Trong một căn phòng bên trong Tịch Gia, Tử Sở Tuyên nằm an tĩnh trên giường. Trên bàn tay có cắm một chiếc kim tiêm. Xung quanh giường còn có vài người đang đứng
Bỗng, đôi mắt của Tử Sở Tuyên bừng mở, không quản bản thân đang truyền nước, dùng tốc độ nhanh nhất vươn tay nắm lấy người đứng gần nhất đem vật xuống giường
Thật trùng hợp làm sao người đó lại chính là Tịch Mặc Thương!
Một tay Tử Sở Tuyên nắm chặt lấy tay Tịch Mặc Thương, tay còn lại bóp chặt cổ anh, ánh mắt của cô sắc lạnh như dao, nếu có thể giết người chỉ sợ lúc này Tịch Mặc Thương đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!
Đến lúc những người khác phản ứng lại thì trước mặt họ chính là cảnh tượng nữ trên nam dưới
Không phải chứ, Tịch Mặc Thương bị…đè!
" Là ai phái các người tới?"
Bị câu hỏi của Tử Sở Tuyên làm cho hoàn hồn. Tịch Mặc Thương nắm ngược lại cổ tay cô, đem cô đẩy ra
Nếu là trước đây, cô sẽ không bị dễ dàng bị người khác đẩy ra như vậy, nhưng hiện tại thì khác
Tử Sở Tuyên dễ dàng bị Tịch Mặc Thương đẩy ra. Chân lảo đảo lùi về sau, kim tiêm cũng vì vậy mà bị tháo ra
Đầu truyền đến cảm giác đau đớn, ánh mắt lúc rõ lúc mờ. Lúc này Tử Sở Tuyên mới nhìn rõ cục diện trước mặt. Trong đầu hiện lên cảnh tượng trước đó, càng khiến cho tâm trí cô trở lên rối bời
Đôi mắt khẽ di chuyển xung quanh, đồ đạc trong căn phòng, đa số đều đối với cô rất xa lạ. Ngay cả những thứ quen thuộc thường thấy như giường, ghế hay tủ quần áo đều có kiểu dáng rất kỳ lạ
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại phát ra trên người Tịch Mặc Thương. Anh thò tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại ra, là Tần Phong gọi tới
Đối với người khác đây chỉ là tiếng động bình thường, nhưng đối với một vị Hoàng Đế từ cổ đại xa xôi xuyên tới một thế giới hiện đại lạ lẫm mà nói nó chính là bất bình thường
Tiếng chuông vừa cất lên khiến cho Tử Sở Tuyên giật mình. Có lẽ mỗi ngày phải sống trong môi trường có thể bị giết bất cứ lúc nào, nên chỉ cần một tiếng động lạ cũng có thể khiến cho cô đề phòng
Tử Sở Tuyên lập tức thủ thế tấn công, cảnh giác nhìn Tịch Mặc Thương. Không, nói đúng hơn là nhìn chiếc điện thoại trên tay anh
Không hiểu sao nhìn cô như vậy, ngoài mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại nhìn không được mà phì cười
"Minh Nhạc Y, dây thần kinh của cô bình thường đi?"
Theo hướng phát ra giọng nói nhìn đến, lúc này cô mới phát hiện trong căn phòng này vẫn còn có thêm ba người khác. Hai người nhìn có vẻ lớn tuổi, còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi khoác một chiếc áo trắng dài tới đầu gối
Người lên tiếng chính là người đàn ông mặc áo màu trắng dài kia
"Dây thần kinh? Đó là cái gì?"
Tử Sở Tuyên trong mắt hiện lên nghi hoặc. Cô không chỉ ở một nơi toàn những đồ vật, cảnh tượng kỳ lạ mà ngay cả ngôn ngữ nói chuyện cũng hoàn toàn khác biệt
Lần này không phải chỉ một mình cô nghi hoặc đâu, ba người còn lại cũng nhìn cô đầy nghi hoặc
Bọn họ nhìn nhau tựa như đang nói
Chắc không phải là bị dọa đến ngốc rồi đi?
Tịch Mặc Thương đã đi ra ngoài nghe điện thoại, Tịch lão phu nhân phân phó vài câu rồi cũng đi
Tử Sở Tuyên không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào từ bọn họ lúc, ngay khi tất cả vừa rời đi, chỉ còn lại một mình cô ở trong phòng, lúc này mới dám thả lỏng
Đột nhiên có một đống chuyện quỷ dị xảy ra, cho dù là người trải qua vô số lần ám sát như cô cũng không tránh khỏi hoang mang!
Nằm trên giường, hắn mắt nhắm lại, những dòng ký ức xa lạ lại lần nữa chảy qua. Bất quá lần này Tử Sở Tuyên lựa chọn tiếp nhận chứ không bài xích nó
Trốn chạy không phải là cách đúng đắn!
Hơn nữa, trốn chạy chính là biểu hiện của sự hèn nhát!
Thân là một Hoàng Đế trên vạn người, hai chữ hèn nhát không được phép xuất hiện trong cuộc đời của cô!
Cơn đau đầu truyền đến, bất quá lần này không dữ dội như lần trước. Khoảng sau hơn nửa tiếng trôi qua, mắt Tử Sở Tuyên lần nữa mở ra. Giơ bàn tay phải lên nhìn một lúc, sau đó bật dậy
"Đây không phải là cơ thể mình, đây là cơ thể của…Minh Nhạc Y mà bọn họ nói tới sao? Không đúng! Cơ thể này vừa xa lạ vừa thân thuộc, giống như vừa là cơ thể của mình, lại vừa giống như cơ thể của người khác!"
Lăng Huyên Quốc có một vị Quốc Sư năm nay đã ngoài sáu mươi nhưng kỳ lạ là vẻ ngoài của hắn chỉ như gần ba mươi. Mấy chục năm làm Quốc Sư Lăng Huyên Quốc, vẻ ngoài không thay đổi
Quốc Sư Lăng Huyên Quốc tên gọi là Uất Trì Mạch, mọi người đều nói hắn chính là tiên. Nhưng Tử Sở Tuyên trước nay vốn không tin thần phật, chỉ cảm thấy lời đó là vớ vẩn
Có một ngày, Uất Trì Mạch diện kiến, muốn nói chuyện riêng với cô. Khi đó,hắn nói sao chiếu mệnh của cô có sự thay đổi, sau này bị đưa tới một nơi rất xa, muốn trở lại Lăng Huyên Quốc là chuyện rất khó. Sau khi cô đi, lịch sử của Lăng Huyên Quốc liền được viết lại khi Tiên Đế còn!
Hắn còn nói thêm một câu đầy ẩn ý
"Dung hai thành một!"
Bất quá cô không thèm để ý nhưng lời hắn nói. Cô chỉ cảm thấy hắn đang nói chuyện hoang đường, nên đã lập tức ra lệnh đuổi hắn
Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, những gì hắn nói hoàn toàn trùng khớp với hoàn cảnh hiện tại của cô
Còn về cái câu nói:"Dung hai thành một!" kia là có ý gì?
Hai thành một, không lẽ cơ thể của cô và Minh Nhạc Y đã dung hợp thành một!
"Đáng lẽ ra mình nên tin lời Uất Trì Mạch mới đúng!"
Nếu biết trước chuyện quái dị này sẽ xảy ra, cô đã tìm cách đề phòng trước rồi. Hiện tại hay rồi, một thế giới xa lạ không quen biết ai, còn phải sống thay người khác
Dù có không muốn đi chăng nữa, nhưng bây giờ ngoài việc tiếp tục thay Minh Nhạc Y sống ra thì chẳng thể làm gì
Danh Sách Chương: