Nhưng đó là vài ngày trước khi ra khỏi địa phận của Wessex, hành trình của họ trở nên chậm chạp hơn, với nhiều lần dừng lại để nghỉ ngơi tại những trang viên họ đi qua, hoặc dọc trên đường .
Sự chậm chạp này không khiến Selig buồn phiền bởi bản tính thỏai mái, dễ cười và khó nổi nóng của anh. Mặt khác, anh chưa có cơ hội thưởng ngoạn vùng đất mà anh định sinh sống, khi anh mải đi tìm kiếm Kristen và những người bạn sau khi hồi phục chấn thương do người em họ của Royce gây ra, và sau khi anh gia nhập cuộc chiến. Vì thế nên anh rất lấy hài lòng với cuộc hành trình này.
Em gái của anh đã tiễn anh với một lời hứa “ Anh sẽ thấy rằng Ivarr và đám thuộc hạ của mình không phá hỏng ngôi nhà mới của anh nếu họ có trở về trước anh. Nhưng tốt hơn anh nên hi vọng rằng sẽ không có người đàn bà nào ở cung điện của Guthrum, vì họ có thể sẽ không buông tha anh đâu”.
Anh chỉ cười. Nàng rất thích trêu chọc anh, mặc dầu phân nửa những gì nàng nói là đúng và với mục đích chỉ trích – nhưng hiếm khi đạt được mục đích. Những thuộc hạ của anh thì không thích việc trêu chọc, thường gọi anh là Selig với khuôn mặt thiên thần hơn là thánh Selig, cái tên được gọi từ lúc mới sinh, một cái tên không phải bắt nguồn từ khuôn mặt khiến phụ nữ bị mê hoặc, mà bởi vì bà mụ đã nói rằng anh chết ngay lúc mới sinh và chính cha anh đã thổi nguồn sống cho anh.
Ngày thứ hai của chuyến đi kết thúc với một bầu trời không mây và mặt trời nóng bức khiến họ và đi chậm hơn vì sức khỏe của vị giám mục. Nhưng cảnh quan xung quanh thì thật là dễ chịu, với mặt đất hiền hòa và màu mỡ.
Khi họ đi qua cánh rừng nhỏ với bóng râm che kín lối đi hẹp, Elfmar lấy làm thích thú với những câu chuyện của Selig và anh đang kể về một nữ thần ngoại giáo người đã xuống mặt đất để tìm người yêu đã chết. Nhưng tất cả những người chiến binh vĩ đại đều đã rời cuộc chiến và người duy nhất nàng có thể tìm thấy lại là một người chăn lợn. Đây không phải là là một người chăn lợn bình thường, mà vốn là một vị thần cải trang, vốn say mê nữ thần ấy đến mức sẵn làm bất cứ điều gì để có được một đêm với người đẹp, thậm chí là nuốt sống những thứ rác rưởi trên trái đất. Nhưng vị nữ thần đã đóan được trờ lừa bịp của vị thần đó và –
Đòan người đã bị phục kích mà không hề hay biết.
Từ lùm cây một tóan người xông ra với gậy và dao găm vung lên. Đòan người không có thời gian để rút gươm hoặc cầu nguyện lần cuối vì cuộc tấn công xảy ra quá nhanh. Trong số hàng tá gương mặt, Selig chỉ nhìn thấy một người – anh không nhận ra ai cả - tên cướp, theo giả định của anh, mặc dù hắn ta ăn vận khá chỉn chu, vung gươm chém phăng đầu vị giám mục. Và rồi anh cảm giác một cơn đau bùng nổ phía sau gáy và anh ngã xuống.
Một chàng trai trẻ dẫn con chiến mã vượt rừng trở về với lãnh chúa của mình. Vị lãnh chúa cưỡi ngựa đi dò xét về cuộc càn quét do đám thuộc hạ của mình.
“ Hãy lấy ngựa”, hắn nói với viên chỉ huy của mình “ và từng đồng xu của họ để cho nó trông giống một vụ cướp”
“ Và nếu Alfred cử những người khác đến?”
“ Thì họ sẽ chịu chung số phận”