"Kim tiểu thư, cô nói như vậy đổ tiếng ác cho tôi quá! Một gia chủ của gia tộc nhỏ như tôi sao dám ghét bỏ cô được chứ. Tôi chỉ là không thích người khác cứ gặp là lại chạy tới ôm chặt lấy cánh tay tôi như vậy thôi. Còn nữa, hi vọng Kim tiểu thư đừng một tiếng chị Sở Tuyên, hai tiếng chị Sở Tuyên, tôi không dám nhận đâu. Tuổi của tôi còn nhỏ hơn cô tới bốn tuổi, mấy ngày trước cô mới sinh nhật tuổi hai lăm xong, đừng nói là quên rồi đấy?"
Tử Sở Tuyên khẽ cười, đôi mắt cong lên, trong ánh mắt mờ mịt không rõ. Kim Như Thuần nhìn vào mắt Tử Sở Tuyên, cơ thể nhất thời cứng đờ.
Sao cứ cảm thấy ánh mắt kia thật lạnh như đang nhìn vật chết? Là nhầm đi?
Kim Như Thuần nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói.
"Xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy cô thực thân thiết nên mới muốn lại gần nhưng xem ra là khiến cô khó chịu rồi!"
"Hóa ra là như vậy. Tôi còn tưởng là do tính tình Kim tiểu thư hướng ngoại, gặp ai cũng nhiệt tình như vậy, động một chút liền tới ôm, xem ra là tôi đã lầm!"
"Tử Sở Tuyên, cô!"
Tử Sở Tuyên càng nói càng cười tươi như hoa. Sắc mặt Kim Như Thuần thoáng chốc đỏ lên, nhất thời không nói được gì.
Tử Sở Tuyên nói như vậy không khác nào là đang nói cô giống như mấy gái bán hoa luôn muốn nhào vào người khác. Bản thân là một thiên kim gia giáo, từ nhỏ được hưởng nền giáo dục tốt nhất, mọi cử chỉ hành động đều phải đạt chuẩn, có khi nào mà bị người khác nói như vậy.
Thái độ của đối phương không có gì gọi là gây sự, nếu như bây giờ cô tức giận nhất định sẽ khiến người khác chỉ trỏ. Ánh mắt cầu cứu nhìn sáng phía Kim phu nhân. Trái ngước với Kim Như Thuần, Kim phu nhân ngược lại vẫn rất bình tĩnh, trong mắt không hề có một chút bất mãn nào. Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của con gái, bà lúc này mới lên tiếng.
"Tử gia chủ đừng để ý, Thuần Nhi nó vẫn luôn hòa đồng như vậy. Hôm nay dù sao cũng muộn rồi, khi nào rảnh mời Tử gia chủ tới Kim gia làm khách!"
"Được đích thân Kim phu nhân mới, tôi rất vinh hạnh. Nhất định một ngày nào đó tôi sẽ tới Kim gia!"
Hai chữ "nhất định" Tử Sở Tuyên cố tình nhấn mạnh, cười một cái với Kim phu nhân rồi đi. Kim phu nhân nhìn theo bóng lưng Tử Sở Tuyên, ánh mắt thoáng hiện lên chút phức tạp nhưng nhanh chóng áp xuống rồi kéo tay Kim Như Thuần ra ngoài xe. Vừa ngồi vào trong xe, Kim Như Thuần liền bất mãn lên tiếng.
"Mẹ, Tử Sở Tuyên kia thật quá hóng hách! Rõ ràng là con ủy khuất chủ động bắt chuyện vậy mà cô ta lại dám sỉ nhục con!"
"Vậy con nói lại thử xem những lời cô ấy xỉ nhục con!"
"Mẹ, sao mẹ lại bên người ngoài?"
Kim Như Thuần nghe Kim phu nhân nói vậy càng đối với Tử Sở Tuyên bất mãn hơn.
"Tử gia không đơn giản như vậy đâu. Cả ba đại gia tộc cho dù là Tịch gia cũng chưa chắc đã dám tới trêu chọc họ!"
"Tại sao chứ? Tử gia đó ngoài trừ cái danh lâu đời ra thì còn cái gì đâu. Kim gia chúng ta là một trong ba đại gia tộc, chỉ cần động một chút liền có thế khiến Tử gia không thể vực dậy!"
Thật sự càng nghĩ càng không hiểu. Một Tử gia thôi, sao mẹ phải kiêng nể như vậy. Cho dù là tiền tài, địa vị hay quyền lực Kim gia đều hơn Tử gia kia gấp mấy lần.
"Còn cũng biết là Tử gia là gia tộc lâu đời, đã là một gia tộc lâu đời, có thể trụ tời ngày hôm nay mà vẫn còn nguyên vẹn con cảm thấy bọn họ đơn giản sao? Có những việc không nên chỉ nhìn bề ngoài. Sau này khi con chân chính trở thành gia chủ Kim gia con sẽ hiểu!"
Nhiều năm trước bà muốn điều tra Tử gia, kết quả nhận được chỉ là những thông tin mà ai cũng biết. Tử gia mà đơn giản đã bị những gia tộc khác xâu xé từ lâu rồi chứ không phải còn tồn tại đến tận bây giờ.
"Tử gia so với Tịch gia còn phức tạp hơn. Tử Sở Tuyên đó mới có hai mốt tuổi mà đã được chọn làm gia chủ tất nhiên cũng không đơn gian. Nếu có cơ hội, tìn cách tiếp cận cô ấy, tuyệt đối đừng trở thành địch!"
"Con đã biết!"
Kim Như Thuần ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại có tính toán khác. Điều tra một Tử gia mà thôi, không khó.
Chỉ là không biết có phải do cô nhầm hay không, cứ có cảm giác nghe giọng điệu của mẹ như đang nói giúp Tử Sở Tuyên. Chắc là nhầm đi, hai người họ cũng chỉ mới gặp hai lần mà thôi.
Danh Sách Chương: