Edit: Lacey
Chu Du nhìn bộ dáng nín cười của Tôn Hoài Cẩn thì trong lòng có chút chột dạ.
"Anh không sợ sao?"
Sau khi hỏi xong lời này Chu Du mới hậu tri hậu giác phát hiện Tôn Hoài Cẩn giống như thật sự không hề sợ %.
Anh đối với % rất khách khí, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, không hề có bất luận cảm giác lấy lòng nào, ngược lại khiến cho người ta cảm giác thực xa cách, không thể tưởng tượng nổi bọn họ có quan hệ da thịt tiếp xúc thân mật.
"Tôi sợ cái gì?"
So sánh ra thì ngữ khí của Tôn Hoài Cẩn khi nói chuyện cùng cô thả lỏng hơn khi nói chuyện cùng %, nghe cũng không có cảm giác xa cách.
"Ai cởi hết quần áo người đó mới sợ."
Diễn thật tốt a tên xú tiểu tam này.
Chu Du bị anh làm cho tức giận trợn tròn mắt:"Là ai cởi quần áo của em?"
Tôn Hoài Cẩn nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói:" Là em."
"..."
Fu**, cô tức giận a a a a a a.
Chu Du lười nói cùng tên xú tiểu tam này, quyết định coi anh thành một cái công cụ cung cấp khoái cảm, đầu ngửa ra sau, sau đó nâng chân lên dùng đầu gối cọ cọ bên eo người đàn ông.
"Không cùng anh đấu võ mồm, thời gian học tập quý giá của em đều bị lãng phí."
Khác với vẻ gầy gò mà cô tưởng tượng, sườn eo của Tôn Hoài Cẩn ngoài ý muốn căng chặt, cơ bắp rắn chắc tạo thành hai đường nhân ngư thu hút ánh mắt của cô.
Tôn Hoài Cẩn không nói chuyện, có lẽ là không nói nên lời.
Anh cúi đầu, chóp mũi vẽ ra một đường vô hình trên làn da tuyết trắng của cô, sau đó há miệng ngậm lấy quả anh đào tươi ngon đặt trên lớp kem.
Mới vừa ngậm vào, viên anh đào kia đã cứng lên, vừa nhỏ vừa xinh đẹp, anh dùng đầu lưỡi khảy một chút thân mình tiểu cô nương liền không tự chủ được mà co rúm lại:"Ưm..."
Chu Du hơi nheo mắt, mi nhăn lại, từ biểu tình không nhìn ra được vẫn là thích hay không thích, chỉ là sắc hồng từ tai lan dần đến hai má, gần như giao hòa với nét ửng hồng nơi khóe mắt.
Trong lòng Tôn Hoài Cẩn cũng không biết được phải làm thế nào, anh chỉ có thể một bên theo bản năng dùng đầu lưỡi đảo quanh quầng vú phấn nộn, một bên quan sát phản ứng của cô.
"Tôn, ư...Tôn Hoài Cẩn!"
Cô lại kêu tên anh, lần này âm điệu đã thu liễm không ít, móng vuốt nhỏ ở trong không trung quơ quơ hai cái, sau vẫn quấn lấy sau gáy người đàn ông.
"Thật ngứa...anh đừng luôn...ư...luôn liếm..."
Cũng không biết lúc đầu ai bảo anh liếm, đúng là vật nhỏ khó hầu hạ.
Chu Du nằm ở trên giường, nửa người đã vùi vào trong tấm chăn mềm mại như nhung, đầu v* nhỏ bị đầu lưỡi người đàn ông liếm đến tê dại, đột nhiên một cảm giác đau nhói truyền đến làm thân mình cô căng cứng.
"Anh cắn em làm gì..."
Cảm giác tê dại xen lẫn với cảm giác đau nhói càng làm cô mê muội, đại não Chu Du đình trệ trong chốc lát rồi lại theo bản năng cất tiếng chất vấn:
"Anh là chó sao Tôn Hoài Cẩn!"
Tôn Hoài Cẩn dời miệng, đầu v* nhỏ của tiểu cô nương đã bị anh ngậm đến đỏ bừng, màu sắc từ đỏ tươi đã chuyển thành đỏ sẫm.
Anh không nói gì, chỉ là lòng bàn tay trực tiếp dừng ở đùi trong của cô.
Chu Du sửng sốt, đại khái là ngửi được một chút hương vị nguy hiểm, bản năng kẹp kẹp chân lại không cẩn thận đem cả tay anh cố định ở giữa hai chân.
"Anh làm gì?" Giọng điệu trầm xuống, Chu Du bắt đầu không kiên nhẫn:"Không liếm?"
Hành động của người đàn ông cũng không bị hai chân cô trói buộc, nhiệt độ của lòng bàn tay anh bắt đầu truyền vào giữa hai chân cô.
"Không muốn làm chó."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
????????
Chúc cả nhà iu năm mới vui vẻ, hạnh phúc, có thật nhiều niềm vui bên gia đình nha.
Dạo này dịch bệnh diễn biến phức tạp nên các bạn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Mãi ❤️❤️❤️.
Danh Sách Chương: