Edward đem Draco túm lấy ném vào trong chiếc Volvo, phịch một tiếng đóng sập cửa xe lại. Draco còn chưa phản ứng kịp, đã bị Edward nghiêng người sấn đến hôn môi. Nụ hôn mạnh mẽ táo bạo chưa từng có, răng thì cắn, lưỡi thì cuốn, thẳng đến khi Draco thở không ra hơi nữa mới tha cho. Draco ra sức hít thở, lại nghe Edward cười khẽ, “Em ghen dữ quá, Draco.”
Draco vỗ vỗ ngực, xù lông trừng mắt phản bác lại, “Vớ vẩn, ai ghen với cô ta chứ!” Ai thèm ghen với con bé đầu rơm đó? Đúng là chuyện đùa mà. Cậu chỉ rất ghét cái kiểu săm soi của cô ta thôi, ai bị nhìn chằm chằm mà chẳng vậy.
Lúc ăn uống xong đưa Draco trở lại biệt thự, Edward và cậu liền thấy cả nhà Cullen ngồi ở phòng khách, trông cứ như đang họp gia đình.
Carlisle nói, “Hai đứa về rồi đấy à? Nghe Alice nói hôm nay gặp phải “người đó” của Edward đúng không?”
Draco ngồi xuống, chớp chớp mắt hỏi, “Cái gì là…?”
Edward ngượng ngùng sờ mũi, nói, “Vâng, lúc con gặp Bella hồi giữa trưa nay…Mùi của cô ta…rất hấp dẫn. Con cũng không nghe được suy nghĩ của cô ấy, nên lúc đó mới vậy.”
Emmett kinh ngạc, “Cậu không nghe được cô ta?”
Alice cũng cảm thán, “Ôi chao, cái cô Swan kia cũng thực ngon, máu rất thơm biết không.”
Draco hơi mất tự nhiên hỏi, “Nên anh xúc động khi gặp cô ta? Đến mức muốn hút máu?”
Edward ôm ôm cậu trấn an, “Đừng lo, anh kiềm chế được mà, chẳng qua nếu đứng gần quá thì sẽ hơi khó một chút. Anh đã quen lúc nào cũng có thể đọc suy nghĩ của người ta, em là người đầu tiên ngoại lệ, nhưng anh cũng quen rồi. Giờ lại thêm một người nữa…” Anh nhíu mày, “Cũng chẳng sao, không đọc được cũng chẳng có gì.”
Draco làm như không để ý, nhưng giọng điệu vẫn toát lên sự hoang mang, “Ừ, cũng chỉ là người lạ, cùng lắm thì tránh xa cô ta chút.”
Carlisle thấy chuyện trò nhạt dần, bèn cười nói với mọi người, “Ngày mai trời đẹp, chắc mấy đứa xin phép nghỉ học đi.”
“Cháu nghe nói…” Draco lựa từ, “Mọi người hay xin nghỉ đi đâu đó vào những ngày nắng? Nhưng Edward nói ma cà rồng cũng không sợ ánh sáng mặt trời, sao lại phải thế?”
“Edward còn chưa nói cho cậu sao?” Emmett chớp mắt, “Mà thôi, dù sao ngày mai cậu đi với Edward, tự mình xem sẽ hiểu thôi.”
Tán gẫu một lúc, mọi người ai về phòng nấy. Draco thì theo Edward, mới vào đã thả người trên chiếc sopha của anh, thoải mái duỗi lưng híp mắt, “Ngày mai có kế hoạch gì không?”
Nếu không có gì, cậu cũng không ngại làm một cuộc hẹn hò với anh. Hôm nay tâm trạng không tốt, phải làm gì đó xả stress mới được.
“Cũng không có. Em muốn đi đâu à?” Edward vừa chọn CD vừa hỏi con mèo lười ườn mình trên ghế.
“Chúng ta hẹn hò đi. Hai người chúng ta thôi.” Draco nghĩ rừng cây rộng lớn như vậy, nhất định có cảnh đẹp để xem, bọn họ cũng có thể cùng cưỡi chổi bay, Edward nhất định sẽ thích. Nếu dư thời gian còn có thể cùng ngắm hoàng hôn.
Draco đột nhiên phát hiện, những chuyện trước kia cậu cho là nhàm chán, lại chỉ cần có Edward ở bên liền trở nên thú vị vô cùng.
Anh ngồi vào một bên sopha ôm lấy cậu, dịu dàng cười nói, “Được chứ, dù có đi đâu chăng nữa anh vẫn đi cùng em.”
A, còn gì ngọt ngào hơn lời yêu của người thương chứ?
Buổi tối, Draco không về nhà, dù cậu hoàn toàn có thể độn thổ trở về. Vẫy tay đem cái sopha biến thành giường nhung bốn cọc đẹp như ở biệt thự Malfoy, lại biến luôn áo khoác thành mền. Từ khi tới đây đến giờ, bùa chú biến hình của cậu ngày càng thành thạo, có đi thi nhất định cũng được điểm O.
Draco chui vào chăn, thò đầu ra nói với Edward,” Ngủ ngon, Edward.”
Anh cười, hôn nhẹ lên trán cậu, “Ngủ ngon, Draco. Chúc em có một giấc mơ đẹp.”