Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu muốn xem nhẹ ánh mắt kia, nhìn ra đường phố cùng người đi đường nhanh chóng xẹt qua ngoài cửa sổ.
Ngay vừa rồi, cậu, Khang Đồng Hân cùng Lý Quang Vinh Vũ nghe tiếng ô tô ở dưới lầu, cơ hồ phản ứng không giống nhau, có thể thấy Lý Quang Vinh Vũ hơi nhíu mi, Khang Đồng Hân vui sướng, mà trên mặt cậu là biểu tình thế nào? Có lẽ là vui sướng mang theo chút xấu hổ cùng mất mác. Cho dù muốn che giấu cũng không được, bởi vì quá rõ ràng, cậu biết Lý Quang Vinh Vũ hẳn đã nhìn ra cái gì.
Nhưng bất kể thế nào, cậu cũng hơi thả lỏng được một chút, cho dù sắc mặt Khương Hàn cực kém nhưng khi Khang Đồng Hân ôm lấy cánh tay hắn nói xong kế hoạch chuyển nhà thì hắn vẫn phải miễn cưỡng mỉm cười, rồi sau đó gật đầu…
Đúng vậy, phải gật đầu cho dù ánh mắt có hung ác cỡ nào, bá đạo cỡ nào, thậm chí có không muốn đi nữa cũng không thể không gật đầu. Khang Đồng Thành nhìn thấy được, trong mắt của Khương Hàn, Khang Đồng Hân mới là quan trọng nhất vậy.
Cho dù cậu biết Khương Hàn cho tới bây giờ vẫn lấy đại cục làm trọng, nhưng giữa tình cảm và lý trí thì bao nhiêu yêu thương đó vẫn chưa đủ? Cậu không muốn đi đo lường, bởi vì càng đo lường càng cảm thấy trái tim băng giá, thậm chí sợ hãi đến một ngày Khương Hàn thật sự tình cũ bộc phát, cũng không phải không có khả năng.
Hận ý sâu như vậy, cũng chứng minh được, dấu vết mà Khang Đồng Hân để lại trong lòng Khương Hàn.
Từ nhà trọ đến trường học cũng không xa, lúc Khang Đồng Thành còn trầm tư trong suy nghĩ thì bất tri bất giác đã đến cổng trường.
Cảm giác được xe ngừng lại, Khang Đồng Thành mới lấy lại tinh thần, thu hồi vẻ mặt đau xót, đưa tay đẩy cửa xe. Nhưng giống như lần trước, cửa xe đã bị khóa.
“Mở cửa!” Tâm tình vốn không tốt, Khang Đồng Thành đẩy vài lần cửa vẫn không mở, quay đầu hướng về tên bị tâm thần kia hô một tiếng, tiếng nói của cậu không lớn, rồi lại giống như rít gào, chỉ có thể đè thấp.
Lý Quang Vinh Vũ lại chậm rãi quay đầu, ghé vào trên ghế, nhìn Khang Đồng Thành, rồi sau đó khóe miệng giống như không để ý mỉm cười nói:
“Cậu biết không? Hiện tại bộ dáng của cậu giống như chú cún con mới đánh thua, cùng với trong ấn tượng của tôi, tuy bề ngoài yếu ớt nhưng kỳ thật nội tâm rất cứng cỏi không giống. Như thế nào? Vì một người đàn ông không thích mình mà cảm thấy thất bại?”
Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ôn nhu, không giống như là vừa nói ra những lời vừa rồi, nói:
“Tôi là loại người gì không có quan hệ gì với anh, tình cảm của tôi càng không quan hệ với anh, hiện tại tôi chỉ muốn anh mở cửa.”
Khang Đồng Thành căm giận nói, giờ phút này cậu không còn lý trí, đó là chắc chắn, cho nên càng không muốn cùng thanh niên này dây dưa không rõ, thanh niên trước mặt là người nham hiểm chắc chắn đã nhìn rõ cậu, có lẽ càng giống như một con sói hoang giảo hoạt đang rình rập, cho dù con sói hoang này dùng khuôn mặt ôn nhu để che giấu nhưng phần bản chất bên trong đang chậm rãi hiện rõ, huống chi hiện tại, Lý Quang Vinh Vũ không cố ý che giấu.
“Ha hả, nói đúng chỗ đau của cậu, cho nên thẹn quá hóa giận?” Lý Quang Vinh Vũ vẫn không mở cửa, vẫn trêu đùa như trước:
“Lại nói tiếp tôi có lẽ càng cảm thấy thất bại!” Nói đến đây, Lý Quang Vinh Vũ bỗng nhiên tự giễu.
Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc nhìn chuyển biến vừa rồi, liền nghe Lý Quang Vinh Vũ tiếp tục nói:
“Có đôi khi tôi không thể đoán được Khương Hàn có phải đồng thời thích hai chị em cậu hay không, bởi vì theo tôi được biết tôi chưa từng đắc tội hắn, lần đầu gặp hắn cũng chỉ có lo lắng với cậu mà thôi, nhưng hiện tại tôi biết có người đang ngầm đối phó tôi, tuy rằng chỉ là ngầm, nhưng cũng không khó đoán được, tại vùng này người dám ra tay với tôi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Như thế nào? Nói vậy cậu thấy trong lòng dễ chịu chút nào chưa? Khương Hàn có lẽ thực để ý cậu… Đương nhiên so với đối với chị của cậu còn kém xe, dù sao hắn cũng đã cầu hôn cô ấy, một người đàn ông nếu không thương sẽ không nói ra hai chữ kết hôn…”
Lời nói của Lý Quang Vinh Vũ không thể nghi ngờ làm cho Khang Đồng Thành trố mắt, cậu không ngờ Lý Quang Vinh Vũ lại phát hiện, cho dù nguyên nhân cũng không chính xác.
“Anh cảm thấy Khương Hàn đồng thời yêu chị tôi và tôi sao?” Khang Đồng Thành có chút cứng ngắc hỏi, thậm chí không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
Thấy Khang Đồng Thành nhìn chăm chú vào mình, Lý Quang Vinh Vũ nở nụ cười.
“Tôi cũng không phải rất rõ ràng, nhưng có thể cảm giác được, hắn nhìn cậu và chị của cậu với ánh mắt khác người bình thường, nhưng mà đối với hai người cũng không giống nhau, cậu nghĩ để ý ai nhiều ai ít?” Lý Quang Vinh Vũ hơi nghiêng đầu tựa vào đệm xe cười nói.
Khang Đồng Thành không có đáp lại chỉ ngơ ngác nhìn ngón tay của mình, trong lòng ngũ vị tạp trần (ý chỉ trong lòng rối bời).
Mà ngay lúc Khang Đồng Thành còn đang ngốc lăng, Lý Quang Vinh Vũ lại nở nụ cười, sau đó nói:
“Nếu Khương Hàn cuối cùng kết hôn với chị cậu, sẽ vứt bỏ cậu, chi bằng hiện tại cậu chủ động rời khỏi, như vậy không phải vẻ vang hơn một chút sao, dù sao chấp nhận thất bại cũng không quá khó khăn, phải không?”
Chắc chắn Lý Quang Vinh Vũ đối với Khang Đồng Thành có động chân tâm, cho dù bên trong bộ mặt đó không thể phân được rõ ràng là thật hay là giả. Nhưng nếu hiện tại Khang Đồng Thành có thể nói hai chữ buông tay, như vậy hắn hẳn sẽ rất sung sướng.
Khang Đồng Thành ngẩng đầu, nhìn chăm chú Lý Quang Vinh Vũ, thật lâu sau, ngay cả đôi môi cũng có chút khô nứt, nói:
“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
Không có kinh ngạc với trí tuệ của Khang Đồng Thành, Lý Quang Vinh Vũ cười thuận miệng nói:
“Ý tứ của tôi không đủ rõ ràng hay sao? Chỉ là tôi đối với cậu cảm thấy hứng thú, nếu cậu rời khỏi Khương Hàn, có thể suy nghĩ đến bên người tôi. Những lời này lần trước tôi cũng đã nói rõ… Cậu có thể từ từ suy nghĩ, tôi cũng không sốt ruột.”
Lời nói như vậy không khác gì vũ nhục Khang Đồng Thành, mà có lẽ là giận dữ đến khó thở, Khang Đồng Thành ngược lại nở nụ cười:
“Anh thật vô sỉ!”
Nói xong liền đưa tay đẩy cánh cửa thông gió.
Lý Quang Vinh Vũ sờ sờ mũi, cũng không để ý đến tiếng mắng của Khang Đồng Thành, mở cửa xe, rồi sau đó cũng đẩy cửa xuống xe.
Khang Đồng Thành nguyên bản phải đi thật nhanh, rời xa hắn càng nhanh càng tốt, nhưng còn chưa đi được vài bước lại nghe thấy giọng nói trêu tức của thanh niên:
“Cậu bỏ luôn hành lý?”
Đúng vậy, hành lý của cậu còn ở phía sau cốp xe của Lý Quang Vinh Vũ, Khang Đồng Thành đưa lưng về phía hắn, cậu cắn răng, sau đó đi luôn không quay lại.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn cậu như thế, lại nở nụ cười, đưa tay lấy hành lý cũng khá là nặng của Khang Đồng Thành ra.
Khang Đồng Thành lấy được hành lý liền chuẩn bị rời đi, lại nghe thanh niên phía sau nói:
“Khang Đồng Thành, lời vừa rồi của tôi là thật lòng, Khương Hàn không đáng đâu, điều này trong lòng cậu rõ nhất.”
Khó có được lời nói chân thật, làm cho bước chân của Khang Đồng Thành khựng lại, sau đó bước càng nhanh hơn, Lý Quang Vinh Vũ dĩ nhiên không nhìn được sắc mặt của cậu, mà chính cậu cũng không thể…
Đó là một loại mệt mỏi cùng lụn bại, mệt mỏi, bất kể trong lòng suy nghĩ bao nhiêu lần cũng chỉ là càng ngày càng rõ ràng, cậu không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu, cũng không biết kế hoạch của Khương Hàn có hoàn thành trước khi đến cực hạn của cậu hay không…