• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Không phải là cường hôn mà là nụ hôn nóng bỏng!


Bóng lưng Dạ Phi Phàm hoàn mĩ động lòng người,ngồi trên đùi hắn là một cô gái phong tình vạn chủng,hai chân thon dài quấn lấy hông hắn……………


______________Đối với Diệp Vị Ương mà nói,màn này thật quá tàn nhẫn!


Cho tới khi cô run rẩy lên tiếng chất vấn “Các……..các người……..đang làm gì?”


Ánh mắt của cô khổ sở đau đớn,nhìn Dạ Phi Phàm xoay người lại ánh mắt đó khiến cho hắn cảm giác mình vừa gây nên tội ác tày trời, đáng bị đày xuống địa ngục.


Đáng chết! hắn sao lại có thể quên Diệp Vị Ương sẽ đến? Đáy lòng thoáng có một tia rối rắm hốt hoảng đau thương. Hắn biết,cho dù muốn Hàn Thiên Tuyết phải chịu lấy nhục nhã nhưng cũng không thể khiến Diệp Vị Ương bị tổn thương.


Diệp Vị Ương đơn thuần như thế,thật không may hết lần này đến lần khác để cô bắt gặp cảnh này?


Dạ Phi Phàm muốn đẩy Hàn thiên Tuyết ra,muốn đến an ủi Diệp Vị Ương,nhưng Hàn Thiên Tuyết lại ôm hắn chặt hơn, lạnh lùng khiêu khích Diệp Vị Ương:


“Cô gái,cô còn có thể hỏi chúng tôi đang làm gì sao? Ha ha,lớn như vậy rồi mà đôi mắt còn nhìn không rõ sao? Tôi cùng mối tình đầu của tôi……..Làm Tình……..! Cho nên,mời cô lập tức rời đi cho! A! Đúng rồi, khi đi nhớ đóng cửa nhé, tôi không nghĩ đêm nay lại có khách không mời tới quấy rầy! Đi thong thả! Không tiễn!”


Lời này vừa nói ra,thân thể Diệp Vị Ương càng thêm bất ổn, cả người dựa vào khung cửa như muốn ngã,mối tình đầu?


Cô vẫn biết trong lòng Dạ Phi Phàm vẫn luôn hướng tới một người, nghe nói người đó đã đi Pháp, bây giờ đã trở về rồi sao?Là cô gái xinh đẹp gây sự này sao?


Mắt thấy nước mắt Diệp Vị Ương chảy xuống,Dạ Phi Phàm lãnh khốc cau mày,trong mắt hiện lên sự hung ác,trợn mắt nhìn Hàn Thiên Tuyết một cái, ý bảo cô tốt nhất nên rời khỏi người hắn,hơn nữa phải câm miệng lại! Nếu Hàn Thiên Tuyết nói thêm một lời nào nữa, hắn không dám chắc rằng chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!


Nhưng………………


Hàn Thiên Tuyết vẫn ngang ngược,cô dùng cách ngược lại,không sợ chết mà hôn lên môi Dạ Phi Phàm, khiến hắn không thể mở miệng giải thích.


Mà ở góc độ của Diệp vị Ương nhìn qua, tư thế của họ không giống như cường hôn, mà giống như hai bên cùng hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng!


Bi thương trong lòng đè nén khiến cô không thể nào hô hấp, cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trong,cô rưng rưng chỉ trích:


“Dạ Phi Phàm! Dạ đại tổng tài! Anh điên rồi! Tối hôm nay là anh cố ý gọi điện thoại để tôi tới thưởng thức màn này đúng không? Mấy năm nay nhất định anh rất chán ghét việc tôi cứ quấn lấy anh có phải không? Coi như muốn tôi đau lòng thì có thể nói thẳng ra, tại sao nhất định phải dùng cách nhẫn tâm này?Cố tình cùng người yêu cũ ân ái trước mặt tôi? À không,trên giường đùa giỡn, anh cảm thấy rất thú vị sao? Anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao? Thế nhưng………..hahahahahahahaha, hiện tại tôi tuyên bố cho anh biết……………Anh đã thành công! Tôi đối với anh………không còn thương yêu nữa! Về sau anh là tổng tài cao cao tại thượng, tôi là người mẫu nhỏ bé, trừ công việc ra chúng ta là người xa lạ, hẹn gặp lại! Các người…….tiếp tục đi!”


Nhìn Diệp Vị Ương lập tức rời đi,Dạ Phi Phàm càng thêm tức giận,không thương tiếc đẩy Hàn Thiên Tuyết sang một bên,thoát khỏi nụ hôn của cô ta, lạnh lùng nói ” Đợi đã……Diệp Vị Ương! Cô biết vừa rồi cô nói gì không? Cô xác định không hối hận chứ?”


_______-Hắn rõ ràng muốn giữ cô lại, nhưng vụng về thế nào lại thành chất vấn!




Chương 6: Cuồng nộ hôn


Nhìn Diệp Vị Ương xoay người muốn rời đi,Dạ Phi Phàm càng thêm tức giận,hắn không chút thương tiếc thoát khỏi nụ hôn gò bó đẩy Hàn Thiên Tuyết sang một bên,lạnh giọng nói: “Chờ một chút…! Diệp Vị Ương,cô biết mới vừa rồi mình nói gì không?Cô xác định cô không hối hận?”


——— Hắn rõ ràng muốn giữ người lại vụng về biến thành chất vấn.


Bước chân lảo đảo của Diệp Vị Ương dừng lại,tư thế có chút cứng ngắc,hít sâu một hơi,lau qua loa nước mắt trên mặt,cũng lạnh giọng đáp trả: “Dạ tổng tài,tôi tin mắt mình thấy được gì.Cho nên. . . . . . Tôi không hối hận.”


“Tốt,rất tốt! Không sai,tôi đúng muốn chơi phụ nữ trước mặt cô,như cô thấy!Cô. . . . . . Cút đi!” Nói xong hắn tràn ngập thất vọng cùng tức giận không thể phát tiết,hắn lần nữa kéo lấy Hàn Thiên tuyết ngã trên ghế salon lên,tàn bạo hôn như muốn xé rách cô.


Hắn không hiểu,tại sao ngay cả Diệp Vị Ương khôn ngoan hiền thục cũng không nghe lời hắn,hoài nghi hắn,không tin hắn,thậm chí muốn rời khỏi hắn?Tại sao trong cuộc đời hắn xuất hiện một người đặc biệt hắn muốn quý trọng lại không giữ được?


Hắn thật sai rồi sao? Nhưng khi nhìn thấy trên người Diệp Vị Ương khoác áo vest của người đàn ông khác,hắn vô cùng giận,đố kị sắp phát điên!Căn bản không thể tỉnh táo như bình thường.


Diệp Vị Ương biết rõ hắn không thích cô đến gần bất kỳ người đàn ông khác,biết rõ hắn hi vọng cô làm thư ký riêng của mình,biết rõ hắn vô cùng ghét cô đi làm người mẫu,nhưng vì nguyện vọng mẹ cô,cô vẫn cố chấp dùng thân phận người mẫu xuất hiện trước mặt công chúng!


Cô thật yêu hắn sao? Không thấy được tình yêu của hắn?Hoặc chỉ lợi dụng hắn thôi,lợi dụng quyền thế cùng địa vị của,lợi dụng hắn thỉnh thoảng thỏa hiệp,bò lên đứng vị trí đầu trong giới người mẫu hiện nay!


Đúng vậy,nhất định là vậy,trên thế giới này không có tình yêu vĩnh hằng thuần khiết,tất cả đều xây dựng trên lợi dụng và tổn thương? Tất cả phụ nữ đều là dạng thay lòng giống mẹ hắn,bỏ rơi chồng cùng con trai,những người đều không thể tin!


Dạ Phi Phàm điền cuồng hôn Hàn Thiên Tuyết,mà Diệp Vị Ương không để ý vết thương ở chân khổ sở rời khỏi. . . . . .


Sau khi Diệp Vị Ương khóc rời đi,Hàn Thiên Tuyết bị Dạ Phi Phàm hoàn toàn mất khống chế hôn thiếu chút nữa ngất đi,hắn ôm cô thật chặt như muốn bẽ gãy xương cốt của cô.Đây chính là trừng phạt cùng phát tiết ? Không mang theo chút dịu dàng.


Nhưng bất luận hắn tàn bạo hơn nữa,cô vẫn hiểu mục đích tối nay của mình,cô tuyệt đối không lùi bước,cô phải quyết tâm vãn hồi tình yêu của mình!


Bởi vì cảm thấy Dạ Phi Phàm đặc biệt quan tâm Diệp Vị Ương,quen biết nhiều năm có nhiều chuyện đã từ từ thay đổi,cô Hàn Thiên tuyết không còn là duy nhất của hắn,hắn cũng không bao giờ nuông chiều cô,mãi mãi đợi cô,cho nên cô muốn vãn hồi tất cả,muốn giao ra thân thể của mình.


“Cô cũng mặc quần áo tử tế rồi cút cho tôi!” Dạ Phi Phàm đột nhiên dừng lại tất cả động tác,lạnh lùng đuổi cô đi.


Không,cô không đi.


Đến nước Pháp mấy năm nay cô vô cùng hối hận,nếu như không phải giúp đỡ người bạn thần bí cô đã sớm trở lại,cô. . . . . . rất nhớ hắn.


“. . . . . . Phi Phàm,anh sao vậy?” Cô gượng cười nhìn gương mặt hắn đột nhiên tối sầm.


Dạ Phi Phàm mím chặt môi mỏng,ánh mắt càng ngày càng lãnh khốc.Hàn Thiên Tuyết quen biết hắn nhiều năm,vẫn không cách nào đối mặt khí thế mạnh mẽ của hắn làm bộ như không có gì xảy ra.Khi nhìn kỹ hắn cô không tự chủ cảm thấykhẩn trương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK