Mân Gia ở Đế Đô này chỉ là gia tộc tầng trung, không khác gì Túc Gia. Mẫn Châu là công chúa duy nhất của Mẫn Gia, tính tình lại nhanh nhẹn hoạt bát nên rất được Mẫn gia chủ yêu thương. Nhìn sự đố kỵ trong ánh mắt xe ra lại là một người bị chiều hư.
Túc Uyển Uyển người mặt không tỏ vẻ gì nhiều, nhưng trong lòng sự đố kỵ cũng không kém Mẫn Châu là bao. Cô ta nhận ra Tử Sở Tuyên, đây không phải người một năm trước gặp trong trung tâm thương mại hay sao. Mặc dù chỉ mới gặp mặt một lần nhưng khuôn mặt kia thật sự khiến người ta khó lòng quên được. Một năm trước chịu thiệt, cứ tưởng là người trong đại gia tộc nào nên mới dám gây chuyện với cô, hóa ra cũng chỉ là một ả hồ li tinh dựa vào người khác để trèo cao.
“Kim tiểu thư, nhìn là biết đây chính là một hồ li tinh, cô ngây thơ đừng bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa, tránh sau này chịu thiệt. Lợi người chỉ biết dựa vào nhan sắc trèo cao như này, khong nên để cho cô ta xuất hiện ở những nơi sang trọng như này, tránh cho đi quyến rũ người khác!”
Mẫn Châu “tốt bụng” nhắc nhở, mấy vị tiểu thư, phu nhân có mặt ở đây nghe vậy nghĩ lời Mẫn Châu nói cũng có lí. Đàn ông mà, ai mà không thích những cô gái đẹp, đặc biệt là kiểu đẹp tới mức chói mắt như Tử Sở Tuyên.
Mấy cô gái lo thái quá ôm chặt cánh tay của người bạn nhảy bên cạnh mình, vốn chỉ là những người xa lạ không có quen biết gì giờ phút này lại nhìn Tử Sở Tuyên với ánh mắt thù địch.
Tử Sở Tuyên chỉ cảm thấy buồn cười, bị đôi ba ời đã có thể dắt mũi được, đám người này đầu óc không bị gì đi. Nếu giữ không được người bên cạnh thì là do bọn họ không có bản lĩnh, mới lại cô cũng không rảnh rỗi tới mức đi cướp đồ đã dùng qua đâu.
“Nhưng mà… dù sao thì cũng đã tới rồi, sao có thể đuổi chị ấy đi? Đều là tới dự sinh nhật của tôi, mọi người không nên nói như vậy!”
Kim Như Thuần vẻ mặt rối rắm, không biết lên sử lí thế nào. Nhưng người khác cũng hùa theo mà nói.
“Kim tiểu thư, cô cũng quá là ngây thơ đi, loại người như này mà cô còn nói giúp?”
Mẫn Châu vẻ mặt bất bình nhìn Kim Như Thuần, những người khác cũng phụ họa theo. Người đẹp như Tử Sở Tuyên, bọn họ thực cảm thấy nguy cơ. Tử Sở Tuyên chỉ cảm thấy Mẫn Châu có thể đi diễn hề được rồi. Chỉ là lời vừa rồi của Kim Như Thuần, hình như không đúng cho lắm, giống như cố ý đúng hơn. Cố ý nói như vậy để thêm dầu vào lửa.
Thuần Nhi của cô sẽ không bao giờ làm như vậy. Kim Như Thuần trông giống Thuần Nhi nhưng có lẽ lần này cô đoán sai rồi. Không phải ai cũng như bọn họ linh hồn sẽ tới nơi này.
“Mẫn tiểu thư phải không, hôm nào rảnh tôi sẽ tới tìm Mẫn gia chủ nói chuyện!”
Tử Sở Tuyên tiến tới trước mặt Mẫn Châu, mỉm cười thân thiện nhìn Mẫn Châu. Mẫn Châu bỗng nhiên rùng mình một cái, nhưng vẫn mạnh miệng nói.
“Cô cảm thấy cô là ai? Tưởng mình là một gia chủ sao?”
“Cô nói xem?”
Tử Sở Tuyên lấy ra tấm thiệp mời đến dự sinh nhật của Kim Như Thuần mở ra giơ tới trước mặt Mẫn Châu. Từng dòng chữ trên đó đập vào mắt cô ta, Mẫn Châu kinh ngạc không nói nên lời. Những người khác cũng tò mò ghé mặt nhìn vào nội dung tấm thiệp, cũng bị dọa không ít.
Bên trên tấm thiệp ghi mời Tử Gia tới, mà nếu lời đồn nói Tử Sở Tuyên xuất hiện là đúng, vậy không phải người trước mặt của bọn họ chính là Tử gia gia chủ Tử Sở Tuyên hay sao?
“Giả! Tấm thiệp này nhất định là giả!”
“Giả? Cô là đang nói Kim Gia là lừa đảo?”
“Không… không… tôi không có ý đó!”
Mẫn Châu sợ tới tót cả mồ hôi. Sao cô dám nói kim gia là lừa đảo. Nhưng nếu thật sự người này là Tử Sở Tuyên vậy cô cũng chết chắc.
“Phan Thiếu à, xem ra là tôi xuất hiện cùng anh cũng khôn được ổn cho lắm nha, nhiều người không vừa mắt tôi nha! Tôi chỉ là không quen biết rộng như các vị, tìm không được bản nhảy nên mới tìm Phan Thiếu đây thôi mà, theo như các vị nãy giờ nói, chẳng lẽ không được?”
“Cô ấy thật sự là Tử Sở Tuyên!”
Danh Sách Chương: