• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“THƯA PHU NHN, BÀ phải đi với tôi.”

Erika ngưng ném mấy hòn sỏi xuống hồ chuyển sang nhìn người đàn ông thấp đậm tóc đen vũ trang đầy mình đang đứng trên bờ sông. Nàng không nhận ra gã, nhưng Wyndhurst có rất nhiều lính tráng, và nàng chỉ nhận ra những người nàng đã đi cùng từ East Anglia.

“Ông là ai?”

“Ogden, thưa phu nhân. Chồng bà đã đưa ra một lời thách đấu và muốn nói chuyện với bà trước khi ngài ấy lâm trận. Ngài ấy cho người tìm bà ngay-“

“Ngài ấy sẽ đấu với ai? Có phải là Lãnh Chúa Durwyn người đã giả trang như một tên trộm cướp?”

Nàng vội vã chạy lên bờ đê quá nhanh đến nỗi không thấy quai hàm gã đàn ông xiết lại và ánh mắt xấu xa của hắn. “Phải, Lãnh Chúa Durwyn,” hắn sít giọng đáp. “Bà sẽ phải cưỡi ngựa chung với tôi. Chúng ta phải nhanh lên.”

Nhanh ư? Tim nàng đang đập loạn lên. Nàng ắt sẽ chạy suốt con đường trở về Wynhurst nếu điều đó là cần thiết. Và thực tế là, nàng đã chạy vượt qua Ogden về phía những con ngựa đang đợi. Một người đàn ông khác đang ở đó với chúng. Vẫn còn một người khác đang cưỡi ngựa lao về hướng Wyndhurst, rành rành là để thông báo cho những người khác biết là đã tìm ra nàng.

“Thôi nào, nhanh lên chứ!” nàng quát hai gã được để lại để hộ tống nàng, trong khi cố gắng leo lên một trong những con ngựa mà không cần sự giúp đỡ.

Nàng được nâng lên yên trước khi tự mình leo lên được, và Ogden trèo lên phía sau nàng. Họ phóng đi ngay lập tức, và phi nước đại theo đúng tâm trạng khẩn trương của nàng. Nàng điên cuồng vì kinh hãi. Tại sao Selig lại muốn nói chuyện với nàng trước khi lâm trận? Có phải anh nghĩ rằng anh sẽ không sống sót? Phải chăng anh có vài điều để nói với nàng mà nàng đang nóng lòng được nghe, nhưng đã quá trễ để nghe?”

Với tốc độ mà họ đang phóng đi, chỉ mất vài phút để Erika nhận ra rằng họ không đi về phía Wyndhurst. “Họ giao đấu nơi nao, không phải tại điền trang sao?” nàng quay lại hỏi Ogden.

“Chúng ta gần tới nơi rồi,” đó là câu trả lời duy nhất của gã.

Chẳng bao lâu sau khi gã nói, nàng nhìn thấy những lều trại xa xa. Nàng còn chẳng buồn tự hỏi lý do tại sao cái nơi ven rừng này lại được chọn cho cuộc thách đấu. Nàng sẽ tìm ra trong phút chốc thôi, và thực ra thì chỉ trong một phút gì đó họ đã lao vào khu lán trại, vẫn giữ nguyên tốc độ đó cho tới giây phút cuối cùng.

Thực tế là Erika bị ném ra khỏi yên ngựa, con ngựa đã dừng lại quá đột ngột, và rồi nàng bị quẳng xuống, thật thế, và chỉ vừa vặn được một trong số mấy gã đứng dưới đất đỡ lấy. Khi lấy lại được thăng bằng, nàng bắt đầu quở mắng gã đã hộ tống nàng, nhưng nàng chẳng có cơ hội, hắn đã ra lệnh trước.

“Trói ả lại và giam ả vào trong hầm. Tao tin là tụi bay đã có thời gian để làm xong nó rồi chứ?”

“Gần xong rồi,” gã đàn ông đã đỡ lấy Erika trả lời và vẫn giữ chặt hai cánh tay nàng.

“Được rồi, chừng đó đủ rồi,” Ogden bảo. “Ả là đàn bà, vì vậy không cần phải làm sâu như những người khác, và bọn mình không thể để có cơ hội bị ai đó đi qua và tìm thấy ả. Xem xét việc đó ngay đi.”

Erika cố giựt thoát khỏi gã đàn ông phía sau nàng, nhưng gã là một tên đàn ông chắc nụi và quá khỏe. Sự kìm kẹp của hắn chỉ chặt thêm lên thành một cái siết đau đớn.

“Điều này nghĩa là sao?” nàng hạch hỏi, trừng mắt nhìn Ogden. “Ngươi đã nói dối?”

“Chỉ về việc ai đã gửi tôi tới tìm bà. Lãnh chúa Durwyn của ta đã bị thách đấu, và nếu chồng bà không thể vì bà mà rút lại lời buộc tội, bà sẽ chết.”

“Thế thì hẳn chủ nhân của người chỉ là một tên hèn, sợ phải đấu trong một trận đấu tay đôi?”

“Bà giỡn chơi à, phu nhân. Tôi nghe đồn chồng bà gần như là một tên khổng lồ, và có một gã Viking điên theo sát bên cạnh hắn. Có mà ngu mới đối địch với hắn ta trong một cuộc đấu.”

Thật ngạc nhiên là nàng có thể cảm thấy tự hào khi nghe những lời nói này ngay cả khi mà cơn giận dữ bất lực đang cuốn lấy nàng. Nàng ở đây là do lỗi của nàng, vì đã đi xuống sảnh sáng nay mà không ghé qua phòng Turgeis báo cho ông, vì đã rời Wyndhurst một mình, vì đã quá cả tin đến nỗi nàng đã đi ngay với những tên bắt cóc nàng, thậm chí còn hối thúc chúng nhanh lên – vì thế nàng có thể bị quẳng vào một cái hầm. Một cái hầm! Thần Odin giúp nàng, nàng e rằng cái hầm của bọn chúng chẳng giống với cái hầm ở Gronwood, nhưng có thể là một cái hố thực sự trong lòng đất.

Nói hết những điều đã định, Ogden phi ngựa đi, trở lại Wyndhurst, nàng cho là thế, để báo cho vị chủ nhân hèn nhát của hắn là nàng đã bị bắt y lệnh. Và Erika bị lôi đến bìa rừng, nơi chỉ vài feet cách đó, hai gã đàn ông đang xúc đất vào một cái thùng mà một tên khác đợi mang vào rừng đi đổ, bằng cách này chúng không để lại dấu vết của cái hố đã đào.

Cái hầm ở đó, dài ba feet rộng hai feet. Gần đó là một tấm ván gỗ cùng kích cỡ, và phía trên nó, có lớp cỏ đã được cắt cẩn thận từ phía trên của cái hố, để khi nó được đặt lại chỗ cũ, sẽ có rất ít hoặc chẳng có chứng cứ nào về một cái hố bên dưới nó – hoặc có ai ở bên trong.

“Tụi bay có nghe không?”

“Nhe rồi,” một trong những người đang đào trả lời, đó là cái gã đang đứng với phần thắt lưng chìm trong hố dưới lòng đất.

“Vậy thì ra khỏi đó đi,” gã đàn ông đang giữ Erika bảo, rồi gọi lớn với qua vai gã, “ Tao cần vài sợi thừng đem tới đây và thứ gì đó để bịt miệng lại.”

Erika đấu tranh để khỏi run rẩy. Bọn chúng sẽ đặt nàng vào trong cái hầm đó. Có ít nhất hai mươi gã đàn ông đang ở trong trại. Nàng sẽ không trốn thoát được. Và nàng có thể mường tượng mình sẽ chết đi trong cái hố đó nếu nàng không bao giờ được thả ra.

“Các ngươi đào mấy cái hầm này ở bất cứ nơi nào dựng trại à?”

Nàng nói một cách châm biếm để kéo đầu óc nàng khỏi nỗi sợ đang dâng cao, nhưng gã đàn ông đang giữ nàng lại rất nghiêm túc với câu hỏi của nàng. “Luôn luôn. Bọn tôi thấy chúng rất đắc dụng, và chúng chưa bao giờ bị phát hiện.”

“Nhưng làm sao các người đào nó nhanh vậy? Chủ nhân các ngươi mới đến hồi sớm nay.”

“Nó được bắt đầu đào từ tuần trước khi bọn ta dừng trại trong khoảng thời gian ngắn khi Lãnh Chúa Durwyn đến tìm nhà vua ở điền trang của các người. Sau đó thì chẳng có thời gian để hoàn tất nó.”

“Giờ các ngươi đã đào xong cái hố. Vậy là các ngươi phải bắt cóc mọi người ở bất cứ nơi nào các ngươi đến sao?”

Gã lắc đầu. “Đôi khi cần phải giấu một hay vài người của bọn ta. Với những cái hầm này, một người đàn ông có thể hoàn toàn biến mất tiêu trước mắt mọi người giữa ban ngày ban mặt mà chẳng để lại chút dấu vết gì cho bọn săn đuổi anh ta có thể tìm thấy”

“À ra thế, vậy là các ngươi trở thành những tên trộm cướp và sát nhân dưới sự chỉ đạo của vị lãnh chúa can trường của các ngươi,” nàng nhạo báng. “Giờ thì ta đã thấy sự cần thiết của mấy cái hầm này.”

Sự miệt thị gay gắt của nàng làm gã đàn ông tức điên lên, đến nỗi gã quát lên với bất cứ gã nào tới gần phía sau họ đang mang tới những thứ đã được yêu cầu lại. “Bịt miệng ả lại!”

Việc trói nàng được thực hiện với sự hiệu quả chóng vánh. Tiếng kêu của nàng nghẹn lại giữa chừng khi miếng vải được nhét vào miệng nàng và buộc chặt lại. Sau đó nàng bị xô xuống đất, đầu gối gập đến ngực, một sợi dây thừng buộc chặt quanh nàng để giữ nàng trong tư thế bó gối đó. Cũng chẳng cần phải trói riêng tay nàng ra làm gì, sợi thừng quấn quanh nàng nhiều vòng giữ chặt đôi tay nàng ở hai bên mình, dẫu thế hai cổ tay nàng vẫn bị trói lại sau lưng nàng, chẳng nghi ngờ gì nữa, việc đó chỉ để làm nàng cảm thấy bất tiện hơn thôi. Liệu trước đây bọn chúng có thử không làm điều này với những nạn nhân khác hay không? Cả một lũ thô lỗ hèn nhát.

Nhưng vào khoảnh khắc nàng bị thả xuống hầm và cái nắp hầm được đậy lại, chặn lại mọi tia sáng ban ngày, nàng chẳng còn nghĩ gì về đám tay chân thuộc hạ của Durwyn nữa. Tối như mực. Không khí quánh lại với mùi đất mới đào đến nỗi nàng không thở nỗi. Và lạnh nữa. Có ai mà lại nghĩ rằng một không gian đóng kín chật chội lại lạnh đến thế cơ chứ? Hoặc giả đó chính là máu huyết của nàng đang đông cứng lại vì sợ?

Đã bao lâu rồi nhỉ? Sự ưng thuận của anh chẳng có gì là bảo đảm cả. Chắc chắn là nếu một lời thách đấu được đưa ra, nó phải được thực hiện ngay lập tức. Nhưng bọn chúng muốn Selig phải nuốt lời. Nàng đang được dùng cho mục đích ấy, nhưng liệu nó có thành công? Mối thù mà anh không thể báo với nàng, anh muốn trả nó cho lãnh chúa Durwyn, và anh muốn điều đó ghê gớm. Nàng nhận thấy điều đó khi anh kể cho nàng nghe về Durwyn. Thế thì một người đàn ông sẽ làm gì, người đàn ông không yêu vợ mình ấy? Có phải anh ta sẽ nghĩ đến danh dự của mình trước hết, rồi sau đó chỉ mong rằng mình có thể tìm thấy vợ trước khi cô ta bị sát hại?

Nàng e rằng Selig sẽ chỉ làm như thế, đến nỗi nàng đã cầm chắc cái chết. Và chẳng cần phải làm việc gì thêm để lời dọa dẫm của Durwyn được thực hiện. Sao lại phải lôi nàng ra khỏi cái hầm chỉ để cắt cổ nàng? Chỉ việc để nàng ở đó không lối thoát và không hy vọng được tìm thấy là đã đủ rồi và còn độc ác hơn nhiều. Cái hầm này sẽ là nấm mồ của nàng và nàng sẽ chết và biết về cái chết đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK