"Nhãi ranh! Đừng tưởng lão tử không biết tâm tư của ngươi. Ngươi trêu đùa ai cũng được nhưng không được trêu đùa Tịch Mặc Thương kia!"
Mắt Tử Sở Tuyên nhấc lên nhìn Tử Thiên Hữu, không khỏi nghi hoặc.
"Tại sao lại không thể?"
Từ lúc gặp mặt đến nay, đây là lần đầu tiên Tử Thiên Hữu nghiêm túc nhắc nhở cô. Không lẽ Tịch Mặc Thương có thứ gì khiến cho ngay cả Tử Thiên Hữu cũng phải dè chừng sao?
Nếu ngay cả Tử Thiên Hữu cũng dè chừng vậy xem ra sau này gặp mặt cô phải cẩn thận hơn rồi, đồng thời cũng phải điều tra xem thứ đó rốt cuộc là gì. Nếu như có thể gây bất lợi với cô, với Tử gia bằng mọi giá cần phải lập tức hủy diệt nó.
Trong mắt Tử Sở Tuyên hiện lên tia sát khí khủng bố, Tử Thiên Hữu gật đầu hài lòng nhìn biểu hiện này của cô, nói.
"Đúng vậy, cần phải đề phòng tên họ Tịch kia bất cứ lúc nào!"
"Rốt cuộc là vì sao ông lại dè chừng Tịch Mặc Thương như vậy? Là do trong tay anh ta nắm giữ thứ gì gây bất lợi cho chúng ta sao?"
Tử Sở Tuyên đột nhiên nghĩ tới, Tử gia có quyền thế ngập trời, có tác động tới cả chính phủ nhưng chưa một lần đẩy Tịch gia xuống để ngồi lên vị trí đại gia tộc đứng đầu. Không lẽ chính là trong tay Tịch Mặc Thương thật sự có thứ gì gì đó có hại tới Tử gia, Tử Thiên Hữu vì không muốn Tử gia gặp chuyện nên mới từ bỏ vị trí đại gia tộc đứng đầu?
Tử Sở Tuyên ngồi suy đoán ra một loạt âm mưu có khả năng sảy ra, kết quả mấy câu nói tiếp theo của Tử Thiên Hữu chọc điên cô muốn giết người.
"Hứ! Tịch gia gì đó, lão tử còn chưa để vào mắt. Tiểu Tuyên Tuyên, ta nói cháu nghe tên tiểu tử họ Tịch kia không phải là cái loại tốt đẹp gì, đừng vì về ngoài đẹp đẽ của hắn mà bị đánh lừa. Tên đó chắc chắn chính là một con sói, không đúng phải là hồ li gian xảo. Bày ra vẻ ngoài đó để thu hút những cô gái như cháu rồi lừa thịt. Tiểu Tuyên Tuyên, cháu nhất định phải lí trí mới được, không được để loại người như vậy lừa về ổ. Nếu cháu thích, ta sẽ tìm cho cháu một dàn hậu cung mỹ nam!"
Tử Sở Tuyên bất lực che mặt, tức không nói lên lời. Tỏa ra nghiêm trọng cuối cùng chính là như này. Cô còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Quy chụp lại, nãy giờ ý của Tử Thiên Hữu chỉ muốn nói Tịch Mặc Thương chính là một tên sở khanh sao?!
"Được rồi, gia gia, cháu tuyệt đối sẽ không bị lừa! Không bao giờ có chuyện đó nên ông yên tâm đi!"
"Đúng vậy, nhất định không được đê tên họ Tịch đó lừa!"
Không biết Tịch Mặc Thương mà nghe thấy những lời này của Tử Thiên Hữu sẽ phản ứng thế nào?
Tầm 3 giờ chiều ngày hôm sau, một người phụ nữ xinh đẹp khoác một chiếc áo măng tô màu be không cài để lộ ra váy áo màu đen bên trong, đeo kính râm, trên tay cầm theo chiếc túi hàng hiệu, mái tóc dài thả xuống đẩy cửa bước vào.
Khí chất sang chảnh rất nhanh thu hút mọi ánh nhìn. Chiếc váy đen chỉ dài đến qua đùi tôn lên đôi chân, kết hợp với đôi Spool Heels màu đen càng tôn lên dáng người mảnh mai của cô.
Tử Sở Tuyên một đường đi thẳng tới quầy lễ tân, ngón tay ngõ vài cái lên bàn, nữ lễ tân cũng bị khí chất của cô làm cho ngẩn người, đến khi Tử Sở Tuyên gõ xuống bàn người này mới phục hồi tinh thần, nở một nụ cười chào hỏi.
"Xin hỏi cô cần gì?"
Người phụ nữ này khí thế cũng quá mạnh mẽ đi, chắc chắn thân phân không tầm thường.
"Thông báo cho Tịch Mặc Thương biết, Tử Sở Tuyên tới bàn chuyện hợp tác!"
Danh Sách Chương: