• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Lacey
"Không thể chính là không thể."
Anh vốn dĩ không tính đáp lại cô, nhưng vừa thấy nước mắt của Chu Du đều đã chảy xuống nên đành nghiến răng bớt chút thời gian đáp lại cô.

Áo ngực của cô chưa hoàn toàn bị cởi ra, chỉ mới cởi nút thắt phía sau, hiện tại hai cái dây áo mỏng manh vẫn còn đang buông thõng trên cánh tay của cô gái nhỏ, lại bị cặp vú kiều kiều nộn nộn va chạm không ngừng lay động lên xuống.

Vệt đỏ trên bầu ngực trắng nõng vẫn chưa tiêu, trên đó còn lưu lại nước bọt của anh, đầu v* màu anh đào không ngừng nảy lên trong không khí.

Tôn Hoài Cẩn một lần nữa duỗi tay đem hai bầu vú kéo lại gần nhau nắm trong lòng bàn tay làm Chu Du ngốc không kịp phản ứng, tay vẫn còn đang nắm lấy cổ tay anh.

Bị nhéo lấy một lúc lâu cô mới ý thức được, trên tay mới dùng lực bóp lấy tay anh.


Cô có một chút móng tay, toàn thân mềm nhũn nhưng vẫn nghĩ cách để làm anh không thoải mái, Tôn Hoài Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêm mặt, nửa người dưới dùng sức mà hướng tới kẽ mông cô đụng mấy cái:"Chu Du, em tại sao lại không biết tốt xấu như vậy?"
Còn không phải do anh cái xú tiểu tam bức!
Chu Du muốn mắng anh, nhưng vừa mở miệng ra lại là ưm ưm a a làm nũng, tức giận đến mức cô trực tiếp cắn môi dưới, lại dùng tay cào Tôn Hoài Cẩn một cái.

Lần này cô hiển nhiên không dùng lực như lúc nãy, ngón tay của Tôn Hoài Cẩn từng chút hướng đến bên trong đong đưa, sức lực toàn thân Chu Du cũng từng chút bị rút ra ngoài, mắt thấy tay chuẩn bị rơi xuống lại bị người đàn ông một phen từ trong không trung vớt lên.

"Không phải thích cào sao, lại cào một chút thử xem?"
Lòng bàn tay của anh bao lấy mu bàn tay của cô gái, đem tay cô ấn lên ngực của chính mình, cánh tay còn lại của cô rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, nửa người trên toàn bộ ngã xuống trên chiếc giường mềm mại.

Cô đã không còn sức lực để đi so đo với tên tiểu bạch kiểm chán ghét này nữa, toàn bộ thân thể đều sắp lâm vào tê liệt, chút lực chú ý còn sót lại đều bị cái tay đang làm càn ở giữa hai chân cô kia gắt gao hấp dẫn.

Vào lúc cao trào, làn da của cô gái một lần nữa được nhuộm một màu hồng phấn,bị Tôn Hoài Cẩn đè ở dưới thân, đùi nhỏ giật giật mấy cái rồi cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.

Cô sướng, phục hồi tinh thần và thỏa mãn giống như một con mèo được chăm sóc kĩ càng, vừa muốn xoay người lại phát hiện Tôn Hoài Cẩn vẫn còn đè ở trên người mình, cô tức khắc không vui mà bĩu môi.

Tôn Hoài Cẩn muốn phát điên lên rồi, trực tiếp xốc tay cô lên,:"Tới phiên em."
Cuối cùng Chu Du không lay chuyển được, vẫn là không tình nguyện mà liếm cho Tôn Hoài Cẩn một lần.


Qua lại xong thì bốn tiết buổi chiều đã bị lăn lộn mất hai tiết, Tôn Hoài Cẩn chỉ có thể tận lực nói các ý chính, đồng thời nói với Chu Du:"Tôi đem điện thoại cho em, có vấn đề gì thì liên hệ với tôi."
Chu Du đối với điện thoại của Tôn Hoài Cẩn một chút cũng không hiếm lạ, cô thậm chí còn mặt đầy khờ dại hỏi:"Không phải em có Wechat của anh sao?"
Giữa mày Tôn Hoài Cẩn nhảy dựng:"Tôi không hay xem Wechat."
Chu Du như suy tư gì rồi gật đầu:"Nhưng em không thích gọi điện thoại."
Cái đồ vô lương tâm này thật đáng giận.

Tôn Hoài Cẩn lười cãi lại cô, sau đấy còn bảo nếu không phải những gì quan trọng thì không cần gọi cho anh.

Đêm, Tôn Hoài Cẩn trở lại phòng ngủ liền nghe bên trong có tiếng nói chuyện đến khí thế ngất trời, anh đẩy cửa đi vào, nghe rõ bọn họ đang thảo luận về ngày kỉ niệm thành lập trường.

"Cẩn ca về rồi à." Đặng Dạ Tư thấy anh tiến vào, cùng anh chào hỏi:"Anh xem nhóm lớp chưa?"
"Chưa."
Tôn Hoài Cẩn đi về chỗ ngồi của mình bỏ cặp xuống, lại nghiêng đầu nhìn về phía Đặng Dạ Tư: "Nói cái gì?"
"Hội diễn thiếu người khỏe mạnh." Từ Tử Thịnh tự nhiên mà tiếp nhận lời nói, nhún vai:"Chuyên ngành Nghệ thuật cần mỗi lớp 5 tiết mục, không phải chuyên ngành Nghệ thuật thì mỗi lớp 3 cái, sau đó để thầy cô duyệt rồi loại bớt."

"Năm ngoái rõ ràng là tự nguyện đăng kí, hiện tại cưỡng chế đăng kí!!" Đặng Dạ Tư nói xong, lời còn chưa dứt liền chú ý đến mấy vết cào đỏ trên mù bàn tay của Tôn Hoài Cẩn.

"A, Cẩn ca, tay anh bị làm sao thế?"
Tôn Hoài Cẩn nghe vậy cúi đầu mới phát hiện mấy vết bị Chu Du cào lúc chiều bắt đầu đỏ lan ra, không đau nhưng nhìn rất rõ.

"Đi ra ngoài đùa giỡn con gái nhà người ta phải không?"
Từ Tử Thịnh lập tức phi tới nhìn, nhưng tay áo lại bị Tôn Hoài Cẩn kéo xuống, đem dấu vết che đi phân nửa.

"Mèo hoang cào."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK