Tô Nghi nhìn gương mặt Hứa Nhược Tinh trắng bệch, ánh mắt cúi xuống, biểu cảm lo lắng hiếm khi thấy, cười: “Trêu chị thôi.”
Hứa Nhược Tinh liếc cô ấy một cái, hình như có chút tức giận, Tô Nghi kéo tay cánh tay cô: “Thôi em biết sai rồi.”
Người trước mặt không quan tâm đ ến cô ấy, trực tiếp vác rổ bỏ đi.
Tô Nghi lo lắng lưng của cô còn chưa đỡ đau, từ trên tay cô cầm lấy cái rổ, còn không quên xin lỗi: “Vợ, sao chị không để ý đến em nữa?”
Thật sự không muốn để ý đến nữa sao.
Như thế nào lại tinh nghịch như vậy.
Hứa Nhược Tinh buồn mặt, đi tới cửa thấy chú Trương cười: “Đã hái xong rồi à?”
Tô Nghi gật đầu: “Hái xong rồi ạ, của con hết bao nhiêu tiền?”
“Lấy về nhà ăn đi.” Chú Trương nói: “Không đáng bao nhiêu tiền.”
Lời nói là như vậy, Tô Nghi vẫn cầm tờ tiền đè dưới cốc nước của chú Trương, theo sau lôi kéo Hứa Nhược Tinh về nhà.
Hứa Nhược Tinh về đến nhà chuyện đầu tiên chính là tắm rửa, cũng không rảnh lo lễ phép.
Tô Nghi tìm quần áo cho cô, đều là quần áo mặc hồi còn học đại học, kiểu dáng đã cũ, kích cỡ rộng thùng thình, rất lớn, Hứa Nhược Tinh mặc ở trên người trông không ra dáng vẻ tri thức.
Bà ngoại làm cơm chiều cho các cô, nghe Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh ở trong phòng vệ sinh bận rộn, thấy vui sướng nói không nên lời.
Tô Nghi tính tình thay đổi, người cũng hoạt bát, lúc ăn cơm chiều nói muốn đi đến công ty của Hứa Nhược Tinh đi làm.
Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn cô ấy.
Tô Nghi biểu cảm sung sướng, đuôi lông mày đều là cười, dường như đi đến công ty cô làm việc là chuyện vô cùng vui vẻ, gặp người liền kể, cô đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mẹ cô nhắn lúc trước.
Nói cô hiện tại đều biết khoe ra.
Biết khoe ra phải là Tô Nghi đi?
Hóa ra được Tô Nghi khoe ra, là loại cảm giác này.
Cô cúi đầu, đáy lòng cảm giác ngòn ngọt, bắt đầu cảm nhận từ chân tay, nhanh chóng bò khắp ngực.
Chỉ cần nghe được tên của Tô Nghi, cũng cảm thấy mật ngọt bao phủ.
Bà ngoại không giữ các cô ở qua đêm, hai người xách theo túi lớn bao nhỏ trở về nhà.
Một buổi cuối tuần, bọn họ không đi siêu thị cũng lấp đầy tủ lạnh, Hứa Nhược Tinh tắm xong nhìn thấy Tô Nghi còn đang thu dọn, cúi đầu bận rộn, không biết mệt mỏi, cô buồn cười: “Ngày mai lại dọn không được sao?”
“Ngày mai liền đi làm.” Còn một chút nữa là xong.”
Còn đưa cho Hứa Nhược Tinh một miếng trái cây, Hứa Nhược Tinh đang dùng khăn bông khô lau tóc, xem bàn tay cô ấy đưa lại đây, giương mắt nhìn Tô Nghi, há miệng cắn trái cây.
Cô hiện tại đối với những hành động gần gũi của Tô Nghi, càng ngày càng quen.
Hứa Nhược Tinh nhíu mày, Tô Nghi quan sát biểu cảm cô: “Không ăn được ạ? Chua quá sao chị”
“Không có.” Hứa Nhược Tinh nói: “Còn chút đồ để chị dọn nốt cho, em đi tắm đi.”
Tô Nghi gật đầu, lướt qua người Hứa Nhược Tinh, đi đến cửa phòng vệ sinh quay đầu nhìn cô mới tiến vào trong phòng vệ sinh.
Nghe tiếng nước, Hứa Nhược Tinh thu dọn xong đồ trong tủ lạnh, tủ lạnh chất đồ đến tràn ngập, còn nhớ rõ ngày đầu tiên đến nơi đây, bên trong không có một thứ gì, trống trơn không gì cả.
Thật giống như tình cảm giữa cô và Tô Nghi.
Vô tình dần dần chất đầy.
Khép lại tủ lạnh, Tô Nghi còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh, cô vào phòng sách, nhớ lại Tô Nghi lần trước nói đến chuyện cô khóa cửa, Hứa Nhược Tinh lại đi tới cửa, giữ cửa khép hờ.
Một lát sau Tô Nghi từ trong phòng vệ sinh ra tới, ngang qua cửa Hứa Nhược Tinh dừng một chút, bóng chiếu vào trong phòng, cũng tiến vào trong lòng Hứa Nhược Tinh.
Cô nắm chặt di động, trong lúc nhất thời không biết là kỳ vọng Tô Nghi có thể đẩy cánh cửa đó ra không, hay là rời đi.
Cô ấy đứng yên trước cửa vài giây, đi rồi.
Hứa Nhược Tinh nằm ở trên giường, cầm điện thoại ném một bên, ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu.
Rõ ràng Tô Nghi rời đi, không có vào, cô không cần tìm cái lý do qua loa lấy lệ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nặng nề, thực buồn.
Di động bên gối dựa đầu sáng lên, rung rung truyền đến, cô nghiêng đầu, trên màn hình bắ n ra tên của Tô Nghi.
Tô Nghi gửi tin nhắn cho cô: “Vợ ơi, ngủ ngon.”
Phảng phất mang theo giọng nói, xem bốn chữ này, bên tai xuất hiện giọng nói của Tô Nghi.
Hứa Nhược Tinh vừa rồi cảm xúc nặng nề trở thành hư không, cô nhấp môi, cầm lấy di động, đánh chữ: “Ngủ ngon.”
Xóa đi gõ lại: “Em cũng ngủ ngon.”
Gửi tin nhắn đi nhưng không thấy phản hồi.
Cô ấy không biết có phải mệt mỏi hay không, phòng bên cạnh một chút động tĩnh cũng không có.
Cô tắt đèn, thấy đèn phòng bên cạnh còn mở, đứng ở trước cửa phòng nửa mở của Tô Nghi.
Tô Nghi ghé vào trên giường ngủ thiếp đi, còn đang cầm di động, hôm nay khả năng thật sự mệt muốn chết rồi.
Hứa Nhược Tinh cảm thấy buồn cười, đi vào điều chỉnh lại tư thế ngủ cho Tô Nghi, đắp lên chăn mỏng, di động đặt một bên, nhìn Tô Nghi ngủ ngon lành, cô nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Giúp cô ấy đóng cửa mới trở lại phòng sách.
Một đêm này, cô ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau Tô Nghi muốn dậy sớm, rời khỏi nhà trước Hứa Nhược Tinh nửa giờ, nhưng thật ra đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho cô.
Hứa Nhược Tinh ngồi ở trước bàn cơm, nghĩ đến mỗi lần ăn cơm Tô Nghi đều sẽ nhìn cô, ánh mắt kia, trong trẻo, thẳng thắn nhìn chăm chú.
Nhưng giờ đây người nấu ăn không ở nhà, Hứa Nhược Tinh lại càng ăn càng nóng lòng, ăn một nửa uống lên nước đá mới bình tĩnh lại.
Tô Nghi hoàn thành thủ tục từ chức rất nhanh, nhân sự bên kia còn đưa cho cô một bản thỏa thuận.
Tô Nghi không ký, chỉ là lạnh lùng nhìn giám đốc nhân sự, giám đốc bị cô nhìn cả người không được tự nhiên.
Trước kia đã sớm nghe nói Tô Nghi tính tình lạnh nhạt, không thích nói chuyện, nhưng thật ra tai nạn xe cộ xong thay tính đổi nết, không nghĩ tới vẫn là không gì thay đổi.
Giám đốc đành liên hệ Cừ tổng, Cừ tổng nói: “Không ký thì kệ, không cần ký nữa.”
Hắn hiện tại đang dồn hết công sức vào vụ kiện của Hà Khúc, ngay từ đầu Tô Trường Hòa lời thề son sắt nói không thành vấn đề, vụ kiện tụng nhất quyết sẽ thắng.
Hắn tự nhiên cũng tin tưởng Tô Trường Hòa, ngày đó thấy Bùi Y Nhiên lúc sau xuất hiện, Tô Trường Hòa đột nhiên sửa lời, hòa giải là biện pháp tốt nhất.
Hoài Hải mấy năm nay hợp đồng đưa ra cho nhân viên có rất nhiều chỗ không đầy đủ, hiện tại muốn sửa chữa đã không còn kịp rồi, phỏng chừng Bùi Y Nhiên cũng sẽ từ phương diện này tấn công.
Cừ tổng có cục tức trong lòng không biết xả vào đâu, kêu thư ký đi hỏi những luật sư khác.
Đám luật sư kia đều nói nếu Tô Trường Hòa làm không được, bọn họ sợ đảm nhiệm không nổi.
Tô Trường Hòa đề nghị trước sửa chữa hợp đồng, sau đó lựa chọn giải hòa, còn về kêu Hoài Hải xin lỗi, vẫn có thể thương lượng.
“Thương lượng.” Cừ tổng không chịu nổi cục tức này, hắn vỗ bàn làm việc: “Lấy cái gì thương lượng?”
Phó tổng biết hắn đã cùng SX xé rách mặt, kêu hắn đi thương lượng là không có khả năng, phó tổng nói: “Tôi đi được không?”
Cừ tổng mắt lạnh nhìn: “Anh đi cùng tôi đi, có khác nhau sao?”
Không phải đều là đại diện cho mặt mũi của Hoài Hải, phó tổng bị hắn nói cúi đầu, không lên tiếng.
Cừ tổng luôn có thói quen độc đoán, không chấp nhận được một chút ý kiến của người khác.
Lần này hắn đã sớm muốn hoa giải, Cừ tổng càng không nghe, mắt thấy sắp mở phiên toà, lại đi nói giải hòa, điều kiện còn không phải mặc kệ SX đưa ra sao.
Luôn là mắng hắn ngu xuẩn, nhưng cũng không thấy được Cừ tổng thông minh đến mức nào.
Cừ tổng xua tay: “Đi ra ngoài đi.”
Phó tổng vẻ mặt lạnh nhạt đi ra ngoài, ngoài cửa có mấy thư ký đang đứng, thấy hắn ra tới sôi nổi tránh ra, hắn nghẹn một cục tức, trở lại văn phòng.
Dưới lầu, Tô Nghi đã làm xong thủ tục từ chức, thời gian một tuần, từ thứ hai bận đến thứ sáu, cô đều đang bàn giao công việc, cũng may trên tay không còn một dự án nào nữa, chỉ là các đồng nghiệp tỏ vẻ thực luyến tiếc cô.
Tô Nghi rốt cuộc từ khi về nước liền ở Hoài Hải, cùng mọi người trong tổ cũng quen biết đã lâu, đúng thật không nỡ rời, cô nói: “Lúc nào rảnh mời mọi người đi ăn cơm.”
Hoàn tỷ gật đầu: “Có việc gì cứ giữ liên hệ.”
Tô Nghi gật gật đầu.
Ôm đồ rời đi Hoài Hải, cô nhận được điện thoại từ giám đốc thiết kế cũ, Tô Nghi đứng ở xe bên, gọi: “Tiền bối.”
“Có thời gian thì lại đây.”
Hoàn toàn không có để ý đến chuyện cô chuyển đi công ty khác, Tô Nghi cười cười: “Dạ.”
Tắt điện thoại lên xe gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh, không ai trả lời, Tô Nghi đoán có lẽ cô đang họp, trực tiếp lái xe tới SX.
Mất trí nhớ xong Tô Nghi từng đến đó hai lần, một chút cũng không thấy xa lạ.
Lê Thần tuy rằng không ở đó, nhưng văn phòng đã chuẩn bị xong xuôi, trang trí theo sở thích của cô, còn đổi đi bức màn màu đen thay bằng màu vàng nhạt.
Văn phòng cũng đơn giản thay đổi một chút, từ bồn hoa đến tranh treo ở trên tường toàn bộ đều thay đổi.
Tô Nghi xuống thang máy thấy trợ lý đứng ở cửa, trợ lý tên Tiểu Trần, tốt nghiệp được hai năm, tới nơi này thời gian không dài, mới vừa chuyển sang chính thức.
Giám đốc thiết kế trước vừa được thăng chức, cô ấy nghe nói người mới tới là vợ của Hứa tổng, nơm nớp lo sợ lại chờ mong.
Từ lâu đã nghe rất nhiều chuyện về vợ của Hứa tổng, cái gì lạnh lùng, khó ở chung, không thích gần người...!Tiểu Trần nghe một cái nuốt một ngụm nước, sợ chính mình biểu hiện không tốt, không ngờ gặp mặt Tô Nghi lần đầu tiên, cảm thấy rất bình dị gần gũi.
Tô Nghi thấy cô ấy muốn tiếp nhận lấy túi xách nói: “Không cần, tôi tự mình làm được.”
Trợ lý đi theo cô vào văn phòng.
Văn phòng có cái cửa sổ sát đất, rất lớn, hướng ra phía ngoài, có thể nhìn thấy ngựa xe như nước, buổi tối đứng ở chỗ này xem cảnh đêm hắn là không tồi.
Ngoài ra còn có một cái kệ sách lớn, thuần sắc trắng, để sau bàn ghế làm việc, lúc lấy tư liệu cũng rất tiện, bàn làm việc cũng là một bộ.
Để cho Tô Nghi vừa lòng chính là sô pha, là kiểu dáng cùng màu sắc cô thích, ngồi vào cũng thực thoải mái, Tô Nghi mới vừa ngồi xuống, cửa văn phòng bị người gõ vang, cô quay đầu, trợ lý nói: “Là Lam tiểu thư.”
Tô Nghi nhớ rõ cô ấy ký làm đại diện trang phục mùa hạ cho SX.
Lam Lâm đứng ở cửa, trợ lý đang cầm hoa, thấy Tô Nghi mở cửa liền lấy hoa từ tay trợ lí đưa sang: “Chúc mừng Tô tổng giám.”
Tô Nghi tiếp nhận: “Cảm ơn, Lam tiểu thư khách sáo quá.”
“Đương nhiên, cần trước hết lấy lòng Tô tổng giám, chúng ta sắp tới đây còn muốn hợp tác nữa mà.”
Tô Nghi biết cô ấy nói về chuyện người đại diện, gật đầu.
Hứa Nhược Tinh từ văn phòng ra tới nhìn đến phòng thiết kế vây quanh rất nhiều người, đồng nghiệp của hai phòng ban đều tập trung ở cửa văn phòng giám đốc, cô nhớ tới buổi chiều Tô Nghi gửi tin cho mình, cô hỏi thư ký: “Tô Nghi tới rồi sao?”
Thư ký gật đầu: “Đúng vậy, Tô tổng giám đã tới rồi.”
Hứa Nhược Tinh ghé mắt nhìn qua, bên kia còn vây không ít người, Tô Nghi tới hẳn không đến mức làm nhiều người tập trung đến vậy, lại hỏi thư ký: “Bên kia còn có ai?”
Thư ky cung kính trả lời cô: “Còn có Lam tiểu thư, Lam tiếu thư hôm nay tới thử trang phục, đại khái nghe được Tô tổng giám tới nhận chức, lại đây chúc mừng.”
“Chúc mừng?”
Thư ký gật đầu, liếc mắt thấy biểu cảm của Hứa Nhược Tinh, nhỏ giọng nói: “Cô ấy tặng hoa cho Tô tổng giám.”
Hứa Nhược Tinh nhăn mày lại: “Tặng hoa? Cái gì hoa?”
Thư ký nghe cô đột nhiên lạnh giọng xuống, da đầu tê dại, cúi đầu nói: “Tặng một bó bách hợp.”
“?” Hứa Nhược Tinh mím môi, không thể hiểu được nói một câu: “Tô Nghi lại không thích.”
Thư ký sờ sờ chóp mũi, cứ cảm thấy những lời này, chua lòm..
Danh Sách Chương: