• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chân Tô Nghi đột nhiên có trọng lượng đè nặng, do chiều cao Hứa Nhược Tinh cao hơn cô một chút, Tô Nghi ngồi ở sofa lún xuống càng sâu. Cô ngẩng đầu, chóp mũi lướt qua cằm Hứa Nhược Tinh, từ trong xương cốt tràn ra tới mùi hương dụ hoặc cô. Tô Nghi nghĩ đến đang nói yêu đương vụng trộm, ở không khí như vậy, lại có cảm giác khác, đôi tay Tô Nghi ôm eo Hứa Nhược Tinh, nói: "Nếu là chị muốn vụng trộm, cũng không phải không thể."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô nghiêm trang nói hươu nói vượn, Tô Nghi giương mắt tiến đến trước ngực hỏi: "Vụng trộm như thế nào..."

Chữ trộm bị cắn ở đầu lưỡi, Hứa Nhược Tinh cúi đầu hôn môi cô, mang theo ngông cuồng không để cho cô kháng cự. Tô Nghi bị người kia trêu chọc biến một bãi nước, cùng sô pha hòa hợp thành một thể, hình dáng hai người chiếu vào vách tường cách đó không xa, dây dưa dường chỉ còn một người.

Bận tâm do đang ở văn phòng, Hứa Nhược Tinh cũng không có làm cái gì, hôn xong ôm Tô Nghi, dựa trên sofa.

"Có thể có người tiến vào không chị?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Em sợ hãi?"

"Sợ chứ." Tô Nghi nói: "Em sợ không ai tiến vào."

Mạnh miệng, Hứa Nhược Tinh kéo tay cô: "Hiện tại sẽ không có người nào tiến vào."

Không biết là vui vẻ, hay là không vui, cô ồ một tiếng, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Bao giờ thì chị tan làm?"

"Đang đợi một câu trả lời, sau đó thì xong rồi."

Tô Nghi gật đầu: "Hôm nay em đưa hợp đồng cho Hà Khúc xem, cô ấy nói không thành vấn đề, cũng cùng người trong nhà nói rõ rồi. Em muốn kí xong hợp đồng sớm, tuần sau đưa cô ấy ra nước ngoài."

Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng, nghe Lê Thần nói qua chuyện này. Hà Khúc là nhà thiết kế đầu tiên công ty đưa ra nước ngoài huấn luyện sâu thêm, còn là đi đến học viện nghệ thuật của Desna, chính là Hoài Hải đều không chắc có thể đề cử đi vào. Tuy nhiên người biết được chuyện này rất ít, dù sao Hà Khúc mới vào công ty không bao lâu, những nhân viên lâu năm nếu biết được, khẳng định sẽ để ý. Vốn dĩ Hứa Nhược Tinh muốn chờ trở về sẽ làm ra hệ thống huấn luyện hoàn chỉnh, nhưng Tô Nghi tốc độ quá nhanh, cô còn chưa có kịp nghĩ xong, chỉ chờ sau này bổ sung thêm chỗ thiếu. Do vậy tin tức Hà Khúc đi huấn luyện vẫn luôn là giữ kín ít người biết.

Nói xong dựa trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, thực ấm áp. Cô thích cái cảm giác này, nhịn không được lại cọ cọ.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, từ trên bàn trà xách theo chìa khóa kéo tay cô: "Về nhà."

Tô Nghi kỳ quái: "Chị không phải đang đợi câu trả lời sao?"

"Ngày mai xem cũng giống nhau."

Nói rồi ngón tay ngoéo một cái vào lòng bàn tay Tô Nghi, tê tê dại dại.


Tô Nghi hiểu ý cười, ồ một tiếng, đi theo phía sau, dùng ngón trỏ chọc chọc vành tai Hứa Nhược Tinh.

Vành tai đỏ, chói mắt, rất muốn cắn một ngụm.

Lúc sau về đến nhà, cô mới thỏa sức cắn, không chỉ có là vành tai, còn có mỗi một tấc da tấc thịt.

Đương nhiên Tô Nghi cũng bị ăn không nhẹ, Hứa Nhược Tinh rất khắc chế, rất ẩn nhẫn, mỗi lần đều làm Tô Nghi nửa vời, sau đó Hứa Nhược Tinh hỏi cô: "Còn sợ người khác thấy chúng ta thân mật hay không?"

"Không sợ không sợ." Tô Nghi đáy mắt hoàn toàn là nghẹn ra tới nước mắt, càng đáng thương.

Sau khi chấm dứt, ghé vào trên giường, gọi: "Hứa Nhược Tinh."

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, nhìn Tô Nghi.

"Giúp em cầm lấy di động."

Từ tủ đầu giường cầm di động cho cô, Tô Nghi nằm trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, tìm được wechat của Hứa Nhược Tinh, sửa tên biệt danh cho người kia: "Quỷ hẹp hòi"

Ghi chú xong xem biểu tình Hứa Nhược Tinh, chờ Hứa Nhược Tinh phản ứng.

Giống như một đứa bé, Hứa Nhược Tinh dở khóc dở cười.

"Chị cũng đổi biệt danh cho em đi."

"Không cần."

"Vì cái gì?"

"Ấu trĩ."

Tô Nghi không vui, muốn cầm lấy điện thoại của Hứa Nhược Tinh. Hứa Nhược Tinh không cho, hai người tranh giành. Tô Nghi ngồi ở trên người Hứa Nhược Tinh, vẫn là bắt được di động. Hứa Nhược Tinh cũng không đòi lại, dù vậy vẫn ung dung nhìn Tô Nghi.


Khoác chăn mỏng, ngồi trên người Hứa Nhược Tinh, cô cúi đầu, lấy điện thoại của Hứa Nhược Tinh mở ra WeChat, thấy ghi chú cười: "Này là cái gì?"

Hưa Nhược Tinh làm bộ nghe không hiểu: "Cái gì?"

Tô Nghi lắc lắc di động: "Này là cái gì?"

Hứa Nhược Tinh không trả lời lại, Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh đặt biệt danh cho mình "Bé làm nũng" không lý do cười cười.

Hứa Nhược Tinh vươn tay, Tô Nghi mềm mại ghé vào trên người Hứa Nhược Tinh.

Trong phòng vang lên thanh âm rầm rì.

Ngày hôm sau là cuối tuần, một đêm tình dài, hai người tuy rằng mệt mỏi đến nửa đêm vẫn là bò dậy sớm, Tô Nghi mặc đồ thể thao của Hứa Nhược Tinh, bộ màu đỏ kia, đứng trước mặt Hứa Nhược Tinh hỏi: "Thế nào? Vừa người không?"

Hứa Nhược Tinh giúp cô sửa sửa cổ áo: "Rất vừa người."

Hứa Nhược Tinh mặc một bộ quần áo thể thao màu lam nhạt, hai người mang mũ, tóc buộc thành đuôi ngựa. Hôm nay thay đổi đồng hồ khác, dây đồng hồ là bằng da, nổi bật lên cổ tay càng tinh tế, da thịt càng trắng nõn. Tô Nghi nghĩ đến ảnh thiết kế hôm qua, lúc ăn cơm sáng cô cầm bản thảo ra vẽ.

Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên bàn ăn, giương mắt nhìn Tô Nghi, hỏi cô: "Em thật sự không ăn sao?"

Tô Nghi cũng không thích ăn uống vào buổi sáng, cô đáp: "Không ăn.". Truyện Mỹ Thực

Vẫn là từ tủ lạnh mang theo một hộp sữa cùng bánh quy cho cô, đặt ở trong túi xách, lại nhìn Tô Nghi đã cầm lấy bút đang vẽ tranh. Ngày hôm qua quấy rầy cô, hôm nay Hứa Nhược Tinh không mở miệng nữa, cũng không qua đó, ở trong phòng bếp thu dọn.

Tô Nghi thực nhanh liền phác họa ra hình dáng đồng hồ của ngày hôm qua, thêm một số họa tiết vào, cuối cùng ở bên trong sườn viết hoa chữ cái XRX, cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, mặt mày đều là ý cười: "Xong chưa chị?"

"Xong ngay rồi đây."

Thu dọn xong phòng bếp, hai người chuẩn bị ra ngoài.


Tô Nghi mở ra máy tính chuyển đi bản thảo mới vẽ xong kia, lại gửi ảnh đến cửa hàng làm theo yêu cầu, theo sau đóng máy tính.

Xe do Hứa Nhược Tinh lái, Tô Nghi ngồi ở bên cạnh, soi gương hỏi: "Màu môi em có phải quá đỏ hay không?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn một cái: "Cũng bình thường."

Da Tô Nghi vốn rất trắng một chút đỏ liền rất thu hút chú ý, cho nên mới hỏi Hứa Nhược Tinh. Tô Nghi lấy ra tờ giấy mỏng, nhấp một chút, lại nhấp môi nhìn gương, thoải mái hơn nhiều.

Liếc mắt ngắm Tô Nghi thong thả ung dung, đáy lòng đột nhiên bình tĩnh, như vậy ấm áp hằng ngày trôi qua, trước kia Hứa Nhược Tinh có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, cười cười.

Lúc đến sân cầu lông thấy vẫn còn sớm, Triệu tổng còn chưa tới, Hứa Nhược Tinh vẫn để hợp đồng đặt ở trong túi xách, cùng Tô Nghi đi vào bên trong đánh cầu lông một lúc. Thể lực của Tô Nghi không bằng Hứa Nhược Tinh, cơm sáng lại không ăn tử tế, người đi đứng còn không xong còn đòi chơi bóng trước, đánh mấy cầu đã thở hổn hến.

Hứa Nhược Tinh lấy nước cho cô, mới vừa ngồi xuống, nghe được có người chào hỏi: "Hứa tổng?"

Các cô quay đầu, một người đàn ông hơn 40 tuổi, mặc áo sơ mi màu đen cùng quần đùi, khác với hình tượng nghiêm khắc trong tưởng tượng của Tô Nghi, nhìn Triệu tổng, cũng rất nho nhã.

"Triệu tổng."

"Vừa mới nghe được người phục vụ nói Hứa tổng ở bên trong chơi cầu, tôi còn không tin được, Hứa tổng bận rộn như vậy, như thế nào cũng có rảnh tới chơi cầu?"

Hứa Nhược Tinh bật cười: "Có bận đến mấy cũng muốn rèn luyện, hơn nữa tôi cũng thích đánh cầu lông, trước kia còn được nằm trong đội của trường."

Triệu tổng cũng cười: "Thật không nhìn ra được."

"Triệu tổng không nhìn ra, còn rất nhiều cơ hội, rốt cuộc không thể trông mặt mà bắt hình dong, còn có tiềm lực ẩn giấu chưa khai phá hết."

Triệu tổng nghe ra điều Hứa Nhược Tinh đang ám chỉ, gật đầu, không đáp lời, mà nhìn sang Tô Nghi, hỏi: "Hứa phu nhân?"

Tô Nghi vươn tay, cùng ông ấy chào hỏi: "Triệu tổng xin chào, tôi là Tô Nghi."

Triệu tổng hơi gật đầu, vươn tay bắt tay Tô Nghi: "Hai người thật xứng đôi."

Tô Nghi cười, đứng bên cạnh Hứa Nhược Tinh, nói: "Nếu Triệu tổng cũng có nhã hứng, Nhược Tinh, chị chơi cùng Triệu tổng một lúc?"

"Tôi đánh không lại những người trẻ tuổi như các em."


"Không thể nào!" Hứa Nhược Tinh nói: "Triệu tổng thường xuyên tới, là tôi đánh không lại."

Triệu tổng đã chịu cô nịnh hót, mặt mày hớn hỏ.

Tô Nghi lên tung cầu, Hứa Nhược Tinh nói: "Em đưa Triệu tổng vợt đi, Triệu tổng khẳng định dùng quen."

Một tiếng cười khẽ, Triệu tổng tiếp nhận vợt của Tô Nghi: "Liền dùng cái này, vợt mới không chừng có thể đánh ra thành tích mới."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Triệu tổng nói cũng đúng, vợt cầu mới, bắt đầu mới."

Triệu tổng vừa khởi động nóng người, bình tĩnh mà xem xét. Ông ta cùng Hứa Nhược Tinh hợp tác vô cùng vui vẻ, Hứa Nhược Tinh thực biết cách làm người, là người đáng để hợp tác. Có mấy lần nguyên liệu xuất hiện vấn đề, nếu là công ty khác sẽ trừ tiền hoặc là để họ bổ sung hàng nhưng SX là dùng giá cả tương đồng để mua hàng, không để công ty đối tác phải chịu thiệt. Tại phương diện này, Triệu tổng tự nhận ông ta không làm được, ông ta không có quyết đoán này, cho dù là ông ta hồi tuổi trẻ, cũng không làm nổi.

Ông ta tin tưởng Hứa Nhược Tinh nếu thật sự muốn tìm nhà cung cấp hàng hóa đặc thù khác, bảo đảm cũng có thể hợp tác thực vui vẻ. Một đối tác làm ăn như vậy, là mỗi người đều tha thiết ước mơ, nhưng cô không có ra vẻ. Cô hạ thấp mình cho ông đủ mặt mũi.

Thật ra ông ta không phải làm bộ làm tịch, chỉ là lúc trước dựa vào quan hệ dù sao cũng là Triệu gia, vô luận như thế nào đều phải nể mặt Triệu gia một chút. Hiện tại nể mặt cũng có, làm ăn vẫn không mất đi, Triệu tổng vẫn là rất cao hứng.

Một khi cảm thấy vui, đánh cầu càng hăng hái, Hứa Nhược Tinh tuy rằng không thường tới, nhưng thắng ở tuổi trẻ, thường xuyên rèn luyện, trước kia lại là người trong đội tuyển, bắt đầu từ chắc chắn thất bại đến cân sức ngang tài.

Tô Nghi ngồi ở một bên ghế dài, xem bọn họ có tới có lui, đã thật lâu. Cô nuốt nước miếng, đang ngóng trong chủ tiệm đặt làm đồng hồ trả lời thế nào. Hai người trước mặt phỏng chừng một thời gian nữa mới đánh xong.

Đến bên cạnh mở cửa ngăn tủ, di động để trong túi xách của Hứa Nhược Tinh, lấy ra tới xem, chủ tiệm đã cho cô câu trả lời, là hình OK. Tô Nghi cười cười, cùng chủ tiệm nói chuyện cụ thể chi tiết thêm, bên kia nói ra giá cả lại cho cô thẩm tra đối chiếu. Trả lời xong buông di động, vừa mới chuẩn bị khép lại túi xách, trong túi xách lại truyền đến tiếng rung, là di động của Hứa Nhược Tinh.

Cô quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh còn đang trên sân đánh rất hăng say, Tô Nghi nhìn dãy số, không ghi chú, cô cũng không biết là ai, sợ hỏng việc, vẫn nhận điện thoại.

Điện thoại bên kia quả thực là một người đàn ông, hỏi cô: "Cô là Hứa tiểu thư ở tòa nhà số 16 tiểu khu Hoàng Cảnh sao?"

Tiểu khu Hoàng Cảnh?

Tô Nghi theo bản năng muốn nói không phải, đột nhiên nhớ tới Hứa Nhược Tinh trước kia ở chính là ngôi nhà đó, liền vội vàng đáp: "Đúng, làm sao vậy?"

"Phòng ở nhà cô rỉ nước, đã chảy đến dưới lầu, có thể tới xử lý một chút không?" Người đàn ông nói xong có thể nghe được điện thoại bên kia quả nhiên có tiếng giọt nước, Tô Nghi nói: "À vâng, tôi đã biết."

Cô tắt điện thoại nhớ tới Hứa Nhược Tinh lúc trước nói phòng ở nhường cho dì của Lê Thần ở, tuy nhiên dì của chị ấy mấy ngày nay còn ở bệnh viện, sợ là không có tiện qua đi xử lý. Buông di động Hứa Nhược Tinh, từ túi xách cầm chìa khóa, nghĩ tới cùng Hứa Nhược Tinh chào hỏi một cái, thấy Hứa Nhược Tinh cùng Triệu tổng nói cười chuẩn bị trận tiếp theo, cô im lặng, cùng thư ký Triệu tổng nói một tiếng, ra khỏi sân cầu lông.

____

Sắp có biến nhe

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK