• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Lacey
Tôn Hoài Cẩn bị một mảng trắng nõn kia làm cho cả người lên, nhanh chóng dời mắt đi.

Chu Du cũng đem khuy áo đồng phục cài lại, che lấp đi nơi mê người của thiếu nữ.

Hết thảy như chưa từng xảy ra.

Chu Du đem tóc vén ra sau đầu, hoàn toàn không vì tiểu nhạc đệm kia làm ảnh hưởng tới bộ dáng học sinh nghiêm túc:"Tôn lão sư?"
"Bắt đầu đi."
Hai người ngồi thẳng ở bàn học, ánh mắt thiếu nữ nhìn bài thi, nhưng lại âm thầm quan sát tiểu bạch kiểm bên cạnh từ lông mi đến hầu kết, xuống chút nữa là áo sơ mi trắng như tuyết, trắng đến lạnh lùng, trang nghiêm.

Mỗi cúc áo đều được cài đúng vị trí, trang trọng như một quyển sách cổ.

Ống tay áo được xắn lên tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay.

Giả đứng đắn, chắc chắn là giả đứng đắn!!!

Chu Du ở trong lòng khinh thường mà hừ một tiếng, nhưng mặt khác cũng không thể không thừa nhận người này rất khó giải quyết.

Người ngồi ngay bên cạnh cô, theo đạo lí thì dơ tay có thể chạm tới, nhưng cái cảm giác xa cách này lại một chút cũng không giảm bớt.

Ngẫu nhiên Chu Du thất thần, dư quang nhìn về phía anh, đều không ngoại lệ chỉ thấy được sườn mặt lạnh lùng của Tôn Hoài Cẩn.

Giống như vào thời khắc này, điều duy nhất hấp dẫn anh cũng chỉ có tờ bài thi trước mắt cùng với mấy đề toan.

"Hiểu chưa?" Tôn Hoài Cẩn giảng xong một đề, nghiêng đầu nhìn qua thì đung lúc đối diện với đôi mắt to tròn của người thiếu nữ, dưới ánh đèn mà chuyển sang màu hổ phách.

"Có một chút không hiểu."
Chỉ thấy người thiếu nữ chớp chớp mắt, mỗi một biểu tình đều là ngoan ngoan, điềm tĩnh.

"Em nói đi."
Người thiếu nữ tốt đẹp đến mức khiến người ta cảm nhận được một loại cảm giác gần gũi, đối diện với ánh mắt của cô, Tôn Hoài Cẩn liền theo bản năng mà thả nhẹ thanh âm.

"Em không hiểu chỗ này phải làm thế nào."
Thanh âm của cô cũng thực nhẹ, nhẹ đến mức mà Tôn Hoài Cẩn phải nghiêng người gần vào cô mới có thể nghe rõ.

"Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa."
Cánh tay người đàn ông gác trên mặt bàn, cánh tay khác buông thõng thì không tiếng động chạm vào tay người thiếu nữ, lòng bàn tay cô mang theo chút ướt nóng khẩn trương, một bên mắt vừa lúc đối diện đôi đồng tử ngoan ngoãn của cô.

"Em không nhìn rõ." Cô nhẹ giọng biện hộ cho hành vi thiếu tập trung của chính mình, cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, nhưng tay lại không hề có ý tứ muốn buông ra.

Bàn học của Chu Du không lớn lắm.

Lúc trang trí phòng thì Ngô Tú Trân vì muốn cô tập trung cao độ nên còn gắn thêm hai tấm chắn.

Chính vì vậy hai người sóng vai ngồi cũng vô cùng chật trội, thế nên Chu Du chỉ có thể ngồi sau anh để xem bài.


"Cận thị sao?"
"Ân, hơn hai trăm độ" ( chỗ này chắc là cách tính của TQ khác với mình)
"Có đeo kính không?"
"Có....nhưng để ở trường học."Cô nhẹ nhàng nói.

Hết thảy đều hợp tinh hợp lí,anh trừ bỏ ngầm chấp nhận thì không còn cách nào khác.

Trong suốt thời gian học, thiếu nữ an tĩnh giống như một con nai con, ngẫu nhiên Tôn Hoài Cẩn nhìn nàng hỏi vài vấn đề thì đều cảm nhận được cánh tay truyền đến cảm giác ấm nóng.

Cô không có móng tay, đặt lên cũng hoàn toàn không dùng sức, không có cảm giác đau mà đúng hơn là ngứa ngáy.

Hiển nhiên điều Chu Du muốn làm không chỉ ngừng tại đây.

Giây tiếp theo, cảm nhận được cảm giác khác thường, Tôn Hoài Cẩn nghiêng mắt nhìn về phía thiếu nữ, lại chỉ nhìn thấy cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bài thi.

Nhưng cảm giác ở cánh tay tuyệt đối không phải ảo giác.

Độ cong của mu bàn tay non nớt mà ngây ngô khiến anh không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng đằng sau áo sơ mi lúc vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy.

Đại khái là bị Tôn Hoài Cẩn nhìn chằm chằm quá lâu, thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong ánh mắt ngập tràn nghi vấn.


"Tôn lão sư, làm sao vậy?"
Quả thật là ánh mắt khiến người ta không thể nghĩ nhiều.

"Không có việc gì."
Tôn Hoài Cẩn nghiêng người, đem không gian bàn học nhường lại cho cô, không chút biểu tình.

Quả nhiên là giả đứng đắn:))
Ngô Tú Trân sắp xếp cho cô 4 ca học, 2 ca Toán rồi đến 2 ca Tiếng Anh, mỗi ca 50 phút, ở giữa có 10 phút để nghỉ ngơi.

Nhưng chỉ một buổi trưa, Chu Du rút ra được không phải tên tiểu bạch kiểm này không hổ là người thi được hơn 700 điểm, mà là nghĩ tan học vừa vặn là giờ ăn trưa.

Đến lúc đó có thể thuận lý thành chương mời tiểu bạch kiểm ở lại dùng cơm.( Cao thủ không bằng tranh thủ ????????)
Để tình nhân ngồi cùng chồng trên một cái bàn ăn cơm, không hổ danh Ngô Tú Trân nữ sĩ.:))
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Vote sao và cmt cho mình nèo các tềnh êu~~
Sai chính tả cmt nha cả nhà..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK