trác Lan, thỏa thuận hôn nhân là do cô nói, tôi cũng không đồng ý, tôi chưa từ chối ngay đã là suy nghĩ cho thể diện của cô rồi. Tôi cũng không che giấu bản thân mình, lần đầu tiên gặp tôi đã nói với cô rồi, xu hướng tính dục của tôi là thích đàn ông hơn, xem ra hôm nay tôi và Trác tiểu thư đây tính cách cũng không hợp nhau rồi. Cá nhân tôi thấy dù là thông gia thật hay chỉ là hôn nhân thỏa thuận thì đều phải để ý tới sự hòa hợp tính cách, chúng ta cứ coi như không có gì đi. Tôi đã thanh toán bữa ăn này rồi, Trác tiểu thư cứ từ từ dùng bữa, tôi xin phép đi trước.”
Sắc mặt Trác Lan cứng ngắc, vậy mà nhất thời cô lại không biết nên nói gì cho thích hợp, “Trước đó rõ ràng bà Hạ đã nói anh và tôi rất phù hợp, thông gia thương mại vẫn nên nhìn vào gia thế của nhau, chỉ cần chúng ta tôn trọng đối phương thì vẫn có thể tiếp tục được.”
Lâm Diệc Cẩn nói: “Mợ có lòng tốt, nhưng tôi nghĩ cá tính chúng ta khó hòa hợp, vẫn nên kết thúc thôi, hợp tác trong ngành cũng là chuyện tốt, không cần kết thù.”
Hắn đứng thẳng người dậy, gật đầu với Trác Lan, nhanh chân rời khỏi khách sạn. Vốn dĩ hắn cảm thấy Trác Lan cũng được, trình độ học vấn cao, khí chất xuất chúng, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, từng du học ở nước ngoài, gia cảnh của cô đúng là có thể hỗ trợ được rất nhiều cho Lâm Thị. Đối phương biết rõ hắn là người đồng tính nhưng vẫn mạnh dạn đề nghị thông gia thương mại, có thể ký thỏa thuận hôn nhân, dĩ nhiên không được can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. Cả hai có thể thụ tinh nhân tạo sinh ra hai đứa bé, mỗi đứa mang một họ để chứng minh cho gia đình thấy họ rất bình thường. Ban đầu hắn cũng muốn tùy tiện kết hôn để ứng phó vài năm, dù sao thì cuộc đời hắn cũng đã không còn gì thú vị, tốt hơn hết là cứ thuận theo dòng chảy bình thường thôi.
Nhưng hắn vừa gặp Huyên Hiểu Đông là bỗng nhiên cảm thấy không thể nào nhẫn nhịn được vở kịch giả tạo này nữa, ngay từ đầu rõ ràng hắn đã có thể có được một cuộc sống khác, nhưng hắn đã đánh mất Huyên Hiểu Đông rồi. Hắn từ chối Trác Lan xong, tâm trạng thấy thoải mái hẳn ra, nhanh chân rời khỏi khách sạn.
Trác Lan ngồi đó, giận tới nỗi mặt mũi trắng bệch, một lát sau cô mới cầm điện thoại gọi: “Alo? Tiểu Anh à? Có rảnh không? Rảnh thì tới đi cùng tớ đi, nhà hàng Âm Nhạc Tinh Hải, ừm, số 50.”
Không lâu sau, quả nhiên Tiểu Anh đến, cười hỏi: “Sao bỗng nhiên tìm tớ vậy?”
Trác Lan buồn bực phàn nàn: “Khó chịu thật, lần trước nhà họ Hạ giới thiệu cháu trai nhà bọn họ, là tổng giám đốc của Kiến trúc Lâm Thị, bảo là từng đi du học, làm giáo sư đại học mấy năm, bây giờ trở về chủ trì sự vụ công ty trong nhà, tướng mạo cũng tuấn tú, phong cách lịch sự, kết quả hắn nói với tớ mình thích đàn ông. Vốn dĩ tớ nghĩ thích thì thôi, dù sao đây cũng chỉ là thông gia thương mại, hai bên đều chơi đùa với nhau, nam nữ cũng có khác gì đâu. Kết quả tớ phải nhẫn nhịn cơn giận này, đối phương gặp hai lần thấy không được nên bỏ đi, phiền chết, mấy vụ kết hôn này đi tới đi lui ở Hoàn Kinh mấy lần rồi mà vẫn thất bại.”
Tiểu Anh thấy lạ lùng, “Không thể nào, chỉ là cháu trai nhà họ Hạ thôi mà, cũng chỉ là một công ty bất động sản kiến trúc, vậy mà cũng sĩ diện trước mặt cậu sao? Ầy tớ bảo này chị Lan, sao cậu phải sốt sắng thế? Mấy năm trước tớ thấy cậu đâu có hoang mang chút nào, cậu còn bảo cùng lắm thì độc thân cả đời mà, sao năm nay bỗng nhiên bối rối thế? Người như vậy trước đây cậu đâu có để vào mắt, mà cũng chẳng tới lượt bọn họ đâu.”
Trác Lan không nói gì, vẻ quẫn bách lướt qua gương mặt, nhưng cô vẫn lạnh nhạt nói: “Cũng vì nghĩ tuổi tác không còn trẻ nữa nên mới hẹn, dù sao thì cũng là thông gia thương mại, tưởng ổn định tới nơi rồi, nào ngờ thời buổi này vẫn còn nhiều vụ kỳ lạ vậy chứ! Biết trước thế này thì chẳng thà lúc trước chọn cậu ba… tàn tật nhà họ Thịnh… Ít ra trông lúc nào anh ta cũng phong độ, từ chối cũng không khiến người ta lúng túng. So với Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, Lâm Thị là cái quái gì chứ, chẳng tới lượt bọn họ lên mặt đâu!”
Tiểu Anh nói: “Này, tớ nghe nói cậu ba nhà họ Thịnh chữa khỏi chân rồi đấy.”
Trác Lan giật mình, “Thật sao?”
Tiểu Anh nói: “Đúng vậy, tớ cũng mới nghe nói hôm qua thôi, có người bảo tận mắt thấy anh ấy cất bước như người bình thường, chỉ là không biết có di chứng gì về sau không, nhưng nhìn giống người bình thường lắm rồi.”
Trác Lan kinh ngạc nói: “Chẳng phải khi ấy trình độ y học trong nước vẫn chưa đạt tới sao? Lẽ nào là cấy ghép gì vào…” Bỗng nhiên cô dừng miệng, trầm thấp nói: “Đúng là vừa khéo…” Trên mặt Trác Lan trưng ra nụ cười ngọt ngào, cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy, cất giọng nói: “Cô Lư!”
Lư Nhất Vy cầm tài liệu khách sạn Tinh Hải, đang nói chuyện với Huyên Hiểu Đông: “Chúng ta đi thêm hai nơi nữa…” Chợt nghe thấy giọng Trác Lan, bà ngạc nhiên quay đầu lại, cũng nở nụ cười, “À, hóa ra là Lan Lan.” Thịnh Sa Sa cũng cười nói: “Chào chị Lan Lan.”
Trác Lan cười nói: “Chào Sa Sa.” Thoắt cái cô cũng thấy được Huyên Hiểu Đông đứng bên cạnh Lư Nhất Vy, là người đàn ông trẻ tuổi vừa mới nói chuyện với Lâm Diệc Cẩn ban nãy, cô không khỏi quan sát y chằm chằm, miệng vẫn cười nói với Lư Nhất Vy, “Không ngờ lại gặp được cô Lư ở đây, cô tới dùng bữa sao? Cháu mời cô nha?”
Lư Nhất Vy lắc đầu cười nói: “Ầy, cô cảm ơn, bọn cô đến đây chọn khách sạn tổ chức đám cưới cho thằng ba nhà cô, bên này xem xong rồi, còn vài nơi nữa. Dùng bữa thì thôi, bọn cô đi trước nha ha ha, mấy hôm nữa gửi thiệp cưới tới, Trác tiểu thư nhất định phải tới uống rượu mừng với Vô Ngung nhé.”
Nụ cười trên mặt Trác Lan suýt nữa đông cứng lại, “Vậy ạ… Vâng…”
Lư Nhất Vy vẫy tay, dẫn người đi khỏi. Mặt mũi Trác Lan cứng ngắc, cô cười gượng với Tiểu Anh, “Sao đi vội vàng thế nhỉ, chưa kịp hỏi là con gái nhà ai.”
Tiểu Anh nhỏ giọng nói: “Nghe nói là đàn ông, tin tức đã lan truyền khắp nơi từ lâu rồi, cũng không biết là thật hay giả.”
Trác Lan thất thanh nói: “Gì cơ? Sao có thể? Chưa từng nghe nói cậu ba nhà họ Thịnh thích đàn ông!” Cô nhanh chóng nhớ ra người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng bên cạnh Lư Nhất Vy vừa nãy, ánh mắt Lâm Diệc Cẩn nhìn anh ta thật sự cứ như gặp lại người tình cũ. Lúc đó cô không nhịn được nữa mà nói hắn vài câu, không ngờ hắn lại nổi đóa lên, chẳng nói chẳng rằng cứ thế nhấc chân đi luôn.
Tiểu Anh buồn bã nói: “Tớ đã bảo rồi mà, phải tranh thủ nắm chắc, giờ hôn nhân đồng giới được thông qua rồi, đàn ông chất lượng tốt còn lại thì càng ngày càng ít, mà nhiều người cũng lười chẳng buồn che giấu, cứ thế mà kết hôn thôi. Đầu năm nay cô ba nhà họ Lê cũng kết hôn với bạn gái nhiều năm, vụ này cũng vang dội lắm đấy. Nhưng cậu ba nhà họ Thịnh vậy mà cũng kết hôn công khai, mọi người đúng là không ngờ được, tin tức lan truyền nhanh như vậy không muốn biết cũng không được.”
Trác Lan cười khẽ, “Đúng là chẳng kén chọn gì cả, nghe nói cái giới đó của bọn họ loạn lắm, ầy, cô Lư cũng thật là, sao lại liều lĩnh theo con trai thế chứ!”
…
Trên xe về nhà, Lư Nhất Vy cũng kể về Trác Lan cho Huyên Hiểu Đông, “Vừa nãy là Trác Lan, trước đây bố con bé từng công tác cùng Bộ với lão Thịnh, sau khi Vô Ngung một lòng tập trung cho sự nghiệp thì thường xuyên ra nước ngoài, bố mẹ cũng hi vọng nó sớm ổn định. Bố Trác Lan chủ động đề nghị cho hai đứa nó đi thăm thú khắp nơi, cũng đã xem mắt hai lần rồi, lúc đó Vô Ngung không có cảm giác gì. Thế nhưng nó cũng không khiến con gái nhà người ta lúng túng, chỉ bảo cần hiểu nhau thêm một chút rồi cũng không thấy nói gì nữa. Sau đó Vô Ngung xảy ra chuyện ở nhiệm vụ xuất ngoại khẩn cấp, chân bị thương, sau khi về nước từ chức thì tới thành phố Tĩnh Hải, cũng không liên lạc với con bé nữa, đầu đuôi câu chuyện là như vậy. Mặc dù sau này hai đứa chủ yếu ở Tĩnh Hải nhưng thi thoảng vẫn trở về Hoàn Kinh, sợ có người nói bóng nói gió gì với con nên mẹ kể lại ngọn nguồn trước cho con nghe. Mới chỉ xem mắt một lần, hẹn gặp một lần, đến cả quan hệ bạn trai bạn gái cũng chưa xác định, cứ để vậy thôi.”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Con biết rồi ạ, mẹ đừng lo lắng, con tin tưởng Vô Ngung.”
Thịnh Sa Sa cười nói: “Trông dáng vẻ vừa rồi của Trác Lan buồn cười quá, cháu nhớ lúc chú nhỏ vừa xảy ra chuyện, cháu có gặp chị ta. Chị ta ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói, giống như sợ nhà họ Thịnh chúng ta dựa dẫm vào chị ta vậy, đúng là buồn cười thật đấy. Bây giờ lại bỗng nhiên ra vẻ không có chuyện gì tới chào hỏi, đúng là da mặt dày.”
Chị dâu cả lạnh nhạt nói: “Bố cô ta về hưu rồi.”
Thịnh Sa Sa cười ha ha, cũng không nói gì nữa.
Chị dâu cả lại mượn cơ hội dạy dỗ cô nhóc, “Con cũng phải biết nắm chặt cơ hội khi cần thiết, đừng kén cá chọn canh giống cô ta…”
Thịnh Sa Sa sầm mặt làm nũng, “Mẹ, con còn trẻ lắm mà!”
Huyên Hiểu Đông ở phía trước vừa lái xe vừa nhịn cười, cả chiều bọn họ đi tham quan vài khách sạn xong, Huyên Hiểu Đông cũng không gặp lại người quen nào nữa. Tối về cả nhà dùng bữa tối, cuối cùng Thịnh Phù Vân cũng được thưởng thức món lòng nhớ mãi không quên, vui vẻ nghe Lư Nhất Vy kể chuyện hôm nay chọn khách sạn thế nào. Anh cả Thịnh thì trước sau vẫn luôn kiệm lời.
Đợi đến lúc cơm nước xong xuôi, Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung trở về căn hộ của anh. Quả nhiên anh tìm album ảnh hồi nhỏ của mình cho y xem.
Huyên Hiểu Đông lật từng trang từng trang album, xem ảnh chụp hồi nhỏ của Thịnh Vô Ngung. Đúng là thiên thần, xem bình thường thôi cũng nhận ra được anh là cục cưng của gia đình, mỗi tấm ảnh không phải được cha ẵm mẹ bồng thì cũng được hai người anh lớn dắt tay, nhưng trông dáng vẻ lúc nào cũng đàng hoàng trịnh trọng.
Y vừa lật xem vừa cong miệng tủm tỉm cười, sau đó lật đến một vài bức ảnh từng xuất hiện trên mạng mà mình đã từng thấy trước đây, y không nhịn được nói: “Cái này em từng thấy trên mạng này…”
Thịnh Vô Ngung nói: “Ừm, là do bạn học đăng lên, có cái thì là người quen đăng, sau đó tôi cho người xử lý hết rồi.”
Huyên Hiểu Đông lật đến phía sau, nhìn thấy một tấm ảnh Thịnh Vô Ngung và một nhóm người trẻ tuổi đứng cạnh nhau, hình như còn là dạo chơi ngoại thành, trong ảnh còn có một cô gái, chính là Trác Lan y gặp hôm nay. Y chỉ vào hình, cười nói: “Hôm nay bọn em gặp cô gái này này, cô ấy đến chào hỏi mẹ.”
Bây giờ y gọi mẹ đã rất thuận miệng, sau khi gọi được tiếng đầu tiên thì hình như những lần sau cũng không còn khó khăn vậy nữa.
Thịnh Vô Ngung nhìn sang, “Ừm, đây là con gái đồng nghiệp của bố tôi, hình như họ Trác. Lần đó chụp hình là trong một bữa tiệc câu lạc bộ ở ngoại thành, lúc đó bố thấy tôi thường xuyên ra nước ngoài, sợ tôi thật sự tìm cho ông ấy một cô con dâu ngoại quốc về nên sắp xếp cho tôi xem mắt với cô ấy, tôi không có cảm giác gì mấy, sau đó cũng không có kết quả.”
Huyên Hiểu Đông thấy anh thật thà như vậy thì không nhịn được cười, “Chỉ có bức này thôi à? Còn bức nào khác không? Còn ai giống Na Phong không nào… Nhỡ người ta lại cho em ăn mìn như hắn…”
Thịnh Vô Ngung thấy y cười chòng ghẹo thì đè y lên giường, “Buồn cười lắm hả? Tôi còn chưa tính sổ nợ cũ của em và đội trưởng Nghiêm đâu…”
Huyên Hiểu Đông bật cười, “Ghen quá kìa!”
Thịnh Vô Ngung đè lên y, hôn cái chóc lên cằm y, “Ừm, tôi thấy em cũng hơi ghen đấy.”
Huyên Hiểu Đông bị anh hôn đến ngứa ngáy, “Được rồi được rồi, đừng trêu em nữa, lát nữa bố mẹ nghe thấy mất.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Tầng ba chỉ có tôi và Lê Khải ở, phòng ốc cực kỳ dư dả, Sa Sa với anh cả chị dâu ở tầng một, bố mẹ ở tầng hai, em yên tâm, không ai nghe thấy đâu. Cho dù có nghe thấy thì họ sẽ mừng thay cho tôi.”
Huyên Hiểu Đông có chút bất đắc dĩ, duỗi tay cởi quần áo giúp Thịnh Vô Ngung, “Hẹn bác sĩ chưa? Em đi tái khám với anh.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Ừm, hẹn rồi, nhấc eo lên, em xoay người lại đi.”
Huyên Hiểu Đông trở mình, lười biếng nằm úp sấp, “Anh không mệt sao?”
Thịnh Vô Ngung hôn lên cổ y, “Không mệt, tôi sợ sáng mai bác sĩ thay thuốc cho tôi, em nhất định lại phải thanh tâm quả dục.”
Huyên Hiểu Đông khẽ rên lên, gân xanh nhảy nhót trên huyệt thái dương, lớp mồ hôi mỏng rịn ra, “Anh nhẹ chút, may là bên này trong phòng cũng có nhà vệ sinh.”
Thịnh Vô Ngung cười khẽ, “Em có thể tập trung được không?” Một tay anh ấn lên bả vai Huyên Hiểu Đông, tay còn lại thì chậm rãi vuốt ve xương lông mày của y, sau đó theo xương lông mày trượt xuống sống mũi, một mạch sượt qua môi y. Quả nhiên Huyên Hiểu Đông lại mở miệng cắn lên đầu ngón tay anh rồi mút lấy.
Thịnh Vô Ngung cúi đầu tựa sát xuống, ghé vào tai y nỉ non khe khẽ, “Hôm nay em thật sự không ghen hả?” Sa Sa đã làm bồ câu báo tin cho anh biết từ trước, quả nhiên buổi tối Huyên Hiểu Đông lật tung album lên, đến cả Na Phong cũng nhắc đến được, có thể thấy được y vẫn là có ghen.
Huyên Hiểu Đông miệng ngậm lấy ngón tay anh, nhắm mắt lại thở dốc, ợm ờ nói: “Đừng trêu em, anh lại cố ý…”
Thịnh Vô Ngung cười ha ha, rút ngón tay ra, sau đó trao cho y một nụ hôn sâu.
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈