• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Trong con mắt tà mị nở rộ màu sắc hài hòa


Hàn Thiên Tuyết nói rất nghiêm túc,cô cho rằng chỉ có nhanh báo thù,bỏ xuống oán hận mới tìm được người mình yêu duy nhất,ở bên cạnh người ấy cả đời mới có thể hạnh phúc.


Trong con mắt tà mị của Thanh Phong Tuấn lại lộ ra tia sắc lạnh,môi mỏng mím chặt,khắc chế cảm xúc một hồi mới lên tiếng:”Chẳng lẽ em chưa nghe qua chuyện gia đình anh,người quan tâm anh nhất trên đời chết thảm thế nào? Anh sao có thể dễ dàng tha cho kẻ địch? Chết đối với một số người không đáng sợ nhưng anh không muốn dễ dàng tha bọn họ? Những người thân của anh chịu khổ sở và lăng nhục thế nào anh đều phải đòi lại,gấp mười lần,gấp trăm lần,thậm chí nghìn lần để bọn họ hiểu được.!”


“Nhưng nghe nói anh đang gần gũi người mẫu Diệp Vị Ương? Chuyện này có thể giúp ít cho kế hoạch của anh sao? Cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần vô tội yếu đuối.”


Hàn Thiên Tuyết còn nhớ rõ thời điểm ở khách sạn nhìn thấy dáng vẻ Diệp Vị Ương,cô gái kia có một đôi mắt trong suốt tinh khiết,khiến cô cô không muốn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ,vội vã muốn chiếm lấy lòng Dạ Phi Phàm,nói chuyện tàn nhẫn cô cũng rất đau lòng. Nếu như có thể cô không muốn tổn thương bất luận kẻ nào bao gồm cả Diệp Vị Ương vô tội.


“Chuyện này anh tự có tính toán,em chỉ cần đứng bên này trợ giúp anh là đủ.Trong lòng anh đã có dự tính,em trở về đi.”


Thanh Phong Tuấn trực tiếp ra lệnh tiễn khách,bởi vì con cá hắn đợi còn chưa có tới,hắn nhất định phải tìm thư ký tra xét động tĩnh.


“Thanh Thiếu,tốt,anh đã quyết định thực hiện kế hoạch B vậy em sẽ toàn lực ủng hộ anh.Em biết anh nhiều năm sống trong khổ sở,thường xuyên bị cơn ác mộng làm thức tỉnh,nếu không phải cố chấp báo thù chống đỡ anh,anh căn bản không cách nào sống sót thông qua khảo nghiệm tàn khốc của cha em.Em đi,mấy ngày nữa báo tin tức cho anh nhưng anh phải bảo trọng.”


Hàn Thiên Tuyết giống như anh em tốt vỗ vỗ bờ vai của hắn,nhanh nhẹn rời đi.


Trong phòng làm việc rộng lớn lại khôi phục yên tĩnh.


Thanh Phong Tuấn ấn điện thoại nội bộ bảo thư ký riêng nha đầu Tâm đi vào.


Nha đầu Tâm cùng tiểu Ngân thư ký Dạ Phi Phàm là quan hệ niên đệ học muội,tiếc rằng hoa rơi hữu ý,nước chảy vô tình.


Nha đầu Tâm thổ lộ sau đó bị Tiểu Ngân cự tuyệt,trong cơn tức giận hóa đau thương thành sức mạnh liều mạng làm việc,vốn là một nhóc con thật đáng yêu hiện tại biến thành mỹ nhân lạnh lùng,giọng hoàn toàn nghề nghiệp,đối với người nào cũng cố ý lạnh băng xa cách.


“Chủ tịch,ngài có gì căn dặn?” Giờ phút này nha đầu Tâm ôm văn kiện đứng trước bàn xử lý công việc của Thanh Phong Tuấn,thân thể hơi nghiêng,thái độ mặc dù cung kính nhưng trên mặt cô gái thất tình như củ không đủ nhiệt tình.


“Cô vẫn còn trách tôi ban đầu không giữ tiểu Ngân ở lại công ty sao? Đàn ông chí tại bốn phương,hắn không muốn đi cửa sau được học trưởng tôi đây chăm sóc, muốn ra ngoài xông xáo đây là chuyện tốt.” Thanh Phong Tuấn trước tiên nói chuyện ngoài lề.


“Không có.Tôi không có trách chủ tịch,tên kia căn bản không yêu tôi,tôi đã sớm nhìn thấy rõ.Không có duyên phận tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.Bây giờ là giờ làm việc,xin hỏi chủ tịch tìm tôi có việc gì?Nếu như không có vậy ta ra ngoài làm việc.” Nha đầu Tâm tay nắm văn kiện thật chặt,trong lòng đau nói không thôi,cố ý nói ra lời trái lương tâm.


“Đợi chút,cô giúp tôi điều tra hành động gần đây của người mẫu Diệp Vị Ương.” Thanh Phong Tuấn thấy cô không muốn nói về chuyện tiểu Ngân,vì vậy nói ra mục đích của mình.


Diệp Vị Ương? Nha đầu Tâm cảm thấy cái tên này rất quen thuộc,dường như nghe qua ở đâu!


Cô chỉ là thư ký,phụ trách in văn kiện cùng xử lý sắp xếp lịch trình hằng ngày của Thanh Phong Tuấn,không bao giờ chú ý tạp chí Fashion,đương nhiên không biết Diệp Vị Ương là người mẫu,nhưng trí nhớ của cô rất tốt.


“A! Tôi nhớ,ngày hôm qua dường như có một cô gái nói mình là Diệp Vị Ương gọi điện thoại tới tìm chủ tịch,nhưng lúc đó ngài đang họp,cô ấy dường như cũng không có hẹn trước,tôi nói hai câu cô ta đã dập máy.Tôi cũng rất tò mò,tại sao giọng điệu cô ta lớn lối thế,dám trực tiếp gọi đầy đủ tên chủ tịch.”




Chương 42: Thanh đại học đẹp trai đấm lên bàn!


Nghe nha đầu Tâm nói Diệp Vị Ương đã từng gọi điện thoại tới,Thanh Phong Tuấn nhíu lông mày: “Tại sao lúc đó cô không bảo tôi nghe điện thoại? Dám trực tiếp gọi tên đầy đủ của tôi dĩ nhiên là người quen.”


Thanh Phong Tuấn mặc dù tà mị vô tình nhưng rất chăm sóc niên đệ học muội,ít nhất nha đầu Tâm chưa bao giờ bị mắng qua,không khỏi có chút uất ức: “Ngài đang họp hội nghị quan trọng hơn nữa cô ấy không có hẹn trước,giọng nói lại rất ngọt,tôi còn nghe cô ấy gọi thẳng tên chủ tịch thật là người chăng hiểu lễ phép tôi còn tưởng rằng thiên kim phách lối nhà nào thấy chủ tịch đẹp trai liền đến dây dưa ! Cho nên tôi trực tiếp đuổi đi không nói với ngài.Tôi không phải cố ý. . . . . .”


Nha đầu Tâm bĩu môi,dáng dẻ trong sáng lạnh lùng hoàn toàn không còn không tồn tại trước mặt Thanh Phong Tuấn,câu nói cuối cùng cô nói thật nhỏ.


Haizz,xem ra cô gái tên Diệp Vị Ương rất quan trọng với chủ tịch,cô lại gây họa rồi,cô Tô Tâm Tâm gần đây tại sao luôn gặp phải vận xui,thất tình không nói còn dẫm lên”mìn”!


“Sau này nếu cô ấy có gọi đến bất luận ta đang làm gì,thì trực tiếp chuyển thẳng đến phòng riêng.” Thanh Phong Tuấn ra lệnh.


“A,biết rồi. Vậy làm sao bây giờ? Chủ tịch,có cần tôi gọi điện xin lỗi chuyện lần trước không?” Tô Tâm Tâm đáng thương hỏi.


“Không cần,lập tức tra xem cô ta hôm nay có đi làm tập đoàn Dạ Mị của Dạ Phi Phàm không.” Hắn có một loại dự cảm xấu,chuyện thoát khỏi lòng bàn tay hắn.


“Được,tôi lập tức đi tra! Cho tôi ba phút!” Nha đầu Tâm động tác lưu loát điều tra.


Ba phút sau ———


“Ai nha,chủ tịch! Ngài đoán thật sự như thần!Diệp Vị Ương chiều hôm qua đã trở về đi làm cho công ty Dạ Phi Phàm!” Nha đầu Tâm đã làm sai chuyện,hôm nay lại biến trở về dáng vẻ đáng yêu nịnh nọt.


“Cô gái ngốc này!Gọi thêm nhiều lần điện thoại thì thế nào? Đến làm công ty tôi có gì không tốt? !” Thanh Phong Tuấn đập bàn một cái nhưng nghĩ lại hắn vội cười, “Tốt!Nàng không đến,tôi cũng giống như trước.Cùng lắm thì hợp tác cùng Dạ Phi phàm,trở thành Đại Cổ Đông trong tập đoàn Dạ Mị,mỗi ngày không chỉ có thể nhìn con mồi muốn gặp,còn có thể nhân cơ hội giúp tình yêu cay đắng của Hàn Thiên Tuyết.”


Buổi chiều ngày kế tiếp,Diệp Vị Ương chạy về công ty Dạ Phi Phàm đi làm thì ngược lại kinh ngạc.


Hoạt động bên trong công ty thật có vấn đề,lời đồn đãi bên ngoài không phải đều xạo,tình cảnh này quả nhiên là người ngã ngựa đổ.


Tất cả mọi người đều làm thêm giờ.


Thời điểm cô nhìn thấy Dạ Phi Phàm,hắn đang buông lỏng cà vạt nghiêm chỉnh bình thường,nút cài cũng được mở ra,bên trong áo sơ mi trắng,chỉ là thêm chút mùi vị chán chường xen lẫn cuồng dã .


Hừ,không nhìn không nhìn! Hành động người này quả là ghê tởm!Cô tại sao muốn nhìn hắn! Nhắm mắt làm ngơ! Đi làm biệc như thường thôi!


Đang muốn xoay người rời khỏi phòng thử áo,Dạ Phi Phàm lại gọi cô, nói:


“Cô trở lại thật vừa lúc,hiện tại theo tôi đến quần bar Mị Ảnh gặp một khách hàng quan trọng.Đối phương chỉ định muốn gặp cô.” Ngày hôm qua người đàn ông mất khống chế hình như không còn tồn tại chỉ là ảo giác.Dạ Phi Phàm trước mắt vẫn là người điên cuồng vì công việc,đặt công việc ở vị trí thứ nhất.


Dạ Phi Phàm nói ra lời này thật ra cố ý,chuyện ngày hôm qua đối với cô hắn nên chính thức nói xin lỗi,nhưng hiện tại quá nhiều người,trường hợp không thuận tiện,ở chỗ này nói xin lỗi ngược lại làm Diệp Vị Ương thêm khó xử.


Nhưng hắn lại không thể không chủ động nói trước,để tránh Diệp Vị Ương nhìn thấy hắn lúng túng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK