“Tiểu Hân, em làm gì lâu vậy?”
Vừa vặn bởi vì thị giác bị ảnh hưởng, Khương Hàn không nhìn thấy người đứng bên cạnh Khang Đồng hân, vì thế liền tiến đến quan tâm hỏi. Nhưng hiển nhiêu sau khi bước được vài bước, chân hắn đột ngột khựng lại, sắc mặt dường như trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
“Tiểu Thành cũng ở đây à!” Khương Hàn đi đến bên người Khang Đồng Hân, nhìn Khang Đồng Thành nói.
Trong ánh mắt Khang Đồng Thành, hiện tại hai người kia song song đứng cùng nhau, hai mắt Khang Đồng Hân hơi ngước lên nhìn Khương Hàn, mà Khương Hàn tuy rằng đang nhìn cậu, nhưng khóe miệng mỉm cười dịu dàng kia cùng với hơi thở ấm áp quanh thân, hiển nhiên không phải dành cho cậu.
Đây là Khương Hàn hay sao? Thật xa lạ!
Khang Đồng Thành lui về phía sau từng bước, cậu nguyên bản đứng cách cửa không xa, liên tiếp lui hai bước, lưng đã chạm đến cửa, gót chân thậm chí không cẩn thận vấp phải bậc cửa, gây ra tiếng vang ‘phanh’.
Không thể nghi ngờ với tiếng động lớn như vậy làm cho Khang Đồng Hân đang đắm chìm trong hạnh phúc lấy lại tinh thần.
“Tiểu Thành, em làm sao vậy? Sắc mặt thật trắng quá?” Trong giọng nói tràn ngập lo lắng.
Đúng vậy, chỉ là tiếng động như vậy làm cho cậu cùng Khương Hàn không có cách nào đứng cùng một phía, nhưng kết quả, thật sự chỉ là diễn trò hay sao? Diễn trò cũng chân thật như vậy, Khương Hàn, em căn bản không thể phân rõ cái gì là giả, cái gì là thật!
Nếu có thể, Khang Đồng Thành thậm chí rất muốn đi đến trước mặt Khương Hàn, lớn tiếng chất vấn, việc này rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng mới nói yêu mình, vì cái gì lại cầu hôn Khang Đồng Hân? Chỉ đơn thuần là trả thù mà dùng đến biện pháp này, có từng suy nghĩ đến cảm thụ của cậu hay không?
Cho dù chỉ là giả vờ, nhưng phải tận mất chứng kiến người mình yêu thân mật với người khác, trái tim cậu cũng không thể chịu đựng nổi.
“Em…” Khang Đồng Thành há miệng thở dốc, lại không biết nên nói như thế nào.
“Sao cậu lại đứng ở đây? Không phải nói muốn đi toilet sao? Tiểu Thành!”
Cánh cửa phía sau Khang Đồng Thành bỗng nhiên mở ra, từ bên trong Lý Quang Vinh Vũ nhìn ra có chút kinh ngạc hỏi, sau đó giương mắt nhìn hai người trước mặt Khang Đồng Thành, trên mặt tựa hồ xuất hiện biểu tình đã hiểu.
“Không ngờ có thể gặp được Khương tiên sinh ở đây, thật sự là vinh hạnh.” Lý Quang Vinh Vũ đi ra, đứng trước mặt Khương Hàn, vừa vặn chặn trước Khang Đồng Thành, vươn cánh tay ra, trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười.
Khương Hàn vẻ mặt ôn hòa vươn tay, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lập tức buông lỏng ra, nhìn như lễ phép nhưng trong đó tràn ngập lạnh lùng.
Loại cảm giác này, Lý Quang Vinh Vũ hơi giương mắt nhìn người đàn ông trước mắt so với mình cao hơn một chút, cũng không nhớ rõ bản thân đắc tội anh ta khi nào, nhưng theo sự nhạy bén của hắn, hắn có thể cảm giác được địch ý của người đàn ông, thậm chí anh ta cũng không thèm che giấu, đó hoàn toàn là khiêu khích.
“Lý tiên sinh cũng ở đây cùng với tiểu Thành à!” Khang Đồng Hân đi lên phía trước, cười hỏi. Lý Quang Vinh Vũ chỉ gặp cô có một lần, nhưng mà đối với con người này, ấn tượng của cô cũng không tốt cho lắm.
Lý Quang Vinh Vũ gật đầu.
“Mời tiểu Thành ăn bữa cơm! Tôi cùng với tiểu Thành có thể xem như bạn bè.”
“Ha hả, vậy thật tốt.” Khang Đồng Hân cười cười vuốt những sợi tóc lòa xòa trước mặt. Không thể nghi ngờ chiếc nhẫn kim cương lớn kia lại lộ ra trước mắt Lý Quang Vinh Vũ.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn kia, tươi cười càng thêm sâu.
“Trước tôi có nghe nói, Khương tiên sinh bị một ngươi nào đó bắt làm tù binh, từ nay về sau không còn lưu luyến những cuộc vui, làm bao thiếu nam thiếu nữ khóc hết nước mắt, lần này xem ra tôi đã được diện kiến, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Khang tiểu thư quả nhiên xinh đẹp đoan trang, cùng Khương tiên sinh thật sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ!” Lý Quang Vinh Vũ nhẹ nhàng nói, huống ý hắn không cố ý lấy lòng, lời này nói ra miệng lại không hề vấp váp chút nào, giống như lời phát ra từ chân tâm.
Khang Đồng Hân đỏ mặt
“Lý tiên sinh quá khen rồi.” Không có một cô gái nào lại chê lời khen, đặc biệt là đối với nhan sắc của bản thân.
“Tiểu Thành muốn tới gian phòng của chúng tôi không?” Lúc này Khương Hàn bỗng nhiên mở miệng nói, sắc mặt hắn vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt cũng lộ ra lạnh lùng.
Khang Đồng Thành lúc này mới giương mắt nhìn Khương Hàn, nhưng chỉ trong chốc lát liền nhìn sang chỗ khác, cậu sợ ánh mắt sẽ biểu lộ cái gì đó không nên biểu lộ.
“Việc này làm sao được, thật vất vả tôi mới mời được tiểu Thành đến. Khương tiên sinh cùng Khang tiểu thư tình nồng ý mật như vậy, tôi nghĩ tiểu Thành cũng không muốn đi làm bóng đèn đâu!” Lý Quang Vinh Vũ trách móc nói.
“Tiểu Thành?” Khương Hàn không để ý tới lời nói của Lý Quang Vinh Vũ, vẫn nhìn chăm chú vào Khang Đồng Thành, gọi.
Khang Đồng Hân giương mắt nhìn Khương Hàn ở bên cạnh, rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía em trai đang cúi đầu.
“Tiểu Thành là em trai tôi, dĩ nhiên cũng là em trai của Hàn, sao lại gọi là bóng đèn được?” Khang Đồng Hân xấu hổ nói, hai má ửng đỏ, cô hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong vui sướng khi được cầu hôn.
Ba người đều nhìn phản ứng của Khang Đồng Thành nhưng cậu vẫn một mực cúi đầu. Hai tay cậu nắm chặt, không biết suy nghĩ cái gì.
Hiện tại những ánh mắt kia giống như dao nhọn cứa vào lòng cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù của Khương Hàn thế nhưng là như vậy, cậu không biết… Tuyệt không biết! Nhưng mà dù có biết đi nữa thì làm sao có thể ngăn cản được. Như vậy sau khi trả thù thì thế nào? Bọn họ có thể thanh thản bình ổn mà sống khi Khang Đồng Hân trầm luân trong hạnh phúc hay không? Cậu làm không được! Nhưng hiện tại cậu cũng không làm được cái gì, cậu không có năng lực, Khương Hàn nói yêu cậu, nhưng cậu không hiểu được suy nghĩ trong lòng Khương Hàn.
Đối với tình yêu, cậu bỗng nhiên thật mê mang, thật sự là yêu hay sao? Nếu yêu có thể dễ dàng nói với người khác lời tâm tình, thậm chí lời cầu hôn hay sao?
“Em không quấy rầy chị hai… cùng anh rể! Em với Lý tiên sinh đã hẹn rồi, không thể không giữ lời. Em đi toilet trước.”
Khang Đồng Thành nói thế, không nhìn ai ở đây nữa, vội vàng rời khỏi. Đã ở bên cạnh Khương Hàn nhiều năm, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của hắn nhưng giờ đây cậu không biết trong lời nói kia có chứa cái gì hay chỉ là cậu suy nghĩ như vậy!
“Ha hả, tôi cũng không quấy rầy hai vị, tôi đi vào chờ tiểu Thành quay lại.” Lý Quang Vinh Vũ nói xong liền lách người đi trở về gian phòng, lúc đóng cửa lại, hắn mỉm cười hướng Khương Hàn.
“Hàn, chúng ta đi thôi!” Khang Đồng Hân giữ chặt tay Khương Hàn, thản nhiên nói. Cũng bước được vài bước rồi mà Khương Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, vì thế liền quay đầu lại, kinh ngạc nói.
“Hàn?”
Khương Hàn lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, tươi cười với Khang Đồng Hân.
“Đi thôi!”
Khang Đồng Thành đi vào toilet, hiện tại trong toilet không có người. Trên bồn rửa tay, cậu không ngừng dùng nước vẩy lên mặt. Một phần nước chảy xuống, một phần theo đường cong khuôn mặt chảy xuống cổ.
Ở trong chiếc gương phía trên bồn rửa tay phản chiếu rõ ràng hình ảnh phóng đại một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hai mắt đỏ bừng, mũi cũng đỏ bừng. Thời tiết đầu mùa xuân, nước vẫn rất lạnh, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy hai má đều chết lặng, rồi sau đó bắt đầu nóng lên, cảm giác muốn xuất huyết trên mặt.
Cậu nghĩ đến bọn họ ở cùng nhau, lại không nghĩ đến có nhiều chuyện kỳ thật đều vẫn là dây dưa. Cậu vẫn nghĩ mình cùng với người mình yêu lại được gặp nhau một lần nữa là thật may mắn.
Nếu như có kiếp sau, trên người cậu hẳn là có nghiệm chứng khắc sâu (?)
Nhưng nếu có kiếp sau, thật sự có thể giống như kiếp trước bình thường ở chung hay sao? Là cậu thay đổi, hay Khương Hàn? Có lẽ hai người cũng không thể có bộ dáng giống như trước.
Y Lương trước kia cái gì đều không có, chỉ có Khương Hàn. Khương Hàn trước kia, cái gì cũng đều có, chỉ thiếu dịu dàng. Cho nên bọn họ rất thích hợp với nhau. Nhưng hiện tại, Khang Đồng Thành có chị hai dịu dàng Khang Đồng Hân, mà Khương Hàn cũng có nhiều hơn một phần cảm tình, chính là thù hận!
Bọn họ thật sự có thể ở cùng một chỗ sao? Đây là vấn đề thật lớn!
Lấy một đoạn khăn giấy, lau khô nước trên mặt, trên mặt tuy rằng đã khô nhưng tóc vẫn ướt một mảnh, vẫn chật vật như trước.
Khang Đồng Thành đối gương cười cười, người trong gương cũng cười, nhưng tươi cười kia lại vô cùng chua sót. Cậu là bị động, nhưng không phải không hề lựa chọn đường sống.
Đi ra khỏi toilet, Khang Đồng Thành hít sâu một hơi.