- -----------------------
Không phải là chưa từng có người gọi Tiếu Nam là "ba ba".
Mấy người cùng kí túc xá với anh thường xuyên cứ "ba ba" tới "ba ba" lui, lệnh cho "ba ba" quỳ xuống, lệnh cho "ba ba" đi mua cơm, lệnh cho "ba ba" làm việc nhà, đám người không biết xấu hổ kia, cái gì cũng dám kêu. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một tiểu cô nương kêu như vậy, còn kêu đến thập phần chân thật.
Cô tránh thoát khỏi cánh tay của đám người kia, chạy vọt tới, không nói hai lời liền ôm lấy cánh tay của anh, ngẩng đầu ngoan ngoãn hô một câu: "Ba ba."
....... Đủ dũng cảm nha.
Vương Càn chấn kinh, lắp bắp nói: "Bà nội nó, lão... lão đại... làm... làm con gái nuôi sao?"
Đại khái là nói lắp quá độ cho nên cuối cùng thì cái chữ "làm" bị cậu ta nhắc lại tới bốn lần.
Đám tiểu đệ ở đằng sau lập tức lĩnh ngộ, bày ra bộ dáng "Thì ra là như vậy".
Tiếu Nam: "Chó má."
Vương Càn biểu tình kiểu như "Không có việc gì, em hiểu mà, em nhất định sẽ giữ bí mật".
Tiếu Nam lười phản ứng với cậu ta, lại liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên người mình một cái. Cô thế mà lại rất ngoan, sau khi chạy tới cũng không rên một tiếng, an an tĩnh tĩnh đợi ở đó, phảng phất như thật sự là áo bông nhỏ tri kỉ của anh. Có lẽ là nhận thấy được anh đang nhìn mình thì hơi hơi cong mi.
Dưới lớp trang điểm đậm kia, mơ hồ có thể thấy bộ dáng vui vẻ của cô gái.
... Được rồi, quản thì cũng đã quản rồi, quản tới cùng luôn vậy.
Tiếu Nam nhàn nhạt nói với Hồ Hải Bân: "Người của tao, đi trước."
Các tiểu đệ bên phía Hồ Hải Bân đều rất bất mãn, đặc biệt là bọn họ còn có một người bị chích điện, hiện tại đang ngã chống vó ở dưới đất kia kìa, bây giờ anh tới nói mang người đi liền mang đi, vậy thì mặt mũi của bọn họ biết để đi đâu?
"Ê..."
Nhưng mà lời chỉ mới nói được một nửa, thân ảnh cao lớn của Tiếu Nam đã tiến tới gần đây, anh khẽ nhếch cằm, chầm giọng nói: "Đưa đây."
Lịch sử đánh nhau của Tiếu Nam ở thành phố A quá huy hoàng.
Rời xa giang hồ đã lâu, thế nhưng truyền thuyết về đại lão còn ở đó.
Lúc này, anh tiến lại gần đây, khí tràng trên người đám tiểu đệ của Hồ Hải Bân liền thua hoàn toàn, khẩn trương "A" lên một tiếng. Cô gái nhỏ bên cạnh Tiếu Nam hình như cũng có chút mông lung, nâng mắt nhìn anh một cái.
Tiếu Nam lười nhác nói: "Gậy điện."
Đám tiểu đệ lập tức phản ứng lại, dùng hai tay trả lại gậy điện cho anh.
Lê Trà Trà cất lại vào trong túi.
Hồ Hải Bân không muốn chọc vào Tiếu Nam, để người kéo tên đang ngất xỉu dưới đất rời đi. Lúc này, Lê Trà Trà mới rút cánh tay đang khoác tay Tiếu Nam về, nghiêm trang ngoan ngoãn nói: "Có tiện quét mã QR không?"
Tiếu Nam không trả lời.
Vương Càn đi theo anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy lão đại không kháng cự việc con gái tới gần mình, lập tức đứng ra làm trợ công.
"Tiện, tiện mà! Để tôi kéo cô vào nhóm của bọn tôi!"
Vừa nói chuyện vừa nhanh chóng kéo Lê Trà Trà vào.
Lúc này, chiếc taxi Lê Trà Trà gọi mới khoan thai tới muộn, cô nhìn Tiếu Nam nói: "Cảm ơn anh đã thay tôi giải vây." Sau đó lên xe taxi. Chờ tới khi taxi đi xa, Vương Càn lại nói: "Cô gái này sao lại có nhiều mặt như thế chứ, mới nãy còn như một cô bé ngoan ngoãn, một chút cũng không dã như thế này."
Tiếu Nam không cho là như vậy, nhàn nhạt nói một câu: "Giả bộ."
Di động của Vương Càn rung lên.
Lê Trà Trà ở trong nhóm chat đã phát một bao lì xì, nói là để cảm ơn vì đã giải vây.
Sau đó, cô liền rời khỏi nhóm chat.
Tiếu Nam là lần đầu tiên nhìn thấy thao tác khất nợ nhân tình dứt khoát lại lưu loát đến vậy, không khỏi sửng sốt một cái, mặt không biểu tình hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Vương Càn nhận bao lì xì: "200 tệ."
Tiếu Nam: "Ồ, trị giá để tao ra mặt giải vây cũng chỉ có 200 tệ."
Vương Càn: "Lão đại, trọng điểm chẳng lẽ không phải là cô em này hoàn toàn không giống trong suy nghĩ của anh sao?"
Tiếu Nam: "A, không hiếm lạ gì."
..........
Lê Trà Trà rời khỏi nhóm không lâu sau, điện thoại liền vang lên.
"Trà Trà?"
Giọng nói rất ôn nhu, nghe vào liền khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, giống như là được một cơn gió xuân thổi tới.
Lê Trà Trà đeo tai nghe lên, cái lưng cứng ngắc hồi lâu rốt cuộc cũng thả lỏng được, dựa vào ghế, thanh âm cô thấp thấp nói: "Không có việc gì, cháu không sao."
"Xảy ra chuyện gì? Lại đụng phải quỷ rượu?"
Cô cúi đầu, mở WeChat ra, người đứng đầu danh sách chat là "Chú Ôn".
Bên trong là ba tin nhắn riêng biệt, thế nhưng cũng chỉ cách nhau có vài phút.
[Cứu cháu.]
[Định vị.]
[Không có việc gì nữa.]
Cô rời khỏi giao diện tin nhắn, nói: "Ban nãy gặp phải một người tốt giải vây hộ, đã không có việc gì nữa rồi, chú đừng lo."
Người bên kia điện thoại nói: "Được, có việc gì nhất định phải nói cho chú biết, ba tuần nữa là khai giảng rồi, trước khai giảng nhớ sắp xếp thời gian đến chỗ chú một chuyến."
"Vâng."
Lê Trà Trà cúp điện thoại, sau đó thuần thục thay giày cao gót, lại từ trong túi cầm ra khăn ướt tẩy trang, bắt đầu lau sạch son phấn trên mặt.
Trên, dưới, trái, phải, lau khắp mọi nơi...
Dần dần, một gương mặt trắng trẻo sạch sẽ được phản chiếu qua cửa sổ xe.
Cô nhìn ảnh mình ở trên đó, thần sắc có vài phần uể oải.
...........
Ngày hôm sau, vợ chồng Tiếu gia về nước.
Người hầu trong biệt thư đều đặc biệt cao hứng.
Mỗi lần Tiếu phu nhân đi du lịch nước ngoài về đều sẽ tri kỷ mua cho mỗi người bọn họ một phần quà.
Một vài a di phụ trách việc chính trong gia đình vừa dọn dẹp vừa hưng phấn nói chuyện.
"Lần trước phu nhân mua cho tôi một bình xịt nước hoa, tôi đưa cho con gái mình dùng, 50ml thôi mà đã tới mấy trăm tệ lận."
"Có lần phu nhân đi Pháp, vô cùng hào phóng mua cái túi lớn bằng bàn tay, cái túi đấy mà tôi bán đi kiếm lời được 9800 tệ."
"Lần này phu nhân từ Úc trở về, không biết sẽ mang quà gì về nữa."
......
Lê Trà Trà ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng.
Bữa sáng phong phú, lại tinh xảo.
Trứng cá hồi hun khói, hai miếng bánh mì được nướng qua cộng với cách thức xào trứng tiêu chuẩn kiểu Pháp, còn có một phần hoa quả bơ sữa đặc, một ly nước ép chanh cùng một ly cafe thơm vị ngọt.
Cô ăn không hề phát ra tiếng đọng, thuận tiện vừa ăn vừa xem chương trình giải trí ~ Đến từ hiện trường bát quái do nhóm các a di thể hiện.
Mấy người đó hiển nhiên là xem nhẹ sự tồn tại của cô, trò chuyện đến hăng say, không biết từ lúc nào mà chủ đề chuyển từ quà của Tiếu phu nhân sang tới Tiếu Nam.
"Hôm nay thiếu gia chắc sẽ về đi."
"Tất nhiên là sẽ về rồi, hôm nay là ngày tiên sinh với phu nhân về nước, bất luận thế nào cũng phải ăn cùng một bữa cơm chứ? Tôi thấy phòng bếp có đủ nguyên liệu nấu ăn để nấu được món thiếu gia yêu thích rồi."
"Chị làm việc ở đây lâu như vậy mà không biết là thiếu gia ăn cơm không hề kén chọn sao, làm gì có thứ gì đặc biệt thích chứ? Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy một thiếu gia nhà giàu ăn đến tùy tiện như vậy, chỉ cần ăn không chết người thì cậu ấy đều dám bỏ vào miệng."
.....
..... Heo sao? Cái gì cũng bỏ vào miệng?
Lê Trà Trà tới Tiếu gia một tuần rồi cũng chưa từng gặp qua vị thiếu gia xuất quỷ nhập thần này. Biệt thự Tiếu gia to như vậy, ở chính giữa thang lầu liền treo một bức ảnh gia đình ba người Tiếu gia chụp chung với nhau. Tiếu tiên sinh nghiêm túc ổn trọng cùng Tiếu phu nhân dịu dàng mỹ lên, đứng ở giữa hai người chính là Tiếu Nam mặc một bộ tây trang, bộ dáng ước chừng là khoảng năm, sáu tuổi. Cậu bé này môi hồng răng trắng, có điều nhìn có vẻ hơi người lớn.
Lê Trà Trà vô cùng hâm mộ, cô nhìn ra được bầu không khí ấm áp của một nhà ba người họ.
Cô không phải là rất muốn gặp thiếu gia của Tiếu gia.
Cô là bị cha mẹ bắt tới chỗ này, sự xuất hiện của bản thân đã là một chuyện rất mất mặt rồi, cô chỉ nghĩ mình nên an an tĩnh tĩnh vượt qua ba tuần tới, sau đó cô sẽ tới đại học A báo danh, từ đây không có quan hệ gì với Tiếu gia nữa.
Cũng không biết có phải là ông trời nghe được khát vọng trong nội tâm của cô hay không, sau khi vợ chồng Tiếu gia về đến nhà, Tiếu phu nhân liền nhận được điện thoại của con trai, nói là hôm nay anh sẽ không về.
Tiếu phu nhân ôn hòa nói: "Được, ở bên ngoài chú ý an toàn đấy."
Nói chuyện điện thoại xong, bà mới quay sang Tiếu tiên sinh: "A Nam không về ăn cơm, nói ở bên ngoài có bữa tiệc."
Tiếu tiên sinh cười lạnh một tiếng: "Mới tí tuổi đầu thì có cái bữa tiệc khỉ gió gì."
Tiếu phu nhân nói: "A Nam cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã 21 rồi, chính anh ở cái tuổi này cũng bắt đầu xã giao làm anh cho Tiếu gia còn gì."
Tiếu tiên sinh lại cười lạnh: "Nó lại không bận chuyện gì của Tiếu gia, hơn nữa có cái đại học nào tổ chức nhiều tiệc như thế? Anh ở tuổi này đã sớm biết hiếu kính làm bạn với cha mẹ, ai như nó cả ngày tìm không thấy bóng dáng, người không biết còn tưởng rằng nó nhật lý vạn ky* cơ đấy, lúc học cao trung còn như mấy thằng..."
*Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết. (Nguồn_Google)
Nói được một lúc, ánh mắt Tiếu tiên sinh liền dừng ở trên người Lê Trà Trà an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế salon, hơi hơi nhíu mi, sau đó liền chuyển đề tài, hỏi: "Vợ, em còn say sao?"
Tiếu phu nhân nói: "Sau khi xuống máy bay thì tốt hơn rồi."
Tiếu tiên sinh "Ừm" một tiếng, nói: "Anh đi lên lầu xử lý chút chuyện."
............
Tiếu tiên sinh vừa đi, phòng khách liền chỉ còn lại hai người Tiếu phu nhân và Lê Trà Trà.
Tiếu phu nhân lôi kéo cánh tay của cô, cười nói: "Con tới không đúng lúc gì cả, nếu con tới sớm một chút, dì đã mang con đi Úc nghỉ mát rồi. Ở chỗ đó, dì có rất nhiều biệt thự nhỏ, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, có bể bơi vô cực. Dì nghe nói mấy cô gái tuổi con đều thích bể bơi vô cực, còn có phao bơi màu hồng hình con hạc..."
Tiếu phu nhân nói chuyện rất dịu dàng, lại vô cùng hiền lành khiến cho bất cứ ai nghe được bà nói chuyện cũng cảm thấy thoải mái.
Nói một lúc lại hỏi: "Mấy ngày nay ở có quen không? Có thích phòng ở không? Nếu như không thích chỗ nào thì cứ nói với a di, sáng mai a di sẽ gọi người tới sửa. Con cứ xem nơi này là nhà của mình, đừng câu nệ, chồng dì không giỏi ăn nói lắm, nhưng trong nội tâm vẫn rất hoan nghênh con. Dì nằm mơ cũng muốn có một cô con gái, đáng tiếc lại không có mệnh nữ nhi, chỉ sinh được con trai..."
Nhắc tới con trai mình, trong mắt Tiếu phu nhân lại nhiều thêm vài phần tự hào: "Lại nói, A Nam cũng học ở đại học A, sau kì nghỉ hè này sẽ lên năm ba, con cũng sắp vào học ở đó, về sau có gì không hiểu cứ đi hỏi thằng bé."
Tiếu phu nhân rất nhiệt tình, mở điện thoại, đem WeChat của Tiếu Nam đẩy qua cho Lê Trà Trà.
"Thêm bạn bè đi con."
Nói xong, bà lại nhắn một tin WeChat tới cho con trai.
Tiếu phu nhân: Trong nhà có một tiểu cô nương vừa mới tới, gọi là Lê Trà Trà, chính là người lần trước mẹ nói với con là sẽ tới ở nhà chúng ta một thời gian ấy. Con bé cũng là học muội tương lai của con, về sau ở trong trường nhớ chiếu cố con bé một chút.
Lê Trà Trà đành phải mở trang cá nhân WeChat của Tiếu Nam ra.
Avarta của anh rất giống phong cách của mấy ông già và mấy bác trung niên, là hình ảnh biển rộng màu xanh lam mênh mông vô bờ bến. Tên WeChat là Nam ca, không có bất cứ bạn bè nào.
Tiếu phu nhân nói: "Con trai dì giống cha của nó, lời nói ra cùng suy nghĩ trong bụng đều không giống nhau, nhìn qua thì không dễ ở chung, nhưng trên thực tế thì lại có tấm lòng thiện lương lại mềm mại..."
Lê Trà Trà ở dưới cài nhìn chăm chú của Tiếu phu nhân, ấn thêm bạn gửi đi.
Tin nhắn kết bạn viết một câu~
Chào học trưởng, em là Lê Trà Trà.
Nhưng mà gửi đi được một lúc, Tiếu Nam bên kia cũng không hồi âm lại, tin nhắn của Tiếu phu nhân cũng không nhận được phản hồi. Thẳng tới lúc chạng vạng, Lê Trà Trà cùng vợ chồng Tiếu gia ăn cơm chiều, một bóng người khoan thai đi vào.
Tiếu tiên sinh trầm giọng noi: "Còn biết về cơ à? Bao nhiêu tuổi rồi? Bận nhiều chuyện đến thế hả?"
Tiếu phu nhân lập tức đứng lên: "A Nam, sao người lại bẩn như thế này? Dì Lâm mau đi mở nước tắm."
"Không cần, dì Lâm lấy cho cháu một cái khăn lông ướt là được rồi."
Lê Trà Trà nghe vậy, sửng sốt một cái, bỗng nhiên giương mắt lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt tìm tòi của Tiếu Nam.
....... A?
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Ca: Tôi chỉ đáng giá 200 tệ.