Như là nếm thử, không tiếng động lại trở nên táo bạo.
Đầu lưỡi Hứa Nhược Tinh nhợt nhạt chạm vào khóe môi Tô Nghi, không có bất luận sức lực nào, lại có dòng điện chạy qua thân người Tô Nghi, thân người cô khẽ run.
Khóe mắt ngắm đến TV bên cạnh, màn hình đen sì sì phản chiếu hình ảnh cô cùng Hứa Nhược Tinh, dây dưa quấn quýt ở bên nhau.
Tay cô đặt ở trên vai Hứa Nhược Tinh, eo bị Hứa Nhược Tinh nắm chặt, thân người nghiêng về phía trước, mềm mại dán lại với nhau, đè ép đến thay đổi hình dạng.
Vừa tắm rửa xong, không có mặc nội y, da thịt cùng cảm xúc càng mẫn cảm, bức thiết muốn có người tới trấn an, cô hy vọng Hứa Nhược Tinh tới.
Hứa Nhược Tinh đôi tay không hề an phận, chăm chú ôm hôn.
Tô Nghi bị hôn đến khó có thể hô hấp, hơi ngửa đầu hô hấp, tay vội vàng kéo khăn lụa của Hứa Nhược Tinh.
Khăn lụa kéo hai lần cũng chưa tháo được, có chút khó thở, nhìn Hứa Nhược Tinh chất vấn: “Chị thắt như thế nào vậy?”
“Theo cách buộc của em.”
Gạt người, rõ ràng đều không cởi được ra, Tô Nghi kéo thêm hai lần, vừa trừng mắt với Hứa Nhược Tinh, vừa uất ức không phát ti3t được.
Tô Nghi như vậy.
Thật sự rất khiến người ta cảm thấy rung động.
Hứa Nhược Tinh thấy sống lưng toát ra mồ hồi, cố gắng muốn khôi phục bình tĩnh.
Nhưng trong không khí hơi thở hai người dây dưa không ngừng mỗi giây phút đều đánh sâu vào cô.
Hứa Nhược Tinh không dám đối diện với đôi mắt Tô Nghi, lúc cô ấy nhìn qua cô đột nhiên duỗi tay ôm Tô Nghi, ôm vào trong lồ ng ngực.
Tô Nghi không rõ nguyên do, muốn từ trong lồ ng ngực cô thăm dò, lại bị Hứa Nhược Tinh ấn định, nhỏ giọng hỏi: “Chị như thế nào không tiếp tục?”
Đôi tay Hứa Nhược Tinh nắm chặt bả vai, Tô Nghi phảng phất không phát hiện, giọng nói cô ấy nghe ra sự tủi thân: “Vì sao không hôn em nữa?”
Vì sao?
Cô nhắm mắt, để cho Tô Nghi ở trong ngực khóc nháo, cô ôm Tô Nghi, ôm chặt lấy.
Cảm xúc vừa mới dập tắt được, lại lần nữa thổi quét qua.
Nhân lúc lý trí còn không có hoàn toàn bị bao phủ, ôm Tô Nghi nói: “Chị muốn đi tắm rửa trước.”
Tô Nghi sửng sốt, từ trong lồ ng ngực cô ngẩng đầu, Hứa Nhược Tinh lặp lại: “Chị đi tắm rửa trước.”
Nói xong buông Tô Nghi ra, nhặt lên áo ngủ trên mặt đất, hấp tấp vào trong phòng tắm.
Vài phút, truyền đến tiếng nước.
Tô Nghi ngồi ở trên sô pha, nhớ lại Hứa Nhược Tinh vừa mới hôn môi, nhớ đến chỗ chị ấy chạm vào.
Ngực còn tê dại, nhưng chị ấy lại đi rồi, rõ ràng hôn môi rất có cảm giác, cũng rất muốn hôn mình, vì sao lại bỏ đi rồi?
Khẽ nâng đầu, khóe mắt ướt át, cô đứng dậy đi phòng bếp, mở ra tủ lạnh mới nhớ tới lần trước rất nhiều đồ đều mang về nhà bên kia, một chai rượu đều không có.
Cô có chút không vui trở lại trong phòng thay quần áo, thay xong nhìn phương hướng phòng vệ sinh, Hứa Nhược Tinh còn đang tắm rửa, cô xoay người đi xuống lầu mua rượu.
Dưới lầu người rất nhiều, đối diện chính là quán rượu, người đến người đi, Tô Nghi đứng ở quầy thu ngân, tính tiền xong cũng không đi lên, mà là dựa ngồi ở ghế dài, mở ra một chai bia uống vào một ngụm.
Tâm trạng bực bội giải tỏa được không ít.
Tô Nghi thở phào một hơi.
Cô không khỏi nhớ tới, trước kia hai người ở bên nhau là dáng vẻ như thế nào? Cũng là như vậy sao? Hiện tại cô càng ngày càng khó tin tưởng lời Triệu Dư nói, cái gì quan hệ ân ái?
Cái gì tình cảm rất thắm thiết? Đều là gạt người đi? Hứa Nhược Tinh rõ ràng không muốn gần gũi với cô, nơi nào có chỗ thắm thiết?
Cô chỉ là mất trí nhớ, không phải mất trí.
Trong khoảng thời gian này ở chung, cô rõ ràng cảm nhận được Hứa Nhược Tinh mất tự nhiên.
Lúc cô ôm Hứa Nhược Tinh, lúc hôn môi, hoặc là lúc muốn quyến rũ dụ hoặc, Hứa Nhược Tinh đều biểu hiện rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cô đã nhận ra dị thường.
Nếu các cô trước kia tình cảm sâu đậm, Hứa Nhược Tinh không nên có phản ứng như vậy.
Hứa Nhược Tinh có phải căn bản là không thích cô hay không?
Vậy các cô nguyên do nào lại quyết định kết hôn?
Cùng với chuyện có người yêu thích trước kia, có quan hệ gì sao? Triệu Dư chỉ nói chị ấy có bạn gái cũ, không nói thêm gì.
Nhưng cô đã tự tưởng tượng ra những chuyện tiếp theo.
Nghĩ đến có lẽ có khả năng này, Tô Nghi liền buồn bực, ngực cảm thấy khó thở, từng chút bao phủ cô, lý trí sắp bị cồn lấy đi, cô rất khó chịu.
Trên lầu.
Hứa Nhược Tinh bước ra từ phòng tắm đi tới phòng khách, yên tĩnh lạ thường, cô không thấy Tô Nghi đâu.
Tô Nghi uống rượu, cũng không có khả năng lái xe rời đi, xuống dưới lầu sao?
Cô cảm thấy lạ, gọi điện thoại cho Tô Nghi, tiếng chuông từ trong phòng truyền đến, trong phòng cô vừa mới xem qua, Tô Nghi không ở trong đó.
Hứa Nhược Tinh lại nhìn xung quanh, thấy di động để trên ngăn tủ, cô đoán chắc Tô Nghi đi ra ngoài, không mang di động.
Hứa Nhược Tinh xoa bóp đầu hơi đau, biết vừa rồi chính mình không tốt.
Tô Nghi thấy tủi thân không phải là giả, một lần lại một lần, cô một lần lại một lần từ chối,
Thật ra cũng có cảm giác, cô cũng không phải muốn như vậy, chính là...
Nên nói như thế nào để thuyết phục chính mình làm một tiểu nhân ích kỷ đây?
Cô không làm được.
Hứa Nhược Tinh lấy điện thoại của Tô Nghi, nhìn đến màn hình nhấp nháy hai chữ vợ yêu, lập tức im lặng.
Nghĩ đến Tô Nghi vừa mới chất vấn càng là đau lòng khó chịu.
Cô cầm di động, chuẩn bị xuống lầu, thấy ngăn tủ ngăn kéo nửa mở, có thể là đồ Tô Nghi vừa mới cầm đi, không khép lại, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cô nhìn thấy một đồ vật hơi quen mắt.
Hứa Nhược Tinh mở ra ngăn kéo, lấy ra hộp nhẫn.
Nhẫn kết hôn, là Tô Nghi chọn, cô cũng đã chọn một mẫu, còn chưa kịp đưa cho Tô Nghi xem, đã nhận được cô ấy gửi tin nhắn tới: “Có yêu cầu gì về nhẫn cưới của chúng ta không?”
Cô liền nhịn xuống ý định chia sẻ chuyện cô đã mua nhẫn, gửi tin nhắn trả lời Tô Nghi: “Không có yêu cầu gì.”
Tô Nghi: “Vậy em đi mua?”
Cô gửi: “Ừm.”
Thật ra cô cũng muốn nhìn một chút Tô Nghi sẽ mua nhẫn như thế nào.
Chờ kết thúc cuộc họp, Tô Nghi đã gửi ảnh nhẫn đến: “Kiểu dáng rất đơn giản.”
Đúng là rất đơn giản, tuy nhiên làm cô yêu thích là bên mặt trong có khắc tên, cô đeo tên của Tô Nghi, Tô Nghi đeo chính là tên cô.
Hứa Nhược Tinh cầm nhẫn, ngón tay sờ đến bên cạnh lồi lõm, cô không thấy, lại sờ đến chữ cái.
XRX.
(Hứa Nhược Tinh: Xu Ruo Xing)
Là nhẫn cưới của hai người.
Cô sau này rất nhiều lần đến khách sạn, hỏi giám đốc, có tìm được nhẫn của Tô Nghi hay không.
Giám đốc thực áy náy nói cho cô, không có, thậm chí, Tô Nghi không hỏi cô thêm một lần nào.
Hứa Nhược Tinh ngồi ở mép giường, cúi đầu xem nhẫn, ngày trước mang lên một giây liền cảm thấy rất vui, hiện tại lại cảm thấy chói mắt, hóa ra là nhẫn của Tô Nghi vẫn luôn giữ trong hộp.
Ra là do Tô Nghi không muốn đeo.
Cho nên lừa cô là đã đánh rơi.
Thật hoang đường.
Hứa Nhược Tinh chê cười chính mình thật sự thực hoang đường, hoang đường đến cực điểm.
Vừa mới đây thôi, trước đó một giây, cô còn muốn chính mình trở thành một tiểu nhân ích kỷ.
Hiện thực hung hăng cho cô một cái tát, đánh đến làm cô tỉnh táo lại.
Nếu cô thật sự làm như thế thì Tô Nghi làm sao bây giờ?
Nếu có một ngày Tô Nghi khôi phục ký ức thì sẽ hận cô đến mức nào?
Cô trả nhẫn lại trong hộp, khép lại ngăn kéo, cầm di động của Tô Nghi, thay đổi một bộ quần áo, xuống lầu.
Tô Nghi còn ngồi trên ghế dài, ngẫu nhiên có một hai người đến gần, nhìn Tô Nghi lẻ loi một mình, bên cạnh có một túi đựng bia.
Cũng không mặt mũi tiến lên bắt chuyện mà ngồi ở bên kia trộm ngắm.
Hứa Nhược Tinh xuống lầu đã bắt gặp bộ dáng này của Tô Nghi.
Đèn đường chiếu xuống, Tô Nghi một mình ngồi ở chỗ kia, thỉnh thoảng uống một ngụm bia, vẻ mặt bình tĩnh nhạt nhẽo, làm người khác nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Trước kia rất nhiều lúc, cô cảm thấy Tô Nghi lúc nào cũng mang bộ dáng này.
Trời sập đi nữa cũng chỉ là nhíu nhíu mày, dường như không quan tâm mọi chuyện xung quanh.
Nhưng bởi không ham thích với mọi thứ xung quanh như vậy, lại nguyện ý vì người cô ấy thích, mà tháo nhẫn cưới xuống, vì thích người ta nên lừa gạt cô.
Hứa Nhược Tinh thừa nhận, một giây phút này, cô có thấy ghen tỵ.
Ghen tỵ đến mức lúc nhìn thấy cái nhẫn đó, rất muốn ném bỏ, hoặc là, phá hủy nó.
Cô chưa từng không lý trí đến như vậy, thiếu chút nữa để đáy lòng âm u lan tràn, một mặt giọng khách át giọng chủ, cô đến bên người Tô Nghi, ngồi xuống.
Tô Nghi quay đầu liền thấy một thân Hứa Nhược Tinh mặc quần áo của mình, đại khái khuy áo sơ mi bị xé hỏng nên khó mà mặc lại được nữa.
Quần áo trước kia rộng thùng thình mà chiều cao hai người cũng không khác biệt nhau lắm.
Trừ bỏ trang phục đi làm, Tô Nghi ngày thường đều thích mặc đơn giản, ăn mặc thoải mái.
Lúc này Hứa Nhược Tinh đang mặc quần áo của cô, mái tóc sấy chưa khô hẳn, nửa ẩm ướt xõa ở sau lưng.
Mấy người vẫn luôn quan sát Tô Nghi thấy Hứa Nhược Tinh ngồi xuống, tự biết không còn gì để nhìn, cũng rời đi.
Hứa Nhược Tinh đưa điện thoại cho Tô Nghi: “Như thế nào không trở về nhà?”
Tô Nghi lẳng lặng nhìn, giọng nói rầu rĩ: “Không muốn trở về.”
Hứa Nhược Tinh nghe ra cô ấy còn không có hết giận, gật gật đầu, lấy lon bia bên cạnh Tô Nghi, bật nắp mở ra, cùng Tô Nghi cụng ly, bình thản không có cảm xúc gì.
Tô Nghi thấy lạ nhìn Hứa Nhược Tinh ngửa đầu uống một ngụm bia: “Chị lo lắng em ở bên ngoài một mình sao?”
Hỏi xong cầm chặt cái lon, khóe mắt nhìn đến tay Hứa Nhược Tinh, đôi tay thật xinh đẹp.
“Đương nhiên có lo lắng.”
Tô Nghi hơi gật đầu, lo lắng, đủ rồi.
Cô uống một ngụm rượu, nghe được Hứa Nhược Tinh gọi tên mình: “Tô Nghi.”
Tô Nghi quay đầu, đèn đường chiếu vào, gương mặt Hứa Nhược Tinh ửng đỏ, đáy mắt không còn bình tĩnh như trước, cuồn cuộn cảm xúc làm cô xem không hiểu.
Tô Nghi nhìn thẳng hai mắt ấy, tay nắm chặt lấy lon bia, lon phát ra tiếng vang răng rắc, chủ động hỏi: “Hứa Nhược Tinh, chị có phải chán ghét em hay không?”
Hứa Nhược Tinh hơi giật mình, lập tức lắc đầu: “Không có.”
Không chán ghét mình.
Tô Nghi lại đuổi theo hỏi: “Vậy chị thích em không?”
Hóa ra cũng không khó hỏi ra thành lời như vậy, chỉ là trái tim nháy mắt bị người nắm chặt lấy, tim đập nhanh bất thường, không khí loãng, xung quanh hết thảy đều mơ hồ lên, hô hấp khó khăn.
Hứa Nhược Tinh nhìn cô, không nói chuyện.
Tô Nghi đột nhiên cảm thấy tất cả thật vô ý nghĩa, hốc mắt đột nhiên đỏ, chậm rãi buông ra cái lon đang nắm chặt.
Cô thấy một tờ giấy đưa tới trước mặt.
Tô Nghi rũ mắt: “Đây là cái gì?”
Hứa Nhược Tinh cúi đầu, tờ giấy này đã sớm chuẩn bị xong lại chậm chạp không có giao cho Tô Nghi.
Ngón tay Hứa Nhược Tinh nắm chặt văn kiện, khớp xương trắng bệch, giọng nói cố hết sức mới thốt ra thành tiếng, mở miệng: “Hợp đồng kết hôn.”.
Danh Sách Chương: