– “Tiểu Thành, vị này chính là Khương Hàn Khương tiên sinh, chị vừa ra ngoài mua đồ ăn bị một chiếc ô tô đụng trẹo chân, may là có Khương tiên sinh đến giúp.” Khang Đồng Hân vừa nói vừa nhìn sang Khương Hàn tỏ vẻ biết ơn.
– “Kỳ thật, không có gì đâu!” Khương Hàn vẻ mặt cương nghị lãnh đạm, cương nghị mà không kém phần nhu hòa, nói.
Khang Đồng Thành cúi đầu ăn cơm, cậu không biết nên đối mặt như thế nào, không khí tựa hồ cũng hồng cả lên. Chính là như vậy, Khương Hàn mới quen Khang Đồng Hân? Trong lòng cậu nghĩ, cho dù hiện tại thật sự phải tranh phải cướp nhưng nếu Khương Hàn căn bản không thích mình thì hết thảy đều là nói suông mà thôi.
Chẳng lẽ mình phải lôi kéo Khương Hàn ra ngoài, sau đó đem tiền căn hậu quả (nguyên nhân kết quả) nói rõ ràng? Có lẽ ông ấy sẽ tưởng mình là kẻ điên, huống chi ở 50 năm sau, cậu cũng không biết Khương Hàn có thương cậu hay không, huống chi là hiện tại, nói không chừng Khương Hàn xem mình giống như cháu nội mà yêu thương chăng?
Nghĩ thế trong lòng Khang Đồng Thành càng thêm phẫn uất, tuy rằng thần sắc trên mặt vẫn thản nhiên.
-“Tiểu Thành, cậu không được khỏe sao?” Khương Hàn nghiêng đầu nhìn thiếu niên tuấn tú, không hề hé răng bới móc chén cơm, thần sắc trong mắt hơi mơ hồ.
Khang Đồng Thành theo quán tính lắc lắc đầu, khi ý thức đến là ai hỏi, đột nhiên ngẩng đầu, ngay tại lúc nhìn đến mắt Khương Hàn lại lập tức cúi đầu. Hai má ửng đỏ, Khang Đồng Thành cả kinh, quả thật cậu không ngờ Khương Hàn lúc trẻ lại đẹp trai như vậy, cho dù tình cảm lúc trước càng giống như ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ có cậu rõ ràng trong lòng cậu, kỳ thật không có nhiều loại cảm tình này.
Khang Đồng Hân vẫn dùng thần tình lo lắng nhìn Khang Đồng Thành, không thể nghi ngờ em trai từ lúc sinh bệnh trở về sau thật sự thay đổi rất nhiều, cho dù vẫn trầm mặc như trước nhưng là một thiếu niên đơn giản, mà hiện tại, cô không biết rốt cuộc trong lòng em trai suy nghĩ cái gì, cho dù luôn mỉm cười gọi chị, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy một cỗ nồng đậm địch ý, che giấu tốt đến thế nào đi nữa đều không thể giấu được. Khương Hàn vỗ vỗ bả vai Khang Đồng Hân, nói:
– “Tôi thấy Tiểu Thành là đang thẹn thùng! Cô không cần lo lắng.” Khang Đồng Thành nhìn thấy bàn tay to lớn ấm áp đặt trên vai Khang Đồng Hân, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót nói không nên lời, trước kia, tuy rằng Khương Hàn đối với người ngoài đều lạnh lùng nhưng đối với cậu rất tốt, ngẫu nhiên thậm chí còn có thể sờ sờ đầu cậu cùng cậu nói chuyện……………. Khang Đồng Hân nghe Khương Hàn nói xong, gật gật đầu, trong mắt như trước vẫn là lo lắng.
– “Đồ ăn thật ngon! Khang tiểu thư sau này chính là một người vợ tốt.” Tựa hồ để giảm bớt không khí áp lực, Khương Hàn cười khen. Hai má Khang Đồng Hân đỏ lên.
– “Ngài quá khen.”
Dù sao không có một phụ nữ nào có thể chống cự được trước lời khen của một người đàn ông ưu tú. Tâm tình Khang Đồng Hân tựa hồ dịu đi một chút. Người vợ tốt chứ sao? Cô ấy về sau chính là không lưu tình chút nào phản bội ông, Khương Hàn. Cuối cùng chỉ có tôi nguyện ý cùng ông cùng một chỗ, cho dù là chết…….. Dưới bàn, gắt gao nắm chặt nắm tay, Khang Đồng Thành nói thầm. Sau bữa cơm chiều, Khang Đồng Hân tiễn Khương Hàn, khập khiễng bắt đầu thu dọn chén bát.
Khang Đồng Thành muốn giúp đỡ, lại bị Khang Đồng Hân cản lại. Vì thế cậu liền về phòng, lại bị Khang Đồng Hân gọi ra, chỉ có thể ngồi trên sô pha xem TV.
– “Tiểu Thành, em chán ghét chị sao? Lau đi nước dính trên cánh tay, Khang Đồng Hân nhẹ giọng hỏi, thanh âm có chút run rẩy cùng nghẹn ngào. Khang Đồng Thành kinh ngạc, ánh mắt từ TV chuyển qua nhìn mắt Khang Đồng Hân, cậu biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Mới chỉ có vài ngày đã phát hiện? Đây là giác quan thứ 6 của phụ nữ?
– “Chị, sao lại nói vậy?” Lập tức giả bộ kinh ngạc, tận lực đem chán ghét từ tận đáy lòng thu lại. Cậu quả thật chán ghét Khang Đồng Hân, rất đơn giản, bởi vì cô ấy là hôn thê của Khương Hàn, bởi vì cô ấy sau đó lại phản bội Khương Hàn, nhiêu đó là đủ rồi. Chuyện này có lẽ cùng thân phận của cậu bây giờ không quan hệ, thậm chí giờ phút này Khang Đồng Hân cũng không phải là người phụ nữ mà cậu đã biết nhưng cái gọi là ấn tượng ban đầu không thể thay đổi, cho dù là về sau cậu thật sự đoạt lại được Khương Hàn, cảm giác chán ghét đối với người phụ nữ này cũng không giảm.
Bởi vì chỉ cần gặp qua Khương Hàn vào năm ấy, cả đời không lập gia đình, đối với cảm tình không hề tin tưởng, cho dù sủng cậu cũng đến một giới hạn nào đó thôi. Bởi vì sợ hãi, sợ hãi bị phản bội một lần nữa! Mà giờ phút này Khang Đồng Hân nhìn mắt em trai, tựa hồ thập phần nghẹn khuất nói:
– “Là vì chị không đưa em đi bệnh viện hay sao? Chị không phải không muốn, là bởi vì khi đó thật sự không có tiền, sau lại, sau lại phải đi vay tiền……….Tiểu Thành là bởi vì việc này nên mới giận chị sao?” Không thể nghi ngờ, vô luận giác quan thứ 6 của phụ nữ có mạnh bao nhiêu, tình huống giống như Tá Thi Hoàn Hồn không thể tưởng được, mà nguyên nhân em trai tức giận, Khang Đồng Hân duy nhất có thể nghĩ đến cũng chỉ có vậy!
– “Em………..”
Khang Đồng Thành vừa định muốn nói không phải, nhưng nghĩ lại, thuận miệng nói:
– “Khi đó em nghĩ mình sẽ chết, chị, em vẫn nghĩ là chị hiểu em nhất, em khi đó thật sự khó chịu, em gọi tên chị, chị cũng không để ý, em rất sợ…………..” Ôm lấy đầu, Khang Đồng Thành tận lực làm cho chính mình tiến vào vai diễn.
Quả nhiên lúc cậu vừa nói xong, liền nghe một tiếng khóc nức nở.
– “Chị không phải cố ý, chị vẫn muốn làm điều tốt nhất cho em nhưng thật sự rất khó khăn, tiểu Thành, em có hiểu không?” Đây đều là thật, Khang Đồng Thành ngay từ đầu đã hiểu, một cô gái 20 tuổi, nuôi sống hai người, một người vẫn còn đi học, kinh tế gánh nặng đủ để làm người ta suy sụp.
Nghĩ thế, đáy lòng lại bất giác mềm nhũn, Khang Đồng Hân đối với Khương Hàn có lẽ thật sự là có sai nhưng đối với em trai cũng tuyệt đối xuất phát từ tâm phế.
Nhưng cậu cũng không phải là Khang Đồng Thành thật sự.
Bất quá, giờ phút này Khang Đồng Hân bởi vì bị em trai chán ghét mà khóc lóc đau khổ, quả nhiên rất khó làm cho người ta liên tưởng đến loại phụ nữ một chân đạp hai thuyền, vì tiền mà hãm hại hôn phu của mình đến mức phải vào tù.
Trong lòng có mâu thuẫn, sẽ bắt đầu do dự, điểm này là Khương Hàn từng giáo dục cậu, không được mềm lòng, bởi vì nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình!
Thân thể cứng đờ hồi lâu, cuối cùng kéo lại tay Khang Đồng Hân:
– “Em xin lỗi chị, là do em tùy tiện.” Khang Đồng Thành nói như thế, lại không biết hai mắt mình cũng đã ửng đỏ.
Theo góc độ nào đó mà nói, Khang Đồng Hân cùng với cậu ở quá khứ có phương diện tương tự, chẳng qua giờ phút này Khang Đồng Hân so với cậu càng ngốc hơn, vì em trai mình mà không ngừng cố gắng.
– “Tiểu Thành… Em tha thứ cho chị phải không?” Lau lệ ở khóe mắt, Khang Đồng Hân hỏi, hai mắt hàm chứa lệ tràn đầy khẩn cầu. Do dự một lát, Khang Đồng Thành hơi hơi gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, đây là do chân chính Khang Đồng Thành gật đầu, bởi vì hắn đã chết rồi. Mà chính cậu, có lẽ là không thể nào tha thứ người phụ nữ trước mặt.
Khang Đồng Hân nhìn thấy thế rốt cục nín khóc mỉm cười, giữ chặt bàn tay Khang Đồng Thành quyết không buông ra.
Khang Đồng Thành cũng không giãy dụa, liền chỉ có thể để cô ấy nắm, giờ phút này yên tĩnh như vậy, cậu bỗng nhiên phát hiện vấn đề, vì thế nghiêng đầu hỏi:
– “Chị, Khương tiên sinh có phải hay không rất có tiền?” Khang Đồng Hân sửng sốt, rồi sau đó hai má đột nhiên đỏ lên
– “Tiểu Thành, không được hiểu lầm, Khương tiên sinh chẳng qua là nhất thời hảo tâm đưa chị trở về, nhà ta tuy rằng bần cùng nhưng chị sẽ không vì thế mà làm chuyện gì đó không phải.” Ngụ ý là, cô ấy không phải là đàn bà của Khương Hàn.
Tuy là Khang Đồng Thành tự nhận hành động không tồi, tại đây một khắc cũng chống đỡ không nổi, người chị này của cậu có phải không nghĩ rất nhiều.
– “Ngạch, chị đang nói gì vậy?! Em nhìn xuống dưới lầu thấy chiếc xe ô tô thật dài a….
Lúc này Khang Đồng Hân mới vỡ lẽ, rồi sau đó hai má càng đỏ hơn một ít nói:
– “Ừm, là của Khương tiên sinh đó, em biết không, xe kia thật lớn, hơn nữa bên trong đều đầy đủ tiện nghi, bất quá sắp xếp chỗ ngồi ở hai bên, ở giữa đều là để không, lãng phí lắm.” Khang Đồng Hân không nén được nêu ra ý kiến của mình về chiếc xe.
– “Phải không?” Khang Đồng Thành lên tiếng, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Khương Hàn đã giàu có như vậy sao? Khi đó nghe được tin đồn cũng không phải như vậy. Khương Hàn là bởi vì bị Khang Đồng Hân dốc lòng trở nên cường đại, làm ăn càng ngày càng phát đạt, sau lại bị vị hôn thê lừa gạt, bán đứng thậm chí hãm hại bỏ tù… Đương nhiên trong đó còn có sự thông đồng của người khác, nhưng không thể nghi ngờ làm Khương Hàn bị thương sâu nhất chính là người ông ấy yêu nhất.
Hiện tại, chỉ cần xem quần áo của Khương Hàn liền biết có địa vị không tầm thường, như vậy lời đồn là sai?
– “Tiểu Thành, làm sao vậy? Sao ngẩn người ra vậy?” Khang Đồng Hân thấy Khang Đồng Thành thật lâu không nói liền hỏi.
– “Chị thích vị Khương tiên sinh kia sao?” Giống như vô tình, lại mang theo quan tâm của em trai đối với chị, Khang Đồng Thành tự nhiên hỏi. Mặt Khang Đồng Hân đột nhiên đỏ lên, hơi hơi cúi đầu:
– “Tiểu Thành, em thật sự là….” Trong miệng không quên thì thào trách nhiệm, nhưng một lát sau vẫn là nói:
-“Vĩ đại như Khương tiên sinh, chị nghĩ không có người phụ nữ nào không thích đi? Bất quá chúng ta cùng người ta chênh lệch quá lớn, chuyện về cô bé lọ lem, chỉ là chuyện cổ tích mà thôi.” Nói thế nhưng trên mặt Khang Đồng Hân lại lộ ra vẻ uể oải.
– “Chị đi tắm rửa, Tiểu Thành sớm nghỉ ngơi đi.”
Khang Đồng Thành gật gật đầu, nhìn theo Khang Đồng Hân vươn vai rời khỏi, khuôn mặt tươi cười đột ngột biến mất, đối với Khương Hàn lúc này cùng trong lời đồn đãi không đồng nhất làm tâm tư cậu rối bời. Bởi vì trong lời đồn là nói đến thời điểm Khương Hàn vì Khang Đồng Hân mà xây dựng sự nghiệp, ở Khương gia truyền đi cực kỳ rộng, thật không giống là nghe nhầm đồn bậy… Chính là sự thật trước mắt….
Cửa gỗ màu đỏ thẫm bị đẩy ra.
– “Khương tiên sinh, người ngài chờ đã tới.” Bồi bàn đứng ở cửa cung kính nói. Giờ phút này Khương Hàn một thân áo ngủ màu đỏ đen, nút áo bị cởi hơi phân nửa, khuôn ngực rắn chắc hoàn toàn bị lộ, nằm nghiêng trên giường, tay bưng ly rượu đỏ, đối với lời nói vừa rồi của bồi bàn dường như không nghe thấy, hai mắt chuyên chú nhìn vào chất lỏng màu đỏ sậm trong ly. Thật lâu sau, bồi bàn của khách sạn vốn có tố chất tốt đẹp cũng toát ra hơi hơi không kiên nhẫn, Khương Hàn mở miệng nói:
– “Dẫn cậu ấy vào đi.”
Sau khi đứa trẻ tiến vào, bồi bàn đóng cửa lại rồi rời đi.
Đứng ở trong phòng, đứa trẻ có chút co quắp, lúc đầu còn có thể ngẩng đầu nhìn vẻ mặt người ở trên giường, dần dần về sau chỉ có thể cúi mặt, hai tay bất an quấn vào nhau.
– “Cậu tên gì?” Khương Hàn nhấp một ngụm rượu, sau đó đem chăn kéo qua một bên, ngồi dậy hỏi.
Bị thanh âm của Khương Hàn làm cả kinh, đứa nhỏ như một con thỏ run lên bần bật, vội nói:
– “Tôi là Lương Văn, bọn họ đều gọi tôi Tiểu Lương, Khương tiên sinh cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Khương Hàn nhìn thấy hai má đứa nhỏ ửng đỏ, đúng là một đứa nhỏ hay ngượng ngùng, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
– “Gọi tiểu Lương a!?” Giống như lầm bầm lầu bầu lại hình như là hỏi. Lương Văn gật đầu lên tiếng:
– “Vâng.”
– “Lại đây, tiểu Lương.” Nguyên bản trong phòng không khí tựa hồ dịu đi một chút, Khương Hàn đưa tay vẫy vẫy Lương Văn.