- ---------------------
Nếu có người hỏi Tiếu Nam rằng, tỏ tình với con gái là trải nghiệm như thế nào, Tiếu Nam khẳng định sẽ đáp lại một câu ~
"Đệt, con mẹ nó quá khẩn trương."
Tiếu Nam không nghĩ tới việc hôm nay sẽ thổ lộ với cô.
Hôm nay cũng chẳng phải ngày thích hợp gì, cảm xúc của Lê Trà Trà không tốt, anh vốn là muốn tới an ủi cô chứ không phải là bùng nổ nói ra mấy lời đó. Nhưng vừa nghe thấy cô nói câu kia, huyệt thái dương của anh liền có chút đau, lời nói trực tiếp từ đáy lòng cứ thế nhảy ra hết.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Tiếu Nam cũng đều ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà, lời đã nói ra, cũng không thể thu hồi lại, anh làm ra một bộ dáng trấn định, thẳng tắp nhìn Lê Trà Trà.
..........
Anh nhìn không rõ biểu tình của cô.
Sau khi anh thổ lộ, Lê Trà Trà vẫn luôn rũ đầu xuống, vùi đầu ăn cơm, một muỗng lại tiếp một muỗng mà ăn.
Chậm rãi, lỗ tai cô dần dần đỏ lên.
Ánh sáng của quán bar quá tối, Tiếu Nam nhìn không rõ, chỉ có một mình Lê Trà Trà mới biết lỗ tai của mình đã nóng đến lợi hại rồi.
...........
Lê Trà Trà không nói lời nào, cả người Tiếu Nam liền thực sự cứng đờ lại, khẩn trương đến không chịu nổi, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được hoàn cảnh mà mình không biết nên nói cái gì.
Anh hơi hé miệng, muốn nói một chút chuyện để giảm bớt bầu không khí trầm mặc này, thế nhưng thật đáng tiếc, lại thất bại.
Sau hai lần thử cố gắng, Tiếu Nam liền cầm lấy điện thoại, bạn bè WeChat cũng không ít, thế nhưng tất cả đều là cẩu độc thân, tìm không ra một người có thể cầu cứu. Cuối cùng Tiếu Nam liền nhận mệnh mở Baidu ra tra, hỏi ~ [Sau khi thổ lộ, con gái không nói lời nào là có ý gì?]
........
[Người anh em, nhận rõ hiện thực đi, không nói lời nào chính là không thích cậu rồi, không cần tự mình đã tình mà thẹn thùng làm gì, kinh nghiệm xương máu của tôi nói cho cậu biết, chỉ một câu thôi, đó chính là không thích cậu, không nói lời nào là để cậu tự mình hiểu lấy, biết khó mà lui.]
[Nếu cô ấy thật sự thích cậu thì ngay khi cậu thổ lộ, cô ấy khẳng định sẽ vui vẻ đáp ứng rồi.]
[Hết hy vọng đi em trai, để anh trai nói cho cậu biết, nữ nhân không có ai là tốt hết, tới chơi gay đi.]
[E hèm, là một cô gái, tôi có thể phân tích cho cậu biết hai loại trạng thái tâm lý dưới đây: Một, cô gái đó không thích cậu, không biết nên từ chối như thế nào, không nói lời nào là đang tự hỏi xem nên từ chối thế nào mới không để cả hai bên đều xấu hổ. Thứ hai là không thích cậu đến vậy, khả năng cậu chính là cái lốp xe dự phòng, không nói lời nào chính là đang tự hỏi xem có nên ở bên cậu hay không? Ở bên cậu có đáng giá hay không?]
........
Tiếu Nam mặt vô biểu tình xem xong từ ấy câu trả lời, lại vô biểu tình tắt máy đi, ngẩng đầu nhìn Lê Trà Trà.
Cô hiển nhiên cũng bị cơm làm cho ăn không nổi, đã đổi sang một cái muỗng ăn cơm bình thường, chậm rãi một miếng lại một miếng cho vào miệng, chính là sống chết cũng không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hôm nay Tiếu Nam đi tìm Lê Trà Trà cả buổi, chưa ăn một cái gì, lúc này cũng có chút đói bụng, liền hỏi cô: "Ăn no chưa?"
Lê Trà Trà y như gà con mổ thóc, vô thức gật đầu.
Tiếu Nam nói: "Ăn no rồi thì buông cái muỗng ra, tôi đói." Ngữ khí thập phần cứng rắn. Anh cũng không bảo phục vụ lấy cái muỗng mới, trực tiếp cầm cái muỗng Lê Trà Trà đã dùng qua, đem phần cơm còn dư lại ăn hết.
Lúc Tiếu Nam ăn cơm, Lê Trà Trà cũng không nói chuyện.
Vì thế cho nên, trong mắt anh trai pha rượu ở cách đó không xa, chính là một bức ảnh hai người đang trầm mặc ăn cơm, trông khá xấu hổ, cho nên cũng không có phục vụ nào dám tiến lên thêm nước.
Tốc độ ăn cơm của Tiếu Nam từ trước đến giờ vẫn rất nhanh, sau mười phút liền dừng động tác.
Anh dựa người ra phía sau, liếc Lê Trà Trà, cô vẫn có bộ dáng như cũ, hoàn toàn không dám đối diện với anh. Nắm tay nhỏ xinh đặt ở trên đầu gối tinh tế. Tâm tình của anh có chút phức tạp, cuối cùng vẫn là quyết định chấp hành theo phương thức "Tình cha như núi", bao dung cùng thoái nhương, anh nhàn nhạt mở miệng: "Lê Trà Trà, những lời ban nãy, cứ coi như chưa từng nghe thấy đi."
Lê Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu.
Tầm mắt của hai người đối diện nhau.
Tiếu Nam không khỏi sửng sốt, trên mặt cô không có cách nào che lấp cảm xúc khổ sở, hai mắt sưng đỏ ánh nước chuyển một cái.
"Em..."
Lời còn chưa dứt, Lê Trà Trà lại tránh đi tầm mắt của anh, một lần nữa rũ đầu xuống.
Lúc này, di động của Tiếu Nam bỗng nhiên vang lên.
Màn hình hiển thị chữ "Mẹ".
Anh đành phải nói: "Mẹ tôi gọi, tôi đi nghe đã."
Anh trai DJ rất có mắt nhìn, mắt thấy kim chủ nhận điện thoại liền giơ tay tắt nhạc. Nhất thời, quán bar an tĩnh hẳn đi, Lê Trà Trà có thể nghe rõ thanh âm của Chân Bảo nữ sĩ truyền qua microphone điện thoại.
"... Con có thấy Trà Trà không?"
"Đang ở cạnh con."
"Vậy là tốt rồi, cha mẹ con bé không tìm thấy con bé, điện thoại lại tắt máy cho nên họ mới lo lắng có thể Trà Trà sẽ xảy ra chuyện nên mới gọi điện thoại cho mẹ. Cũng may là đang ở cạnh con, nếu xảy ra chuyện gì thì không hay. A Nam, chiếu cố tiểu cô nương thật tốt..." Chân Bảo nữ sĩ than nhẹ một tiếng, lại nói: "Aizz, đáng thương quá, mẹ con bé thật là..."
Tiếu Nam đứng lên, đi ra bên ngoài.
Chờ tới lúc anh trở về, quán bar lại nổi nhạc lên ầm ĩ, Lê Trà Trà đang nhảy một mình trên sàn nhảy.
Cô nhảy rất tập trung, trán đã bắt đầu đổ một tầng mồ hôi.
Lê Trà Trà cảm nhận tiết tấu rất tốt, mỗi một động tác đều rất có nhịp, vòng eo thon nhỏ có thể dùng một tay ôm trọn kia theo động tác mà như ẩn như hiện, trắng đến mức như sắp tỏa sáng. Tiếu Nam nhìn không chớp mắt. Lúc này, Lê Trà Trà cũng chú ý tới Tiếu Nam ở bên ngoài sàn nhảy, mày khẽ nhếch lên, cô xoay người trong nháy mắt đi tới bên cạnh anh, vươn tay kéo anh vào trong.
"Chúng ta cùng nhảy đi."
Tiếu Nam ngửi thấu một cỗ vị bạc hà nhàn nhạt.
Cô cười ngâm nga nói: "Em uống rượu xong, sợ trong miệng có mùi rượu nên mới ăn hai khối đường vị bạc hà, tiểu ca ca pha rượu cho em đó, anh có muốn ăn không?"
Cô sờ sờ trên người, không sờ thấy, liền có điểm ngây ngốc mà nói: "Em nhớ là em còn có một viên trên người mà..."
Trên người cô là một cái áo hai dây cùng váy ngắn, liếc mắt một cái căn bản liền nhìn không ra có bất cứ chỗ nào đựng đồ được, cô còn cố tình muốn sờ khắp nơi, sờ sờ ngực, sờ sờ mông, sau đó ngửa đầu nói: "Tìm không thấy."
Tiếu Nam: "Tôi không ăn."
"A..."
Dường như cô có chút mất mát, bất quá trong nháy mắt lại khôi phục về với gương mặt tươi cười, cả người ngập tràn nguyên khí cùng nhiệt tình, cô lôi kéo cánh tay anh, nói: "Chúng ta tới cùng nhảy đi! Đều đã bao hết rồi! Chúng ta liền có thể nhảy thoải mái! Anh sẽ nhảy chứ?"
Tiếu Nam nhíu mày nhìn cô.
.... Lê Trà Trà như vậy quá không thích hợp.
Không chờ được câu trả lời, Lê Trà Trà cũng không để ý, cô buông lỏng tay Tiếu Nam ra, ở trên sàn nhảy xoay vòng một cái, sau đó quay đầu, nói: "Em ở quán bar học được một điệu nhảy, em nhảy cho anh xem nha, anh làm chỗ dựa cho em nhé..."
Cô ra sức nhảy lại vũ điệu gợi cảm kia.
Vòng eo mềm mại hữu lực, gắt gao dán lên thân thể của anh, giống y như một con rắn nước quấn lấy người Tiếu Nam. Trong mắt cô dường như có ngôi sao, quang mang quanh mình phảng phất như đều thu lại trong mắt cô, đôi mắt kia không chớp, cứ thế nhìn thẳng vào anh.
Tiếu Nam cứ đứng ở đó.
Dần dần, Lê Trà Trà cũng bất động, cô tức giận, nói: "Không nhảy nữa, anh làm cái chỗ dựa cũng không xong, em đi về uống rượu tiếp đây."
Cô lại trở về ghế dài một lần nữa.
Tiếu Nam cũng đi theo đằng sau, vừa cúi đầu liền nhìn thấy mười ly Cocktail ở trên bàn chỉ còn dư lại có năm ly, mà giờ phút này, Lê Trà Trà đã cầm lấy ly thứ sáu, đổ hết vào trong miệng, giống như uống nước lã, rất nhanh liền thấy đáy.
Cô đem ly rượu đặt xuống bàn, lại cầm lấy ly thứ bảy, uống đến ly thứ tám, Tiếu Nam rốt cuộc cũng mở miệng: "Lê Trà Trà."
Tay cô dừng một chút, lông mi thon dài hơi động, chớp đôi mắt.
Tiếu Nam: "Em uống nhiều rồi."
Lê Trà Trà mếu máo, ngoan ngoãn thu hồi ly rượu trên tay, lộ ra một bộ dáng ủy khuất, dính sát lại gần Tiếu Nam, ngẩng cổ, nói: "Anh đừng gọi em là Lê Trà Trà."
Tiếu Nam hỏi: "Vậy muốn tôi gọi là gì?"
Lê Trà Trà nấc một cái, nói: "Trà Trà này, bảo bối này, tâm can này, tiểu bảo bối, tiểu tâm can, tiểu khả ái, tiểu yêu tinh, này đó đều có thể, chỉ cần đừng gọi cả họ cả tên em như thế là được."
Tiếu Nam nghiêm túc hỏi: "Em có biết mình đang nói gì không?"
Lê Trà Trà nói: "Biết mà, em không say, anh chọn đi, Trà Trà, bảo bối, tâm can, tiểu bảo bối, tiểu tâm can, tiểu khả ái, tiểu yêu tinh, anh chọn một cách gọi đi, đừng gọi là Lê Trà Trà nữa..." Cô bĩu môi: "Anh nói anh thích em, thế mà còn gọi tên đầy đủ của em như thế! Đồ thẳng nam! Sắt thép thẳng nam!"
Tiếu Nam xác định là Lê Trà Trà uống quá nhiều rồi.
Anh hé miệng, còn chưa kịp mở lời, khuôn mặt cô đã phóng đại trước mắt anh, cô dán sát lại đây, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, từng câu từng chữ bức bách: "Mau gọi đi! Trà Trà, bảo bối, tâm can, tiểu bảo bối, tiểu tâm can, tiểu khả ái, tiểu yêu tinh, tùy tiện gọi một cái đi."
Miệng cô còn có hương vị bạc hà, tất cả đều phả lên mặt anh.
Lông mi cô vừa dài vừa cong, y như cây quạt nhỏ vậy.
"Gọi đi!"
"Ca ca, gọi đi."
"Tiểu ca ca, Nam ca ca, ca ca tốt, anh thỏa mãn em có được không..."
Tiếu Nam xác nhận.
Cô gái nhỏ này thật sự là yêu tinh.
"... Trà Trà."
Lê Trà Trà cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới lui lại về sau, trực tiếp dựa vào ghế sofa, cánh tay dựa gần anh, đầu ngả lên vai anh, đắc ý nói: "Sớm gọi không phải là xong việc rồi sao? Hừ, đúng là nam nhân."
Hình như cô lại nghĩ đến cái gì, ngồi thẳng người lên, sờ sờ ngực của mình.
"Anh xem ngực em đi."
Thân thể Tiếu Nam cương lên: "Không xem."
Lê Trà Trà: "Anh xem hình xăm trên ngực em này."
Lúc này anh mới miễn cưỡng dịch tầm mắt, trên ngực cô có một cái hình xăm hình ngọn lửa nho nhỏ. Lê Trà Trà vuốt ve nó, lại nói: "Em xăm lúc 12 tuổi đó, lúc đó chị chủ quán sống chết không đồng ý xăm cho em, em năn nỉ chị ấy rất nhiều, lại bịa một câu chuyện..."
Cô lắc lư cái chân.
"Em lừa chị ấy, nói em là một đứa trẻ không ai muốn, vốn dĩ là muốn nhảy lầu tự sát, sau đó có người kể cho em nghe về chuyện cô bé bán diêm, em đặc biệt cảm động, cũng muốn có một cây diêm nhỏ như vậy, nhưng que diêm vừa cháy lên liền tắt đi rất nhanh, đặc biệt lãnh, còn rất đen... Vì thế nên em muốn có một que không bao giờ tắt, có nó em liền cảm thấy mình còn có thể kiên trì... Sau đó chị chủ quán liền đáp ứng, ở nơi này của em xăm một cái hình ngọn lửa nho nhỏ, nói không lấy tiền còn bảo với em phải sống cho tốt." Cô cười hì hì nói: "Nam ca ca, anh xem, thế giới này lại có một người xa lạ ấm áp như vậy."
Cô tiến sát lại gần bên tai anh.
"Em nói cho anh biết một bí mật nha, em bí mật để lại tiền đó, ở dưới cuốn album hình xăm của chị ấy, em nhét một tờ 100 tệ. 100 tệ kia là em kiếm được khi giúp bạn cùng bàn làm bài tập, ngọn lửa của Lê Trà Trà này, chính là dùng tiền của mình để mua nha."
Tiếu Nam nghe được liền đau lòng, nói: "Tôi đưa em về KTX, em uống nhiều rồi."
"Không muốn." Cô cự tuyệt, lại nói: "Rượu Cocktail của em còn chưa uống hết mà." Nói xong liền lấy đi ly rượu, Tiếu Nam ngăn cô lại, Lê Trà Trà liền không vui, "Bốp" một cái đánh vào tay anh, hung hăng nói: "Em cho anh hai lựa chọn, một là để em uống rượu, hai là anh hôn em một cái, anh chọn đi."
Tiếu Nam buông lỏng tay cô ra.
Lê Trà Trà ôm ly rượu, ngửa cổ uống, đôi mắt chuyển động xoay tròn, cô lại uống thêm một ngụm nữa, nói: "Đều nói người trưởng thành đều sẽ không lựa chọn, thích cái gì liền làm cái đó. Anh thật sự không có bộ dáng của người trưởng thành tý nào."
Cô mềm mại nói: "Nam ca ca, để em dạy anh cách mà người trưởng thành làm nhé."
Nói xong, cô liền nắm lấy cổ áo Tiếu Nam, hé miệng hôn anh.