Khương Hàn không còn lại đến gian nhà trọ cũ nát này, thẳng đến khi chân của Khang Đồng Hân hoàn toàn hồi phục cũng không có.
Có lẽ là ở thời điểm cậu không có nhà mà ghé qua, Khang Đồng Thành nghĩ thế.
Bởi vì cậu biết Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân gặp nhau chính là như thế, chỉ là nghe đồn Khương Hàn không có limo mà thôi. Mang Khương Đồng Hân bị thương chân về nhà, rồi sau đó bị bộ dáng bần cùng nhưng rất có nghị lực của cô gái làm cho rung động, nhiều lần đến thăm, cuối cùng thành chính quả.
Nhưng cậu có thử hỏi Khang Đồng Hân, Khang Đồng Hân trả lời là “Người như Khương tiên sinh làm sao thường đến chỗ chúng ta chơi được?” rồi sau đó lộ ra biểu tình tiểu Thành em làm sao vậy. Khang Đồng Hân không có lý do để lừa Khang Đồng Thành. Hiện tại đã đủ chứng minh lời đồn đãi là không thể tin.
Bất quá, nếu không phải như đồn đãi, như vậy Khương Hàn làm thế nào yêu Khang Đồng Hân? Hắn là một người giàu có, cơ hội gặp được Khang Đồng Hân – một kẻ bần cùng sẽ không nhiều, bọn họ còn có duyên gặp mặt? Khang Đồng Thành vừa suy nghĩ, vừa cúi đầu thong thả tiêu sái. Từ trường học đến bến xe bus, đi bộ chừng 5 phút nhưng Khang Đồng Thành phải đi đến 15 phút.
Có lẽ là đang nhập tâm, phía sau có người kêu mấy tiếng, Khang Đồng Thành cũng không nhận biết, thẳng đến khi vai bị vỗ một cái mới cả kinh ngẩng đầu.
– “Suy nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy? Tôi gọi cậu muốn rát cả cổ!” Tựa hồ vừa chạy tới, Lăng Hạo Triết thở gấp, nói chuyện có chút hụt hơi.
Giật giật bả vai, lại một lần nữa tránh được cái tay kia
– “Không có gì, tìm tôi có việc?” Khang Đồng Thành thản nhiên hỏi, đối với người bạn học chỉ mới gặp một lần, không biết chân chính Khang Đồng Thành gặp qua mấy lần, có lẽ là có chút nhiệt tình, tuy rằng Lăng Hạo Triết không có hành động nào quá đáng nhưng theo cảm giác cho biết, loại nhiệt tình quá độ này làm cho Khang Đồng Thành trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
Mặc kệ là theo đuổi, có hảo cảm hay là thích hoặc chỉ là đơn thuần kết giao bạn bè, đối tượng cũng không là cậu!
– “Không có gì, chỉ là thấy cậu, cho nên chào hỏi một chút.” Lăng Hạo Triết cười nói. Quả thật cậu vừa ra đến cổng trường liền nhìn thấy bóng dáng Khang Đồng Thành, nhìn thấy Khang Đồng Thành cúi đầu, bước đi thong thả, thân thể dường như có chút loạng choạng, cảm giác như vừa đi vừa ngủ gật. Mới đầu chỉ là đi theo phía sau Khang Đồng Thành, bởi vì sợ bị phát hiện, nên đi ở một khoảng cách khá xa. Nhưng mắt thấy sắp tới trạm xe, cậu vẫn nhịn không được chạy lên, cất tiếng gọi, tuy rằng đối mặt vẫn là sắc mặt không chào đón.
– “Ừm.” Khang Đồng Thành gật gật đầu, cũng không muốn nói cái gì nữa, liền rảo bước đi về phía trước.
Lăng Hạo Triết lại không có tiến lên, chỉ là thấy bóng dáng của cậu, trên vẻ mặt mang theo chút phức tạp.
Có lẽ Khang Đồng Thành đi bộ thật lâu mới tới trạm xe, vừa vặn một chiếc xe đã rời đi, một chiếc xe vừa tới…. Khang Đồng Thành nhìn thoáng qua lịch xe ra vào, phải đợi nửa giờ!
Hiện tại đã khoảng 5 giờ 30 chiều, sắc trời vào đông cũng đã muốn tối, đợi thêm nửa giờ nữa, trời hẳn là hoàn toàn chìm trong màn đêm.
Đã không có ánh mặt trời chiếu rọi, gió lạnh ngẫu nhiên càng thêm rét khó chịu. Người chờ xe cũng không nhiều, Khang Đồng Thành ngồi trên băng ghế ở bến xe, khoanh tay giữ chặt trong ngực.
Sau đó không lâu đèn đường bật sáng, ngọn đèn hôn ám kia cũng không khiến người ta cảm thấy một chút độ ấm, ánh sáng mỏng manh dường như bị hắc ám nuốt sống.
Tích!
Một giọt mưa rơi xuống trên mặt Khang Đồng Thành làm cậu giật mình ngửa đầu nhìn mây đen kịt giăng khắp không trung.
Thật đúng là xui xẻo, Khang Đồng Thành không khỏi than thầm, trời lại bắt đầu mưa.
Khương Hàn từ công ty lái ô tô về nhà, bởi vì tiểu Vương tài xế vì không khỏe nên xin nghỉ, hôm nay hắn phải tự mình lái xe, dĩ nhiên cũng không đi chiếc xe dài kia.
Hạ xuống cửa kính chiếc Hummer H3, Khương Hàn có chút buồn chán, trời đã tối, bởi vì cơn mưa, không cảm thấy tự tin khi lái xe, tốc độ xe hắn rất chậm, một bàn tay châm điếu thuốc, cũng không phải đặt lên môi mà rít chỉ là đặt gần mà thôi.
Khói thuốc thong thả bốc ở cửa kính xe, hình thành một vòng sương, cũng khiến cho cảnh sắc bên ngoài càng thêm mông lung.
Lúc nhìn thấy đứa nhỏ ở bến xe, mới đầu hắn cũng không có để ý, chỉ là đứa nhỏ kia ôm tay, động tác có vài phần quen thuộc, hắn liền nhìn lâu hơn một chút.
Mà vừa vặn đứa nhỏ ngước mặt lên, tựa hồ là đang nhìn xem có xe mà mình chờ hay không. Nhưng có lẽ do trời lạnh, vừa nhìn một cái liền lập tức cúi đầu rụt trở về.
Khương Hàn cảm thấy dường như đứa trẻ kia vừa thở dài, cho dù qua cửa kính xe mông lông căn bản không thấy rõ động tác rất nhỏ của nó.
Giống một con thú nhỏ cần được bảo vệ. Trong lòng Khương Hàn nghĩ thế.
Là em trai của Khang Đồng Hân thì phải? Bởi vì có khuôn mặt tương tự Khang Đồng Hân mà nhớ rõ. Có lẽ bởi vì qua cửa kính xe có cảm giác mông lung, giờ phút này hắn nhìn thiếu niên, chỉ cảm thấy người thiếu niên mảnh khảnh như một cành thủy tiên, đơn bạc cô liêu đến mức có thể đứt đoạn.
Khuôn mặt thiếu nhiên nhu hòa, một tầng vầng sáng nhợt nhạt thản nhiên.
Khương Hàn cong lên khóe miệng, lộ ra một mạt ý vị thâm trường ý cười. Rồi sau đó liền lái xe hướng bên cạnh thiếu niên, dừng xe.
Tựa hồ là bị đèn xe làm cho sợ hãi, thiếu niên ngẩng đầu lên, cổ mảnh khảnh không được bảo vệ hơi hơi vươn ra, rồi sau đó liền nhanh chóng thu lại, chỉ là lúc này không có hoàn toàn lui vào, mà là đặt cằm lên đầu gối, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Hàn, không, phải nói là xe của Khương Hàn.
Khương Hàn lấy tay lau bọt nước trên cửa kính xe, nhìn thấy thiếu niên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm xe của mình, khóe môi thiếu niên tựa hồ mở ra, không biết tự nói cái gì… Nhưng có một loại không hiểu đau thương, giống như bối cảnh màn mưa đen sẫm.
Tựa hồ thần kinh bị cái gì đâm một chút, Khương Hàn nhìn thấy bộ dáng của thiếu niên, chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Mở cửa xe liền bước xuống.
Thiếu nhiên nhìn thấy người từ trên xe bước xuống cũng cả kinh, theo sau cũng không biết vì sao trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Khương Hàn càng ngày càng gần.
Cái loại ánh mắt này, Khương Hàn không hiểu cảm thấy tim đập nhanh.
Khang Đồng Thành nhìn thấy nhãn hiệu Hummer ở trước mắt, nghĩ Khương Hàn trước kia từng dùng loại xe này, trong lòng không hiểu có chút chua sót, nếu là Khương Hàn giờ phút này, dĩ nhiên sẽ không để cậu ngồi ở trong này.
Cho dù bến xe cũng có mái che chống đỡ, nhưng không nói đến hạt mưa lạnh như băng, chỉ gió thôi cũng đủ làm cho cậu lạnh run.
Nhưng vào lúc này, cậu nhìn thấy cửa chiếc xe kia mở ra, mà người đi tới, Khang Đồng Thành không tự chủ được trợn to ánh mắt.
Khương Hàn!
Không ngờ là Khương Hàn.
Hẳn mỗi người đều như vậy, lúc đáy lòng yếu ớt, thấy được người yêu, như vậy một lần nói không chừng là đúng dịp hoặc càng có thể là cho rằng gặp nhau, tự đáy lòng cho rằng là do trời định.
Khang Đồng Thành nâng đầu, cằm đặt trên đầu gối, nhìn thấy người đàn ông chậm rãi đến gần. Một thân áo nỉ màu đen, một tay cầm thuốc lá, tay kia đút trong túi quần. Giày da giẫm trên vũng nước nhợt nhạt, trên mặt giày trở nên loang lổ.
– “Là tiểu Thành phải không? Còn nhớ tôi không!?” Khương Hàn đi vào bến xe, hơi hơi nghiêng người hỏi.
Tư thế như vậy, hình ảnh như vậy, có một loại mờ ám nói không nên lời.
Khang Đồng Thành lập tức gật đầu chào.
– “Khương Tiên Sinh.”
Rõ ràng trong lòng vẫn muốn gặp người đàn ông này, nhưng lại không biết đối mặt như thế nào, thói quen nhìn mặt Khương Hàn khô héo đầy nếp nhăn, nhìn thấy giờ phút này phong thần tuấn lãng, có một loại trùng hợp mà tương tự khuôn mặt.
Khương Hàn gật gật đầu.
– “Ở chỗ này chờ xe?”
– “Ừm, bất quá giống như tối nay.”
Nói như vậy Khang Đồng Thành liền không tự chủ rụt đầu. Cậu không thích mặc áo cao cổ, cho nên cổ không được che chắn, cho dù đem đầu rụt lại thế nào, phía sau vẫn hoàn toàn trống trơn.
Khương Hàn nhìn thấy cổ thon dài kia, có thể thấy khớp xương, làn da ở phía dưới ánh đèn đường chiếu rọi mang theo một tầng sáng màu da cam.
– “Chắc là rất lạnh! Cậu như vậy chắc sinh bệnh mất, tôi đưa cậu về nhé?” Khương Hàn nói.
Kỳ thật rất muốn lập tức đồng ý, ông ấy là Khương Hàn, đây là cơ hội tốt cỡ nào, nhưng là, miệng so với đại não còn nhanh hơn.
– “Tôi đã chờ được một lúc lâu, không chừng xe sắp tới rồi. Vẫn không cần phiền đến Khương tiên sinh.” Ngữ khí có loại xa lạ nói không nên lời.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, cho dù tại thế giới kia hai người ở chung năm năm, nhưng tại thế giới này, bọn họ chung quy chỉ là hai người xa lạ mới gặp một lần mà thôi.
Khang Đồng Thành dốc lòng, từ ngữ ‘người xa lạ’ này, làm cho cậu cảm thấy khó chịu.
Nhịn xuống thân thể hơi hơi run rẩy, Khang Đồng Thành đợi nghe bước chân người kia rời đi. Nhưng thật lâu sau, đều không có, Khương Hàn vẫn đứng ở bên cạnh cậu, che chắn gió lạnh cho cậu.
Kinh ngạc ngẩng đầu, liền gặp gương mặt Khương Hàn lạnh lẽo kiên định nhưng lại nhu hòa, vẫn nhìn cậu.
Hai má liền đỏ lên!
– “Ông….” Muốn nói cái gì đó để cho hắn rời đi, hoặc là cảm ơn nhưng cuối cùng lại đứng lên.
Người đàn ông giống như biết cậu nghĩ gì, nghiêng người dẫn lối, rồi sau đó mở cửa xe cho cậu.
– “Mau lên xe, cậu như vậy khẳng định sẽ cảm lạnh, chị cậu sẽ rất lo lắng.” Khương Hàn đạm cười nói.
Nguyên bản đang đi về phía trước, thân hình đột nhiên khựng lại, là bởi vì Khang Đồng Hân sao? Cậu còn đang nghĩ, Khương Hàn kế tiếp sẽ gặp lại Khang Đồng Hân như thế nào, không ngờ chính cậu lại trở thành cái gọi là ‘bà mối’.
– “Làm sao vậy?” Nhìn thấy thiếu niên đứng trong mưa bất động, Khương Hàn hỏi.
Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, mắc mưa thật không thoải mái, nhưng vẫn còn hơn bị khóa trong xe.
Suốt dọc đường đều không nói câu nào, Khang Đồng Thành tựa vào cửa kính xe, hai má dán tại cửa thủy tinh lạnh như băng, đầu có chút hỗn độn, có chút khốn đốn.
Khương Hàn mới đầu còn cố ý gợi chuyện nhưng thấy cậu không có ý muốn nói liền cũng ngừng lại.
Xe vững vàng mà thong thả đi về phía trước, đầu Khang Đồng Thành ngẫu nhiên lay động khi xe tạm dừng. Tựa hồ là đang ngủ, mặt hơi nhăn, hô hấp có chút dồn dập, hai má dán trên mặt thủy tinh, không biết là do máu lưu thông không tốt hay là do nóng mà đỏ bừng một mảnh.
Ở chỗ ngã tư, phía trước xuất hiện sự cố, con đường về nhà của Khang Đồng Thành đông nghẹt như nêm cối, Khương Hàn không thể không dừng xe. Nghiêng đầu nhìn thấy thiếu niên chợp mắt giống như ngủ say, rồi sau đó tựa hồ đã nhận ra cái gì dị thường, liền nhíu mi. Tay đặt lên trán thiếu niên, nóng bỏng! Rồi sau đó lại duỗi tay sờ quần áo màu đen trên người thiếu niên, đều ướt cả. Hiển nhiên là ở trong mưa đợi lâu lắm….
Nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má thiếu niên.
– “Tiểu Thành, tỉnh tỉnh, cậu phát sốt, trên người đều ướt, phía trước đang kẹt xe, đi đến nhà của tôi trước nhé? Ngay tại phụ cận….” Khương Hàn ôn hòa hỏi.
Nhưng trong mê man, thiếu niên hiển nhiên là hồ đồ, nhưng lại nghiêng đầu, hoàn toàn không có thanh tỉnh.
Khương Hàn khẽ thở dài một hơi liền quay đầu xe lại.