“Bài khó quá đi.” Mike than vãn, “Nhìn cái nào cũng giống nhau hết à. Cậu đúng là may mắn đó, được Edward giúp cho.”
Draco cũng thừa nhận đúng là may mắn thật, nhưng cũng không để lộ ra ngoài, thờ ơ đáp, “Cũng bình thường thôi.”
“Cậu ta hôm nay có vẻ thân thiện nhỉ.” Mike tỏ vẻ khá ngạc nhiên, chớp mắt nhìn Draco,xem chừng muốn gạ gẫm cậu kể chi tiết cho nghe.
“Có lẽ cuối tuần trước tâm trạng cậu ta không tốt, vậy thôi.” Trả lời xong, Draco cũng chẳng tin nổi cái cớ của mình.
=====================
Trên đường về nhà, Draco bất ngờ gặp ngài cảnh sát trưởng Charlie Swan. Ông dừng xe bên cạnh Draco, quan tâm nói, “Chà, anh bạn trẻ, không có áo mưa sao? Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
“Cảm ơn chú.” Draco đáp, mở cửa xe ngồi vào. Kỳ thực cậu đã ếm bùa Chống thấm cho mình, nhưng tự nhiên có người tốt bụng làm tài xế miễn phí, cậu nên vui vẻ nhận lời người ta mới là thông minh.
“Cậu chắc là Malfoy, học sinh mới chuyển trường? Con gái tôi cũng sắp về đây học đấy.” Charlie tìm đề tài tán gẫu, muốn xóa đi bầu không khí im ắng trong xe.
“…Cháu nghĩ con gái chú sẽ ổn thôi.” Draco trái lương tâm nói.
“Con bé học cùng năm với cậu đấy, hy vọng hai đứa có thể là bạn của nhau…A, đến rồi.”
“Cảm ơn chú đã đưa cháu về. Cháu cũng hy vọng có thể kết bạn với con gái chú.” Mới là lạ, Draco thầm bổ sung.
Vừa vào phòng, Draco đã ném mình lên cái giường màu lục. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất cô đơn, dù ở trường làm quen được với bao nhiêu người, nhưng cậu cũng hiểu rõ, đó không phải bạn bè thực sự của mình, chẳng có bất kỳ ai trong số họ giống cậu cả.
Vuốt ve cổ tay trái của mình, Draco nhìn nơi có một Dấu hiệu Đen mà thở dài. Từ khi cậu đến đây nó như trở thành một hình xăm bình thường, chưa bao giờ nóng lên cả. Nhưng sự tồn tại của nó nhắc nhở Draco nhớ về quá khứ. Cậu thề, cậu nhất định phải về nhà.
Cậu càng ngày càng thành thạo bùa chú. Vì không có gia tinh, nên Draco đành tự thân vận động, mỗi ngày tự mình cáng đáng việc nhà, một là không để mình đói chết, hai là không để mình bị rác đè chết.
Sáng hôm sau, vừa mới mở mắt ra, Draco đã thấy có gì đó là lạ không giống mọi ngày.
Là ánh sáng. Trong rừng vẫn u ám một màu lục xám ngắt của một bầu trời đầy mây, nhưng hôm nay quả thực sáng sủa hơn nhiều. Draco lại để ý thấy không có sương mù phủ kín cửa sổ như mọi khi.
Cậu xuống giường ra ngoài xem thử, vừa thấy đã phải hít một hơi.
Ngoài sân ngập tràn là tuyết, những nhánh cây trơ trụi cũng phủ một tầng tuyết dày, đường nhựa cũng như được trải thảm lông trắng muốt. Nhưng đấy chưa phải là tệ nhất. Nước mưa đọng lại đêm qua cũng bị biến thành băng, mặt đường cũng có đoạn bóng loáng trơn trợt y như sân trượt băng vậy.
“Ôi trời, cái thời tiết gì thế này.” Draco nhăn nhó, xem chừng cậu ra đường phải cẩn thận, nếu không có thể té dập mặt gãy mũi như chơi.
Đi trên con đường bị đông đá như kem, Draco phải tập trung cao độ lắm mới tới được trường học. Vậy mà chân vừa tới cổng đã loạng choạng, ngay lúc cậu sắp ngã ập ra đất, lại có người đỡ lấy tay Draco.
“Này, không sao chứ. Cẩn thận dưới chân.” Edward rất đúng lúc nói.
“Cảm ơn.” Draco theo phản xạ rút tay mình về, ngờ đâu lại hơi quá sức, suýt chút nữa lại ngã ập xuống.
“Để tôi đưa cậu đi.” Edward cười, giọng nghe dịu dàng đến lạ.
Draco xấu hổ bám lấy tay Edward, cùng anh vào trường. Cậu cảm thấy bộ dạng của mình mới rồi nhất định trông rất ngu ngốc.
“Tôi thấy cậu nên đổi đôi giày khác mà đi, kẻo lại trượt chân nữa.” Edward đề nghị, cũng tới phòng học rồi, anh đành thả tay cậu ra
“Nếu có thời gian…” Ừm, nếu rảnh có lẽ cũng nên đổi đôi khác.
Ngay lúc hai người còn đang bận tâm về vấn đề giày dép, có người bật tới, cho Draco một cái ôm, “Xin chào, mình là Alice! Edward hay nhắc đến cậu lắm đó.”
Draco lùi ra sau một chút, thì ra là cô gái tóc đen lỉa chỉa hôm nọ. “…Hân hạnh gặp mặt. Cậu làm tôi giật cả mình.” Cậu hoàn toàn không cảm giác được cô đến gần, cứ như cô là cơn gió chỉ cần nhẹ lướt là tới vậy.
“Edward chưa từng để ý tới ai như vậy bao giờ, mình chỉ là ngạc nhiên thôi.” Alice cười, chớp mắt nhìn Draco, “Mình vào học đây. Hẹn gặp lại.”
Tạm biệt Alice xong, Draco và Edward cũng tách ra, dù sao tiết đầu hai người cũng không học chung một lớp.
Vừa tới phòng học Lịch sử nước Mỹ, Draco đã thấy Mike ngồi phía trước, mắt chớp lia lịa nhìn mình. Cậu tỏ ra một chút quan tâm, hỏi, “Mắt cậu bị gì à?”
“Ơ đâu…Mắt mình vẫn tốt mà. Đừng để ý.” Mike cười nói, “Buổi tối rảnh không? Hôm nay có tiệc ở quán bar đấy, đi chung cho vui.”
“Tiệc?” Trời lạnh như vậy, còn đi dự tiệc của Muggle, trời ạ!
“Đi đi Draco. Cậu nên cùng mọi người làm quen vui vẻ một chút.”
Draco lấy sách giáo khoa ra đặt lên bàn, có hơi lo lắng nói, “Đi thì đi. Nhưng nếu thấy chán tôi sẽ về sớm nha.”
“Cũng không sao, người anh em. Cậu đúng là người Anh, có nề nếp thật.” Mike nhỏ giọng than thở. Draco nhướn mắt, nhưng cũng không nói gì, chính cậu cũng không để mình có biểu hiện bất thường.
===========================
Người tới dự tiệc rất đông, bãi đỗ xe bên ngoài cũng đã chật kín chỗ. Lúc Draco đến, tiệc đã bắt đầu từ sớm rồi, đứng bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng ra từ bên trong.
So với chịu khổ vì đám ồn ào này, Draco thà cuộn mình trên giường còn hơn. Cậu phủi phủi góc áo, rồi đi vào.
“Cho qua một chút.” Draco cố lách mình qua đám người, định tìm Mike hoặc Justin đang ở đâu đó. Nhưng nơi nơi đều là người, đã thế còn uốn éo nhún nhảy, làm Draco vấp chân suýt té. “Draco, sao lúc nào cậu cũng chuẩn bị vồ ếch thế?” Edward bỗng từ đâu xuất hiện đỡ lấy cậu, nắm tay cậu dắt ra chỗ thông thoáng hơn.
Draco không kìm được đỏ mặt, dù sao một Edward đẹp trai hào hoa cũng rất phù hợp với thẩm mỹ Malfoy cậu đây. “Không nghĩ cậu cũng đến, Edward.”
“À, là Alice kéo tôi tới…” Edward còn chưa nói xong, một cánh tay nhỏ nhắn mà mạnh mẽ đã quàng qua cổ cậu. “Chào, Draco!”
“Chào Alice. Thật vui khi thấy cậu.” Draco nói, nhưng trong lòng không ngừng tự nhủ, con gái con đứa tay gì mà khỏe vậy. Lại liếc qua cánh tay mảnh khảnh của mình, thầm bĩu môi, đúng là đả kích tự tôn mà.
“Bữa tiệc thú vị đó chứ? Edward vừa nghe cậu có tham gia là…” không để Alice kịp nói hết, Edward đã đẩy đẩy cô nàng, “Được rồi, Alice, không phải em muốn nhảy sao? Mau đi đi.”
Alice che miệng cười trộm, “Vậy gặp lại sau. Draco, chơi vui vẻ nha.” Sau đó nhún nhảy rời đi.
“Chậc, Edward, tôi cần tìm Mike.” Draco cảm thấy mình không nên đứng một mình với anh. Cậu có chút phiền muộn, chỉ mong được ở một mình, loại cảm xúc này trước nay chưa từng có.
“Cậu muốn tìm Mike? Vậy được rồi, lát nữa gặp.” Edward hơi do dự, nhưng vẫn chiều theo ý cậu.
Rời khỏi Edward,Draco cố sức đi ra ngoài, cậu cần chút không khí trong lành để đầu óc được tỉnh táo. Tuy điều Alice muốn nói lúc nãy lại bị anh cắt ngang, nhưng cậu hoàn toàn hiểu cô định nói gì. Trời ạ, liệu có đúng như cậu nghĩ không chứ. Ồ, thực ra đối với anh cậu cũng có hảo cảm, dù sao người tao nhã giống quý tộc nhà Slytherin đến vậy cũng khiến cậu để ý.
Vất vả lắm mới thoát được đám người, Draco mới có cảm giác sống sót. Bữa tiệc so với vũ hội ở Hogwarts ( nếu không có Potter) còn muốn tệ hơn.
Draco hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Vì nơi này quanh năm mây mù dày đặc, buổi tối cũng chẳng thể nhìn thấy sao, nên Draco đặc biệt hoài niệm Tháp Chiêm tinh cao nhất Hogwarts. Vỗ vỗ cái túi không gian của mình, bên trong có chứa cây chổi đua yêu quý, Draco thầm nghĩ có khi sẽ dành thời gian bay lượn một phen. Dạo này mọi chuyện đều không suôn sẻ, cậu rất cần thả lỏng bản thân.
Cậu quay đầu nhìn quán bar đầy ắp người, vừa nhìn đã thấy đầu nhức bưng bưng. Cậu do dự một hồi, cuối cùng quyết định về nhà, còn hơn bị ép thành bánh kẹp thịt trong đó.
Ngã tư đường buổi tối chẳng có ai. Draco chầm chậm đi từ quán bar ra đầu ngõ, ánh sáng đèn đường mập mờ cũng soi không rõ đường cậu đi. Cậu có cảm giác như có người đi theo mình, lúc định quay đầu lại nhìn thì đã có kẻ đứng sau lưng, cầm một vật gì đó nhọn hoắt kề bên hông cậu.
“Không được kêu, đi theo tao qua bên kia.” Giọng nói khản đặc lào khào bên tai Draco, xem ra cậu gặp phải cướp, đúng là số xui a.
Draco không phản kháng, chỉ đi theo người nọ vào một con hẻm nhỏ tăm tối, ánh sáng đèn đường chiếu không tới đây. Draco tính toán một chút, rút đũa phép thì không đủ thời gian, chỉ có thể dùng bùa chú bằng lời, hy vọng có thể đánh ngất gã.
Draco đi một đoạn thì đột ngột dừng lại, vùng ra, hét, “Choáng!”
Bùa chú chưa đánh trúng gã thì tay cậu đã nhói lên. Lời nguyền lại trật đi, gã cướp rút dao khỏi tay cậu định đâm thêm nhát nữa, thế nhưng bất thình lình bị đá văng qua một bên.
“Draco, có sao không?!” Cậu được ai đó ôm vào lòng, cánh tay trái bị người đó nắm lấy. Nhiệt độ cơ thể lạnh băng khiến cậu nhận ra, người đó là Edward.
“Edward, bình tĩnh, tôi không sao cả.” Nếu anh không có ở đây, cậu còn có thể tự mình trị thương nữa kìa.
“Cậu bị thương!Vậy mà dám nói là không có gì!” Edward tỏ vẻ giận dữ, nửa ôm nửa kéo Draco đến chỗ chiếc Volvo đang đậu. “Đợi chút, Edward. Cậu đưa tôi đi đâu?”
“Đương nhiên phải tới bệnh viện! Cậu bị thương!” Đem Draco nhét vào trong xe, Edward cầm lái phóng vút đi như bay. Tim Draco như muốn rớt ra ngoài, cái này với cưỡi chổi đâu có giống nhau!
“Edward, cậu chạy chậm thôi, nhanh quá, tôi không muốn chết vì tai nạn xe cộ đâu.” Draco nói giỡn một câu, định làm Edward bình tĩnh chút.
“Tôi thề sẽ không để cậu chết vì tai nạn xe đâu…Buổi tối ra ngoài phải cẩn thận chứ!” Anh quay đầu trừng mắt nhìn cậu.
“Được, được, tôi tin khả năng lái xe của cậu, nhìn đường, nhìn đường!” Draco bỗng nhiên muốn nói thật với Edward, không chừng nói xong cậu có thể lập tức cầm máu cho mình, xe cũng có thể chạy chậm lại cũng nên.