A……….Dạ thiếu gia,đã lâu không gặp,tối nay………..tôi và anh thế nào?” Giọng nói quyết rũ đến tận xương theo sau là Hàn Thiên Tuyết nhẹ nhàng bước vào,cảm giác thật mị hoặc. Giọng nói này không giống của Diệp Vị Ương,mùi nước hoa khiến Dạ Phi Phàm phải nhíu mày,không phải là Diệp Vị Ương.Mà giọng nói này sao quen tai thê?
Dạ Phi Phàm đang muốn quay đầu lại nhìn,nhưng không để hắn kịp phản ứng,tầm mắt hắn đã bị che lại bởi đôi bàn tay bạch ngọc,giọng nói lại nỉ non bên tai hắn “Đoán xem………..tôi là ai? Năm đó yêu tôi như vậy,sẽ không quên tôi nhanh vậy chứ?” Hàn Thiên Tuyết vừa nói vừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thổi một hơi mập mờ bên tai hắn trêu chọc…….
Nghe giọng nói của cô thêm một lần nữa, Dạ Phi Phàm ngẩn người ra!Trong lòng của hắn thủy chung đấu tranh đuổi mãi mà không được, hình bóng của người con gái đó lại hiện lên trong đầu. Mối tình đầu của hắn – Hàn Thiên Tuyết đã trở lại? Không phải năm đó cô đã bỏ hắn kiên quyết đi nước Pháp hay sao?
Bởi vì Hàn thiên Tuyết vẫn còn tồn tại nên tim hắn mới không thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận tình yêu của Diệp Vị Ương
Nhưng năm gần đây,Dạ Phi Phàm biết Diệp Vị Ương có tình cảm với mình,nhưng hắn vẫn không thể xác định được,mối tình cũ có thật sự đã lắng xuông hay vẫn chưa, mù quang chấp nhận một tình cảm khác điều này đối với Diệp Vị Ương là không công bằng.
Vừa nghĩ tới hắn đã thầm mến nha đầu ngốc ngày, a, trên khuôn mặt lãnh khốc của Dạ Phi Phàm chợt có một nụ cười dịu dàng. Ngoài mặt hắn đối với Diệp Vị Ương lạnh lùng,trên thực tế rất thương yêu thậm chí trong công việc hắn cũng âm thầm giúp đỡ, bằng không lúc cô vừa mới xuất hiện thì cuộc sống người mẫu cũng không có thuận lợi được như vậy. Mặc dù hắn cũng không muốn cô bước chân vào nghề này.
Dạ Phi Phàm nghĩ chuyện này đến ngây người, Hàn thiên Tuyết thấy hắn không có phản ứng gì, lần thứ hai gặp mặt không biểu hiện một chút vui mừng, trong lòng mơ hồ có chút tức giận, cô vẫn chưa từ bỏ ý định đem cả cơ thể mềm mại áp sát vào, khuôn ngực mềm mại áp chặt vào phía lưng Dạ Phi Phàm.
Cô run rẩy “Ừm” một tiếng nhưng động tác trêu chọc vẫn không ngừng.”Phi Phàm, mấy năm nay tuy em ở Pháp nhưng ………………..vẫn rất nhớ anh………”
Dạ Phi Phàm không có đẩy cô ra, hắn không muốn bỏ qua cơ hội kiếm chứng tình cảm lần này.
Hắn nghĩ nên thử một chút, hắn muốn quay về đối đãi tốt với Hàn thiên Tuyết một chút để xem hắn có còn động lòng với cô không? Hay vẫn còn dư lại một chút……..yêu?
Không tới thời khắc cuối cùng thì ai có thể biết? Tối nay hắn nhất định phải kiểm chứng chuyện này.
Nếu như vẫn còn yêu, như vậy hắn sẽ yêu thât sâu đậm, thử tha thứ rồi tiếp tục một dạ yêu.
Nếu như không còn yêu nữa,vậy năm đó Hàn Thiên Tuyết mải mê hư vinh mà phản bội hắn,mấy năm nay cô không có quan tâm tới hắn, không chút lưu luyến,hắn có nên khiến cô hối hận rồi cắt đứt quan hệ không.
…………….Đúng vậy, đối với người yêu Dạ Phi Phàm có thể cưng chiều hết mực, nhưng đối với người khác hắn có thể tàn nhẫn máu lạnh đến cực điểm! Bỏ qua, quá khứ đã khiến cho hắn đau khổ, bây giờ nhất định hắn phải đòi lại.
Hàn Thiên Tuyết từ phía sau ghế vòng lại,đứng trước mặt hắn, kiêu căng giơ ngón tay lên nhẹ nhàng lướt qua đai an toàn của váy ngắn hoa hồng,trong phút chốc sắc xuân hiện ra!
Chương 4: Mạnh mẽ yêu em đi!
Hàn Thiên Tuyết từ phía sau ghế vòng lại,đứng trước mặt hắn,kiêu căng giơ ngón tay lên nhẹ nhàng lướt qua đai an toàn váy màu hoa hồng, trong phút chốc sắc xuân hiện ra!
Váy tuột đến tận thắt lưng,lộ ra nụ hoa nhỏ nhắn cùng với vòng eo thon nhỏ,chỉ một thoáng sau nội y màu đen viền tơ lụa cũng nửa ẩn nửa hiện……………
Vốn chỉ là bộ váy hoa hồng miễn cưỡng che đi phần mông,mà hiện tại đã bị Hàn Thiên Tuyết to gan cởi ra, khiến cho váy vừa vặn dừng lại ở eo nhỏ, giống như còn ngại chưa đủ để nhạ hỏa, ngay sau đó cô xoay người quấn hai chân lên thắt lưng của Dạ Phi Phàm đang ngồi trên sô pha,vì vậy phía dưới của cô hoàn toàn lộ ra ngoài.
Ánh mắt Dạ Phi Phàm trở nên u ám……………….
Hàn Thiên Tuyết thấy cảnh này thì vô cùng cao hứng giống như được khích lệ,càng rúc vào lòng hắn, ngọ nguậy rồi khẽ ngâm lên nhiệt tình.
Nhưng lúc Dạ Phi Phàm nói chuyện giọng của hắn vẫn tỉnh táo như ngày thường “Biết làm vậy sẽ có hậu quả thế nào không?” Hắn nâng chiếc cằm tuyệt đẹp của cô lên,lạnh lùng cười như chuyện này không liên quan tới mình.
Người con gái trong lồng ngực đã bắt đầu cởi áo choàng tắm rộng thùng thình, dùng đầu lưỡi liếm lên lồng ngực trần trụi của hắn, nghe vậy,cô lại chui vào ngực hắn đôi mắt tràn đầy tình ý dừng lại một chút giống như có chút đau khổ, nhưng một giây sau cô lại cười quyến rũ,chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm hắn,giọng nói mập mờ tràn đầy phong tình trả lời hắn ” Em giúp anh cởi áo nới dây lưng rồi! Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng hay sao? Anh không thể giúp em cởi bỏ thứ cuối cùng trên người sao? Đêm nay……….em là của anh!”
Dạ Phi Phàm nhìn ánh mắt chờ đợi của cô, liếc mắt nhìn chiếc váy ngắn ở hông của cô, ánh mắt rốt cục cũng có chút kỳ dị.
“Roẹt!”
Cái váy ngắn cũn của cô bị xé nát, vật che chắn cuối cùng cũng không còn………..
“Thiên Tuyết! Cô nhất định phải trả giá vì hành động này!”Dạ Phi Phàm cúi đầu hôn đồn thời cũng vô tình cảnh cáo.
Mà Hàn Thiên Tuyết chỉ nghe thấy hắn gọi tên mình đã vui sướng vô cùng,trong mắt lại ngấn chút lệ,ôm hắn chặt hơn,khiến hai thân thể thân mật dán chặt lại,cô run rẩy thì thầm ” Yêu em! Tối nay hãy yêu em thật nhiều! Năm đó em ra đi là không đúng, em rất hối hận, bất luận phải trả bằng giá nào em cũng đồng ý, cho nên………mạnh mẽ yêu em đi!”
Ngay lúc ấy,có tiếng mở cửa phòng,Diệp Vị Ương khập khiễng, sắc mặt tái nhợt ngây ngốc đứng ở cửa ra vào.
Diệp Vị Ương cứ ngơ ngác như vậy đứng ở ngưỡng cửa,cửa phòng vẫn như cũ khép hờ, thân hình yêu kiều không chút nào che đậy lộ ra truyền thẳng tới khe cửa.
Xuyên qua khe cửa, cô có thể thấy được một nàm nam nữ cởi hết quần áo.
Bóng lưng Dạ Phi Phàm hoàn mĩ động lòng người,ngồi trên đùi hắn là một cô gái phong tình vạn chủng, hai chân thon dài quấn lấy hông hắn……………
______________Đối với Diệp Vị Ương mà nói, màn này thật quá tàn nhẫn!
Cho tới khi cô run rẩy lên tiếng chất vấn “Các……..các người……..đang làm gì?”