- -----------------------
Người chèo thuyền chậm rãi phe phẩy mái chèo.
Thuyền lấy tốc độ cực nhỏ trôi đi trên hồ, bữa điểm tâm ngọt được bố trí tinh mỹ trên mặt bàn cũng không hề đong đưa một chút nào, có thể thấy được công phu chèo thuyền của người này rất thâm hậu.
Trên mặt bàn là điểm tâm ba tầng kiểu Tây, hầu như đều là điểm tâm ngọt, phối hợp với nó là hồng trà bá tước, cùng với một chai rượu nho đặt trong thùng nước đá.
Non sông tươi đẹp, phong cảnh vô hạn, lọt vào trong tầm mắt đều là một màu xanh lục, tầng tầng lớp lớp, tựa như lọt hẳn vào trong thiên nhiên tràn đầy oxi và tươi mát. Phong cảnh mênh mông, vô bờ như vậy khiến cho con người ta không thể không chìm đắm vào nó.
Lại nghe "Phanh" một tiếng, Tiếu Nam xoay đầu, thấy Lê Trà Trà đã mở nắp chai rượu nho kia.
Cô câm hai cái ly pha lê chân cao, rót rượu vào đó, cũng mặc kệ có thích hợp hay không, đem hai cái ly chân cao đổ đầy rượu.
Tiếu Nam híp mắt, chưa kịp mở miệng đã thấy Lê Trà Trà nói: "Mọi lời nói của anh, em đều nhớ rõ!" Cô vỗ vỗ ngực: "Lời bạn trai em nói, mõi một câu, bao gồm cả dấu chấm chấu phẩu, em đều khắc gi vào trong này!"
Miệng của cô gái nhỏ này mà ngọt lên là sẽ khiến cho tâm của người đối diện mềm nhũn.
Tiếu Nam hỏi: "Em đang làm cái gì vậy?"
Lê Trà Trà nói: "Bây giờ trên thuyền chỉ có anh với em, không có người ngoài, em uống rượu xong cũng không thể làm chuyện xấu gì."
Tiếu Nam liếc mắt qua người chèo thuyền.
Lê Trà Trà nói: "Không tính."
Tiếu Nam: "Không được."
Lê Trà Trà mang ánh mắt trông mong nhìn anh: "Không phải anh nói để em tới đây hưởng thụ sao? Em đã thành niên, uống một chút rượu cũng được mà? Hơn nữa, đây còn là rượu nho, em đảm bảo sẽ không say đâu, chỉ uống một ly này thôi. Hơn nữa, nếu như em uống say, không phải còn có anh sao? Chúng ta về phòng nghỉ ngơi là được mà."
Cô chớp mắt, làm nũng: "Nam ca ca, có được không?"
Mỗi lần Lê Trà Trà làm nũng, Tiếu Nam lại cảm thấy bản thân mình như đang bị uy hiếp bóp chặt lấy, rõ ràng chỉ là một câu rất đơn giản, thế nhưng nó phát ra từ miệng của cô, lại có lực sát thương lớn như vậy. Tựa như một viên đạn AWM, vô cùng chuẩn xác bắn thẳng vào giữa trán anh.
"Pằng" một tiếng, tuyên bố tử vong.
Anh thỏa hiệp: "Chỉ một ly."
Lê Trà Trà: "Vậy anh cũng uống đi."
Tiếu Nam: "Hai chúng ta ở bên ngoài, chỉ có thể uống một người, người kia phải tỉnh táo."
Lê Trà Trà chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại, hỏi: "Gia quy sao?"
Hai chữ "Gia quy" kia, Tiếu Nam nghe được liền cảm thấy ấm áp trong lòng, lại nhìn Lê Trà Trà, rõ ràng một ngụm rượu cũng chưa uống, thế nhưng dáng vẻ này lại thập phần câu dẫn người khác. Nội tâm Tiếu Nam chửi thề một tiếng, chỉ cảm thấy Lê Trà Trà giống như yêu tinh được phái tới để trị anh vậy, lại còn là hồ ly tinh cấp bậc cao nữa.
Anh dịch chuyển tầm mắt, "hừ" một tiếng từ trong lỗ mũi: "Ừ, là gia quy."
Lê Trà Trà thỏa hiệp.
"Được rồi, anh không uống thì em uống vậy."
Cô cầm ly rượu, ngửa cổ, một hơi uống hết nửa ly, uống có chút gấp, ho vài tiếng khiến khuôn mặt đều đỏ lên. Thấy Tiếu Nam quay đầu nhìn mình, mặt lại đỏ đến lợi hại hơn: "Gia quy của anh còn có loại không được uống rượu đến sặc hả?"
Tiếu Nam đưa cho cô cốc nước, mới chậm rãi sửa lại: "Không phải anh, là gia quy của chúng ta."
Lê Trà Trà dùng sức gật đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: "Em sai rồi, em tự phạt một ly." Duỗi tay đi lấy chai rượu nho trong thùng băng, vừa mới đụng tới chai rượu, tay đã bị Tiếu Nam cầm lấy. Anh hơi hơi nhíu mày, nhìn cô, trong ánh mắt rất có thâm ý.
Trong tức khắc, Lê Trà Trà có chút chột dạ, đang muồn rụt tay về thì Tiếu Nam đã buông cô ra trước.
Anh gật đầu, nói: "Có thể, tự em phạt một ly đi."
Lê Trà Trà dưới cái nhìn chằm chằm của Tiếu Nam, đem ly rượu đảo qua đảo lại. Lần này cô không uống ngụm lớn mà chậm rãi chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, còn vừa uống vừa ăn bánh kem, nghiêm trang thưởng thức buổi trà chiều này.
Tiếu Nam cười như không cười nhìn cô.
Lê Trà Trà ưỡn ngực, ra vẻ trấn định hỏi: "Anh muốn ăn không?"
Tiếu Nam ăn một miếng bánh mì, uống một ngụm hồng trà.
Nửa tiếng sau, ly rượu nho của Lê Trà Trà đã thấy đáy. Cũng không biết có phải do có kinh nghiệm uống rượu lần trước hay không mà lần này, tửu lượng của cô tăng lên khá nhiều. Uống hết nửa ly cũng vẫn rất tỉnh táo, một chút cũng không thấy say. Cô trộm nhìn nồng độ cồn của chai rượu nho, vừa nhìn liền thiếu chút nữa choáng cả hai mắt, thế mà nồng độ còn thấp hơn cả bia.
Tiếu Nam hỏi: "Nhìn cái gì?"
Lê Trà Trà: "Nghiên cứu thành phần của rượu nho."
Tiếu Nam cười khẽ một tiếng.
Lê Trà Trà thầm nghĩ, nồng độ cồn này không đủ, lại nói: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò ở cảnh khu, em uống thêm nửa ly, coi như là chúc mừng." Nói xong, cô lại duỗi tay cầm lấy chai rượu nho. Lần này, Tiếu Nam cũng không có ngăn cản cô, để tùy cô uống thêm nửa ly nữa.
Thẳng đến lúc cô rót đến ly thứ ba, Tiếu Nam mới đem thùng băng kéo tới bên chân. Anh ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô qua đây.
Lê Trà Trà nghiêng người qua nhìn.
Tiếu Nam trầm giọng nói bên tai cô: "Nếu như em muốn câu dẫn anh thì chỉ cần ngồi trong ngực anh cười là được, mạng của anh đều cho em, không cần phải mượn rượu làm càn."
Lê Trà Trà bị nhìn thấy, mặc bỗng chốc đỏ ửng lên.
Cô nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ.
Cô không dám đụng vào rượu nữa, an an phận phận ngồi yên một chỗ. Một lát sau, thuyền về tới bờ, Tiếu Nam lên bờ trước, vươn tay. Lê Trà Trà nắm lấy tay anh, sau khi anh nắm được cũng không hề buông cô ra nữa.
Khách sạn y như một khu lâm viên, đường mòn đặc biệt nhiều, lúc này cũng không phải mùa thịnh vượng gì, hai người đi ở trên đường, lâu lâu mới có thể nhìn thấy một chiếc xe đưa đón khách, thời gian còn lại, cơ bản là chẳng thấy bóng người nào. Lâm viên to như vậy, phảng phất như chỉ có hai người bọn họ.
Lê Trà Trà vẫn còn đỏ mặt, cảm thấy mặt mũi của mình bị ném đến tận Thái Bình Dương luôn rồi. Nhưng đảo mắt suy nghĩ lại có chút không phục. Cô vốn dĩ chính là loại càng cản càng hăng, nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy khí thế của bản thân không thể để thua được, hơn nữa chưa tới cuối cùng, chưa biết ai thắng ai thua đâu. Lại nói, câu dẫn bạn trai của mình lại không phải chuyện gì quá mất mặt, ở trước mặt anh, cô cũng đâu còn chuyện bí mật gì nữa?
Cứ nghĩ như vậy, tròng mắt Lê Trà Trà liền liên tục xoay tròn.
Tiếu Nam hỏi: "Muốn trở về hay tiếp tục đi dạo? Thu Thủy các bên kia còn có chỗ câu cá."
Lê Trà Trà nói một câu.
Tiếu Nam không nghe rõ.
Lê Trà Trà nói lại: "Anh cúi xuống đây."
Tiếu Nam cong lưng, Lê Trà Trà tiến tới bên tai anh, cố ý dùng ngữ khí kiều mị nói: "Chúng ta trở về được không? Em thử xem trừ lúc ngồi trong lòng anh cười ra thì còn có biện pháp gì có thể câu dẫn được anh không..."
Trong nháy mắt, ánh mắt Tiếu Nam liền thay đổi, giọng nói anh cũng khàn đi.
"Anh sợ em đau."
Lê Trà Trà: "Em đã tra rồi, lần đầu tiên đều như vậy, em nhịn một chút là được, anh cũng nhẹ nhàng thì sẽ tốt thôi."
Tiếu Nam hỏi: "Em nghiêm túc?"
Lê Trà Trà vừa nghe, liền có chút bực mình, cô biểu hiện rõ rõ ràng ràng như vậy rồi, chẳng lẽ còn có thể đùa được sao? Cô duỗi tay đẩy đẩy ngực anh, nói: "Tiếu Nam, em có chút thắc mắc, có phải anh không được hay không?"
Tiếu Nam vừa nghe tới cái này, sắc mặt đều trầm hẳn xuống. Anh bắt lấy tay cô kéo cô về phòng.
"Lê Trà Trà, thêm một gia quy nữa, có những lời có thể nói, có những lời có chết cũng đừng có nói ra."
........
Sắc trời còn chưa tối, cửa sổ phòng của Lê Trà Trà và Tiếu Nam đã đóng chặt, bên ngoài còn treo biển xin đừng quấy rầy.
Cũng không biết có phải chưa từng xem hay Tiếu Nam chưa từng chạm qua nữ nhân hay không, tất cả đều dựa vào lý thuyết suông, cộng thêm việc sợ Lê Trà Trà đau, hai người ở trên giường xác thật có chút khó khăn. Vì thế nên hai người lặn lộn từ năm giờ chiều tới tận 9h tối mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà làm xong một lần.
Hai người đều là lần đầu tiên, đối với cả hai bên mà nói, đều chưa đạt tới độ đặc biệt sung sướng.
Bất quá đại khái là vì đã làm thành công nên nội tâm hai người đều vô cùng thỏa mãn.
Tiếu Nam ôm Lê Trà Trà đi tắm, sau đó mới kêu lễ tân chuẩn bị bữa tối. Sau khi ăn xong bữa tối, hai người lại lăn lộn trên sofa một lần nữa. Có kinh nghiệm giường chiếu buổi chiều rồi, cho nên lần thứ hai này dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiếu Nam hao tổn tâm tư hầu hạ thân thể Lê Trà Trà, làm cô triệt triệt để để mà cảm nhận được niềm khoái lạc khi giao hợp giữa nam và nữ, thuận tiện đem nỗi khó chịu nghẹn suốt nửa năm qua phóng thích ra bên ngoài. Tiếu Nam vốn dĩ chỉ đặt phòng có hai ngày, có chuyện này thêm vào, chính là nhiều thêm bốn ngày nữa.
Mà bốn ngày này, hai người căn bản không rời khỏi phòng nửa bước.
- ---------
Shmily: Đọc mà cười hộ hai bạn trẻ luôn!!