Tô Nghi không có để ý nhiều đến nguồn gốc của mật khẩu đó, cô cho rằng Hứa Nhược Tinh có thể nói ra mật mã nhanh chóng như thế, mật mã chắc chắn liên quan tới các cô, nên không đuổi theo hỏi.
Hứa Nhược Tinh vốn định giải thích, lại nghĩ đến bác sĩ nói tạm thời không cần k1ch thích Tô Nghi sẽ khiến trí nhớ của cô lần nữa lẫn lộn, liền nhịn xuống.
Triệu Dư không biết việc này, cầm theo máy tính bước vào trong phòng bệnh: "Tìm được rồi, ở chỗ bệnh viện cất giữ."
Nói xong đưa cho Tô Nghi: "Xem thử thiết kế có ở đây không?"
"Tớ gửi cho chị Hoàn rồi."
Triệu Dư ừm một tiếng: "Đã tìm được rồi?"
"Ở trên di động tìm được rồi." Cô ấy nói rồi nhìn Hứa Nhược Tinh cười: "Vợ tớ giúp tìm."
Triệu Dư có chút ê răng.
Hứa Nhược Tinh cảm thấy có chút không khỏe, cô không thể nói cảm giác này đến từ cái gì, Triệu Dư nhìn Tô Nghi, đánh vỡ không khí yên lặng: "Vậy được rồi, vợ của cậu đã tới, tớ phải đi làm rồi."
Triệu Dư làm công việc tự do, mở một cửa hàng bán hoa, có nhân viên cửa hàng, đi muộn một chút cũng không sao.
Vốn dĩ muốn xử lý mọi chuyện của Tô Nghi xong xuôi rồi mới quay về cửa hàng, hiện tại phát hiện chính mình ở chỗ này có chút vướng bận, thành thành thật thật muốn đi về trước.
Tô Nghi gật đầu: "Vậy đi đường cẩn thận."
"Ừm, buổi tối tớ lại đến thăm"
Nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh nói: "Có cái gì yêu cầu trực tiếp gọi điện thoại cho em, em ở cửa hàng liền ngay bên cạnh."
Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Cảm ơn."
Triệu Dư hướng hai người vẫy vẫy tay.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi.
Tô Nghi ngồi ở trên giường bệnh, thân người cô không có trầy xước gì, những chỗ khác trên người không có chỗ nào không thoải mái, nhưng ngẫu nhiên sẽ choáng váng đầu, có chút buồn nôn, ở trên giường ngồi nửa tiếng, điện thoại của Hứa Nhược Tinh reng reng vang lên.
Cô nhìn Tô Nghi rồi trả lời điện thoại, trợ lý hỏi về cuộc họp vào buổi chiều, nhẹ đáp: "Hai ngày này không cần sắp xếp cuộc hộp cho tôi, có việc khẩn cấp để Lê Thần trước đi xử lý.
Bộ sưu tập xuân hạ? Việc này chờ tôi trở lại rồi mới quyết định, cứ cho bọn họ cãi nhau thêm hai ngày đi"
Cô đâu vào đấy nói xong công việc, sợ quấy rầy Tô Nghi, còn đi về phía cửa sổ, Tô Nghi nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu lên người Hứa Nhược Tinh, một thân trang phục công sở đều có thể toát ra khí chất người mẫu, vai hẹp eo nhỏ chân dài, điển hình dáng người móc treo quần áo, tóc dài xõa trên vai, khuyên tai lắc lư dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng đánh vào lòng Tô Nghi.
Một màn này cực kỳ quen thuộc, Tô Nghi nghĩ trước kia khẳng định là thích nhìn Hứa Nhược Tinh như vậy, mới có cảm giấc thân thiết mãnh liệt như thế.
Thân thiết đến muốn ôm vào lòng.
Tô Nghi xốc chăn lên, chân còn chưa chạm đất, Hứa Nhược Tinh đã tắt điện thoại đi tới, nửa cúi thân người xuống hỏi: "Em muốn làm gì?"
Hơi ngửa đầu, đôi mắt trong veo, phản chiếu rất rõ nét mặt Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh có gen hỗn hợp, đường nét khuôn mặt đậm, chân mày cao, sống mũi thẳng tắp, lông mi dài tự nhiên cong vút, hoàn hảo hơn so với lông mi giả gắn vào, con ngươi có màu nhạt, khi nhìn người khác rất tập trung, làn da trắng.
Vừa rồi Tô Nghi ở cách xa với cô, hiện tại tới gần mới rõ ràng cảm nhận được làm da trắng ngần đó khoác lên lớp áo nào cũng rất đẹp.
Hứa Nhược Tinh, không trang điểm cũng rất đẹp.
Nhìn chăm chú, vẫn là Hứa Nhược Tinh gọi tên mới phản ứng lại, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Em muốn làm gì? Đi WC à?"
Tô Nghi hoàn hồn, nhìn cô cười: "Dạ, chị đỡ em nhé."
Hứa Nhược Tinh đỡ cô ấy đứng dậy, trên người Tô Nghi rất thơm, là hương hoa, một nhãn hiệu lâu đời, nước hoa này rất ít người dùng, nhưng Tô Nghi thích.
Hứa Nhược Tinh nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt Tô Nghi, ngửi được cũng là hương nước hoa này, cô sau này còn mua một lọ, đặt ở trong ngăn kéo bàn làm việc của mình.
Tô Nghi đẩy ra cửa phòng vệ sinh, Hứa Nhược Tình thực đúng lúc lui hai bước, đứng ở cửa, khóe mắt cô nhìn thấy nơi cửa phòng bệnh có bóng người qua lại.
Hứa Nhược Tinh nhíu mày đi tới cửa, cũng không có mở cửa ra, từ khe hở nghe được bên ngoài có người nói: "Mẹ, chính cái người nằm bên trong phòng này đụng trúng ba, hiện tại cô ta không thừa nhận!"
"Không thừa nhận làm sao được? Ba con hiện tại mới vừa được cấp cứu, tiền thuốc men nhiều như vậy, cô ta dựa vào cái gì không thừa nhận?!"
"Con cũng nói rồi, rõ ràng là cô ta vượt quá tốc độ."
Rầm một tiếng, cửa mở ra.
Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa.
Một người phụ nữ trung niên, còn có một thiếu nữ ước chừng 15-16 tuổi, còn chưa có thành niên, đeo cặp sách, hiển nhiên là vội vàng tới đây, đôi mắt hai người sưng đỏ, mới vừa khóc, Hứa Nhược Tinh cũng không phải là Triệu Dư, Triệu Dư giọng to, ngày thường tiếp xúc với mọi người nhiều, lại là làm ngành dịch vụ, khí thế sẽ không lấn áp như vậy.
Hứa Nhược Tinh ở công ty phụ trách đưa ra quyết định, phải thuyết phục được mọi người, cho nên khí thế xuất hiện bức người, mới vừa đối mặt, ánh mắt của cô, người phụ nữ cùng thiếu nữ cảm thấy lạnh lẽo sau sống lưng, chớp mắt bình tĩnh lại, oán giận cũng giảm đi nhiều.
Hứa Nhược Tinh nói: "Xin chào, tôi là người nhà của Tô Nghi, cô ấy cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì mọi người có thể nói với tôi."
Không chút biểu cảm, áp lực từ từ mà đến, cô vốn là khí thế bức người, mặc vào trang phục công sở, càng cùng người trước mặt kéo ra khoảng cách, phụ nữ nhìn vào trong liếc liếc mắt một cái, không thấy được Tô Nghi, bà nói: "Là người nhà cô vượt quá tốc độ đâm vào chồng tôi, cho nên tiền thuốc men các cô phải gánh vác, đừng có chối cãi, tôi biết người nhà cô đã tỉnh, chồng tôi còn chưa thấy tỉnh đâu!"
Hứa Nhược Tinh lúc trước nghe nói một ít, Triệu Dư lòng đầy căm phẫn nói đối phương ngang ngược, cô không muốn có quá nhiều dây dưa: "Giấy chứng nhận sự cố đã có chưa?"
"Giấy chứng nhận sự cố? Tôi liền nhận định là người nhà các cô gây ra đấy!" Ngang ngược vô lý thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Hứa Nhược Tinh giải thích: "Giấy chứng nhận sự cố tai nạn sẽ có phân chia trách nhiệm cụ thể, nên là chúng tôi chịu trách nhiệm, chúng tôi sẽ không trốn tránh."
"Các người đương nhiên trốn tránh không nổi! Chồng tôi còn nằm ở bệnh viện kia kìa! Cô cũng đừng nghĩ chạy! Tôi nói cho cô biết, tôi đều nhớ kỹ tất cả, các cô dám chạy thử xem...."
Tô Nghi từ phòng vệ sinh ra tới, liền nghe được cửa ồn ào vừa muốn ra cửa đi nhìn xem, Hứa Nhược Tinh đã trở lại, còn nhân tiện giữ cửa đóng chặt, Tô Nghi chưa thấy được người bên ngoài, hỏi cô: "Người nào vậy?"
Hứa Nhược Tinh nói cho cô: "Người nhà của người đâm vào em."
Tô Nghi trong nháy mắt cứng lại biểu cảm, giọng nói có chút không xác định: "Người tỉnh chưa?"
"Đã tỉnh." Hứa Nhược Tinh nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Nghe nói người tỉnh, gương mặt Tô Nghi thả lỏng một chút được Hứa Nhược Tinh đỡ ngồi ở mép giường, Hứa Nhược Tinh muốn xoay người, Tô Nghi lôi kéo tay, nói: "Em không có vượt quá tốc độ."
Hứa Nhược Tinh cúi đầu, Tô Nghi sắc mặt trắng bệch, không biết có phải nghĩ đến cảnh tượng tai nạn xe cộ hay không, cô gật gật đầu, kéo qua ghế dựa ngồi ở bên cạnh Tô Nghi, nghe được Tô Nghi nói: "Em sẽ không chạy ẩu."
"Chị biết." Hứa Nhược Tinh mở miệng, đối với một chút tính cách của Tô Nghi vẫn là có chút hiểu, biết cô ấy sẽ không đi quá nhanh, Tô Nghi nghe được lời nói của cô bỗng chốc xà vào trong lòng ngực cô, Hứa Nhược Tinh ngẩn ra: "Tô...Tô Nghi?"
Tô Nghi ôm cô, vùi đầu trước ngực, tay Hứa Nhược Tinh không cẩn thận chạm vào mu bàn tay Tô Nghi, rất lạnh, có lẽ trong lòng cô ấy đang rất hoảng sợ, Hứa Nhược Tinh dừng lại động tác, không kéo cô ấy ra, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Tô Nghi.
Tô Nghi có chút run rẩy: "Em cũng không biết lúc xảy ra tai nạn khi đó em đã làm gì nữa."
Hứa Nhược Tinh an ủi: "Nghĩ không ra liền không cần suy nghĩ."
Tô Nghi không hé răng, hai người liền giữ tư thế này.
Ôm vài phút, ngoài cửa trên hành lang người đến người đi, giày cao gót lộp cộp trên sàn nhà, nhưng thật ra trong phòng bệnh lại vô cùng yên tĩnh.
Một lát, Tô Nghi buông Hứa Nhược Tinh ra, ngửa đầu nói: "Chị nói chút chuyện ngày trước cho em nghe được không?"
Trước kia.
Các cô trước kia còn chưa có chuyện gì.
Hứa Nhược Tinh vừa định mở miệng, xong nghĩ đến bác sĩ nói, cô dừng một chút: "Đừng suy nghĩ nhiều, bác sĩ nói em mới vừa tỉnh, hiện tại không thích hợp tiếp nhận quá nhiều chuyện trước kia, nói quá nhiều dễ dàng hỗn loạn trí nhớ."
Tô Nghi gật đầu, rất nghe lời: "Dạ."
Hứa Nhược Tinh liếc nhìn cô một cái.
Tô Nghi trước kia, sẽ không ngoan ngoãn như vậy, đơn giản mà nói Tô Nghi của trước kia, cô không thể nhìn thấu.
Thỏa thuận hợp đồng hôn nhân là Tô Nghi nói ra, có người yêu thích trong lòng, cũng là Tô Nghi chủ động nói.
Cô tuy rằng không hiểu vì cái gì Tô Nghi có người yêu thích rồi vẫn đưa ra kiến nghị để hai người kết hôn giả, nhưng đối với cô cũng không có hại, lại còn có khả năng giải quyết vấn đề lửa sém lông mày, cô không có lý do để từ chối.
Hai năm sau kết hôn, các cô trừ bỏ đối phó với người trong nhà cùng trước mặt bạn bè ra, giao lưu gặp gỡ riêng rất ít, tuy rằng các cô làm cùng ngành, nhưng lịch sử trò chuyện Wechat còn không có nhiều bằng trò chuyện với đồng nghiệp.
Tô Nghi không thích có mối quan hệ quá mức thân mật với người khác, luôn có một cảm giác xa cách siêu thoát hiện thực, đối với ai đều là nhàn nhạt không nóng không lạnh.
Lúc trước kết hôn, Triệu Dư còn cảm thấy kỳ quái: "Em cho rằng đời này cậu ấy đều sẽ không kết hôn đâu, ai có thể chịu được tính cách của cậu ấy chứ."
Vì cái gì không lựa chọn người cô ấy thích? Cũng là sợ đối phương chịu không nổi sao?
Hứa Nhược Tinh cũng không có nghĩ nhiều, cô đã đưa ra quyết định, sẽ nghiêm túc chấp hành, ở trên điều khoản hợp đồng hôn nhân, cô cùng Tô Nghi có thể nói phối hợp với nhau hoàn mỹ, ít nhất kết hôn từ trước đến bây giờ, không ai nói các cô không tình cảm, cũng không ai nhìn ra sơ hở, chẳng sợ đến bây giờ vào bệnh viện, cô cũng có thể sắm vai cô vợ mẫu mực tri kỉ.
Tô Nghi không nghĩ như vậy.
Tô Nghi nghe Triệu Dư nói qua, Hứa Nhược Tinh rất bận, công ty rất nhiều việc, mỗi ngày đều có cuộc họp không hết, nhưng cô ấy đẩy hết tất cả công việc ở lại bệnh viện chăm sóc cô, chứng minh quan hệ các cô trước kia thật sự thực tốt.
Tuy rằng cô cũng không nhớ rõ tốt ở chỗ nào.
Nghĩ đến đây Tô Nghi nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh đang dùng máy tính của Tô Nghi tìm cách nào để ký ức có khả năng khôi phục sau khi mất trí nhớ, người trả lời có đủ loại, các loại hình đều có, điều kỳ quái nhất nói lại giàn xếp tai nạn xe cộ một lần nữa nói không chừng là có thể khôi phục, quả thực bậy bạ, còn có nói đưa đi địa phương XX chỉ cần 8000 tệ bảo đảm khôi phục ký ức, loại quảng cáo lừa đảo như vậy liên miên không dứt.
Lừa đảo.
Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu, gọi: "Tô Nghi."
Tô Nghi đang nhìn Hứa Nhược Tinh, thình lình đối diện con ngươi trong veo sạch sẽ, liền hoàn hồn: "Dạ?"
Hứa Nhược Tinh hỏi cô: "Em không sợ chị là kẻ lừa đảo sao?"
Tô Nghi khó hiểu: "Cái gì?"
Hứa Nhược Tinh trong giọng nói hỗn loạn cảm xúc khó hiểu: "Trước mắt em cũng không có nhìn đến giấy kết hôn của hai chúng ta, chỉ dựa vào lời nói của Triệu Dư cùng với lời chị nói, em đã tin tưởng chúng ta là quan hệ đã kết hôn, em không sợ chị là kẻ lừa đảo sao?"
Khi nãy cô còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là nơi nào không đúng, hiện tại rõ ràng, cảm giác không khỏe đến từ sự tin tưởng của Tô Nghi.
Tô Nghi trước kia không phải tính cách dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, nhưng hiện tại một chút nghi ngờ đều không có, trực tiếp tin lời các cô nói, không sợ các cô cấu kết lại lừa cô ấy sao?
"Không sợ." Tô Nghi thực khẳng định: "Chị không phải kẻ lừa đảo, chị là vợ của em."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Căn cứ vào đâu?"
Tô Nghi nói: "Căn cứ chính là, em thích chị." Cô nói chân thành tha thiết thẳng thắn thành khẩn, ánh mắt trong trẻo: "Em không nhớ ra sự tình trước kia, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chị liền thích chị, thuyết minh trước kia em khẳng định thực thích chị, muốn cùng chị kết hôn."
Hứa Nhược Tinh hơi hơi kinh ngạc.
Cô cúi đầu, nhìn đến tay chính mình vô ý thức đặt ở trên phím chữ a, giờ phút này trên màn hình đầy một hàng chữ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Chỉ một chữ nói ra giờ phút này có bao nhiêu hỗn độn.
Rất giống cảm xúc của cô.
___
Tô Nghi: Mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng việc em thích chị.
Hứa Nhược Tinh: Hy vọng sau khi khôi phục ký ức em cũng có thể nói như vậy.
Tô Nghi:....
Danh Sách Chương: