Diệp Vị Ương thấy Hàn Thiên Tuyết lộng lẫy đi vào phòng,phút chốc có chút hoảng hốt, thời gian giống như quay trở lại buổi tối cô bắt gặp Dạ Phi Phàm cùng Hàn Thiên Tuyết kịch liệt dây dưa.
Điều này khiến cho cô có chút khó chịu cùng lúng túng, trong lòng còn có một tia chua xót cùng đau đớn.
Bất quá sự việc diễn ra ngoài suy đoán của cô, Hàn Thiên Tuyết sắc sảo của đêm hôm đó không còn thấy nữa,không hề gây sự,ngược lại còn cười hữu nghị với cô, nụ cười mang theo một chút áy náy,nhã nhặn gật đầu với cô,sau đó trực tiếp ngồi cạnh Dạ Phi Phàm với bộ mặt cứng ngắc.
“Cô đến làm gì?” Vẻ mặt Dạ Phi Phàm trở lên lạnh lẽo,bộ dạng xa lánh. Hắn để ý những năm nay mặc dù Hàn Thiên Tuyết không liên lạc với hắn nhưng bên cạnh cô vẫn có một gã đàn ông Thanh Phong Tuấn rất có thực lực.
Trong lòng hắn hết sức mâu thuẫn,sau khi biết đêm đó là lần đầu tiên của Hàn Thiên Tuyết, mối hận mấy năm qua dường như đã giảm bớt nhưng thủy chung vẫn chưa thể tha thứ.
Một người cách biệt năm năm,nói đi là đi,nói về là về, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của bạn trai,hắn không muốn lún sâu lần nữa.
Nhưng cho dù hắn có phủ nhận thế nào thì cảm giác quen thuộc mấy năm trước vẫn tồn tại, dáng vẻ thanh lệ của Hàn Thiên Tuyết vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, đứng trong đám người vẫn toát ra vẻ hoa thơm cỏ lại, là một loại sắc đẹp mĩ lệ không giống với Diệp VỊ Ương thanh thuần,như một đóa hoa hồng có gai,muốn hái nó ắt hẳn sẽ bị thương!
“Tôi sỡ dĩ đến đây vì tôi cho rằng Thanh Thiếu vừa rồi đã nói rõ ràng,Dạ thiếu gia,về sau tôi là thư ký riêng của anh rồi, xin chỉ bảo thêm!”
Nói xong Hàn Thiên Tuyết dùng ánh mắt kiên định đưa tay ra,chờ đợi cái bắt tay của hắn.
Dạ Phi Phàm nhìn ngón tay như ngọc của cô lại nhớ tới một đêm kia, cô cũng dùng đôi tay này đánh bạc trút hết căng thẳng, ôm chặt hắn,run rẩy đem bảo thân giao cho hắn.
Lắc đầu không để mình tiếp tục nghĩ nữa.Dạ Phi Phàm lạnh lùng mỉa mai “Tôi làm sao biết được cô không phải là gián điệp Phong Thiếu phái tới nằm vùng? Lần này công ty tôi chuyển nguy thành an,như vậy tiếp theo sẽ là gì? Cạnh tranh giữa công ty với nhau đáng hận nhất là gián điệp hacker nằm vùng ah!”
Ý hắn là hắn không muốn bắt tay cô, Hàn Thiên Tuyết cười tự giễu rồi hạ tay xuống, chủ động nắm lấy bàn tay để trên đầu gối hắn thật chặt “Dạ thiếu gia anh dễ bị lừa vậy sao? Thông minh như anh,sai lầm giống nhau anh sẽ không để nó xảy ra nữa đúng không? Còn nữa………….anh sợ phải đón nhận thử thách tiếp theo sao, sợ hơn nữa……………….là sẽ lại yêu tôi một lần nữa sao?”
Lời này vừa nói ra, Dạ Phi Phàm đã nặng nề bóp chặt cổ tay của Hàn Thiên Tuyết,ánh mắt nguy hiểm, lạnh lẽo, giận giữ nghiến răng nói “………Cô đến đây là để khiêu khích tôi?”
“Nếu như anh dám tiếp nhận lời khiêu khích này,không sợ tôi ở bên cạnh anh cùng anh làm việc,nói là khiêu khích có gì là không thể?” Hàn Thiên Tuyết lớn mật ngang ngược nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn,cố gắng nghĩ mọi cách để tranh thủ được ở bên hắn.
“Được,rất tốt! Tôi muốn xem xem có phải cô có ba đầu sáu tay hay không!” Dạ Phi Phàm không chút thương tiếc bỏ cánh tay cô ra, nhấc ly rượu đỏ trước mặt lên hung hăng uống một hớp.
Đông Phương Thước đứng một bên vẫn không có biểu hiện gì, vẫn quan sát những biểu hiện phong phú trên khuôn mặt Diệp Vị Ương, cảm thấy cô gái này rất dễ thương,bắt đầu mong tới ngày mai để cùng cô quay quảng cáo.
Mà Thanh Phong Tuấn thấy Dạ Phi Phàm không chút thương hoa tiếc ngọc thô lỗ nắm lấy cổ tay Hàn Thiên Tuyết, có cái gì đó thúc giục khiến hắn muốn đứng lên . Hiện tại Dạ Phi Phàm bắt đầu uống rượu giải sầu rồi,lần đầu tiên hắn muốn giúp Hàn Thiên Tuyết, vì vậy hắn đứng lên đề nghị :
“Xem ra Dạ Thiếu gia cùng hàn tiểu thư đã nhiều năm không gặp,chắc có nhiều chuyện cũ cần ôn lại chi bằng chúng tôi nên đi trước!”
Đông Phương Thước đã sớm cảm thấy nhàm chán, nghe nói như vậy tinh thần lập tức tỉnh táo hắn lên, hết sức tán đồng “Tốt, bản thiếu gia đây cũng sớm muốn đi rồi, Diệp Vị Ương, giữa chúng ta cũng có thể coi như có một món nợ, đi, tôi đưa cô về nhà!”
Lần này đến lượt Thanh Phong Tuấn buồn bực, hắn nhớ rõ là hắn đã cảnh cáo tên tiểu tử Đông Phương Thước này rồi, thế nào mà hắn vẫn không chịu nhớ kĩ?
Mắt thấy Đông Phương Thước bước đến muốn kéo tay Diệp Vị Ương,cơ thể Thanh Phong Tuấn di chuyển trong nháy mắt.
Chương 52: Động tác cùng ánh mắt của Thanh thiếu
Mắt thấy Đông Phương Thước bước đến muốn kéo tay Diệp Vị Ương,cơ thể Thanh Phong Tuấn di chuyển trong nháy mắt.
Ánh sáng mập mờ trong quán bar khiến Thanh Phong Tuấn trở nên quỷ mị,nhanh nhẹn lạ thường.
Hắn như cơn gió trong đêm tối,dường như không thấy rõ bước chân hắn,nhanh đến vô hình,không tiếng động lại mạnh mẽ khiến người ta không thể không chú ý.
Bất quá chỉ một giây Thanh Phong Tuấn đã đứng giữa Đông Phương Thước và Diệp Vị Ương như mong muốn.Hắn căn bản không để ý tới Đông Phương Thước điện hạ còn bên cạnh,chỉ ghé sát vào vành tai Diệp Vị Ương,nghiêng người cúi đầu thì thầm “Tôi cũng có món nợ muốn thanh toán với cô,cô có phải có vật gì quên trả cho tôi phải không?”
Loại thì thầm như tình nhân thế này khiến tai Diệp Vị Ương đỏ hồng,rồi lại bởi vì lời nói của hắn mà không thể không cố gắng nhớ lại,cuối cùng như đã nhớ ra điều gì,đôi mắt long lanh của cô mở lớn hơn,ngập ngừng nói “Ach…Tôi………………Hôm đó không phải tôi cố ý.”
Tình huống như đang nhẹ nhàng nói những lời lẽ mập mờ,kích thích mỗi người ở đây,Đông Phương Thước nhíu mày,Dạ Phi Phàm bóp nát ly rượu trên tay,máu tươi chảy ròng ròng.
Chỉ có Hàn Thiên Tuyết không để ý tới bên kia,trong mắt cô chỉ có vết thương đang chảy máu của Dạ Phi Phàm. Chỉ có điều người đàn ông này chưa từng nhìn cô lấy một lần.Từ lúc nào,trong chuyện tình yêu cô đã trở nên bất lực thế này?
Mắt thấy Dạ Phi Phàm muốn đứng lên kéo Diệp Vị Ương đi, Hàn Thiên Tuyết đã tiến lên trước đè hắn xuống, kiên quyết nói “Hiện tại nếu không để tôi băng bó kỹ vết thương này cho anh, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây!”
Ánh mắt cô rất nghiêm túc, Dạ Phi Phàm lại thấy buồn cười “Hàn tiểu thư, trong tay cô có điểm gì để uy hiếp tôi, khiến tôi phải nghe lời cô?”
Hàn Thiên Tuyết cụp mắt xuống giấu đi nước mắt, sau đó nhắt mảnh vỡ của ly rượu trên tấm thảm lên,hướng động mạch chủ của mình hung hăng đâm xuống! Vừa có lực lại vừa ngang ngạnh,đối với mình hết sức tàn nhẫn,sau đó cắn răng nói “Tôi đã sớm hiểu,kể năm năm trước tôi rời đi,tôi đã không còn điểm gì khiến anh quan tâm nữa rồi,như vậ tôi sống chỉ là tự ngươc đãi bản thân,tự mình hại mình,tự thương hại mình! Hiazzz! Nhất định là anh đang cảm thấy tôi hành động thật ngu ngốc phải không? Có lẽ tôi chết anh sẽ không cảm thấy một chút đau lòng phải không? Anh không để tôi băng bó cho anh? Anh cho rằng tôi không có tư cách để băng bó cho anh phải không? Tốt,vậy tôi và anh cùng chảy máu! Cơ thể này là của tôi,anh cũng không có tư cách quản tôi!”
Mất đi tình yêu cô trở nên tuyệt vọng cũng biến thành dũng cảm, ít nhất bay giờ cô cũng học được cách đối xử tàn nhẫn với chính mình.
Lời nói của cô,mỗi câu mỗi từ đều giống như lời nói của một kẻ mắc bệnh tâm thần,máu tươi hòa lẫn với nước mắt nghẹn nào nhìn thấy mà giật mình,Dạ Phi Phàm đột nhiên trở nên luống cuống…………….
Thanh Phong Tuấn nhịn không được tiến lên đánh Dạ Phi Phàm một cái “Hai vết thương này đều cắt ở động mạch chủ, nếu không băng bó lại thì khoảng vài giờ sau sẽ chết vì mất máu thôi!”
Lời này nói xong có chút dọa người, Diệp Vị Ương cũng lo lắng run rẩy.
“Chết tiệt! đúng là ngu xuẩn!” Dạ Phi Phàm cuối cùng cũng không chịu nổi,đáy lòng gào thét nỗi lo âu cùng dằn vặt, mặt nạ lạnh băng bị xé xuống, ôm ngang lấy Hàn thiên Tuyết lao ra ngoài.
Hàn Thiên Tuyết vùi trong lồng ngực quen thuộc của Dạ Phi Phàm,gương mặt tái nhợt nhìn về phía Thanh Phong Tuấn mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói “Cảm ơn anh!”
Cơ thể rất đau,cô muốn khóc,tuy nhiên khóc không phải vì đau khổ,mà vì……………Dạ Phi Phàm vẫn còn có chút gì đó quan tâm tới cô.
Sau khi Dạ Phi Phàm ôm Hàn Thiên Tuyết rời đi, Thanh Phong Tuấn dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Vị Ương,nên nói chuyện của bọn họ. nhưng đại soái ca Đông Phương Thước khó chịu nghiêng người dựa vào ghế sa lon,không có ý rời đi.