“Ta sẽ không chấp nhận nó!”, bà nói với con trai mình, chính là sợi xích của Erika mà bà đang nhìn đăm đăm “ Tháo chúng ra đi. Những gì con làm sau đó mẹ sẽ không can thiệp, nhưng con phải tạo ra sự thoải mái cho con bé trong đám cưới này. Con phải đồng tình trong chuyện này.”
Selig không tranh luận, mặc dầu anh cũng khá bực mình. Nhưng với biểu hiện chán nản và không bút bối rối vì bị mẹ phê bình, anh chỉ đơn giản đặt chìa khóa vào tay bà và rảo bước đợi họ ở phía dưới.
“ Cám ơn bà”, Erika nói nhỏ.
Brenna kiên nhẫn nhìn nàng bắt đầu mở khóa. “ Đừng cám ơn ta. Sớm muộn con cũng phải rút lại lời nói đó. Con hãy học cách xử lý với thằng con của ta. Con sẽ hạnh phúc vì điều đó – và nó cũng nên như thế”.
Erika không trông đợi được hạnh phúc thêm một lần nữa, nhưng không nỡ nói vậy, thay vào đó nàng đáp “ Thực ra con không sẵn lòng cưới anh ấy”
Brenna thở dài “ Không ai nghĩ rằng con sẵn lòng. Nhưng dù nó đã dùng cách nào để có được sự chấp thuận của con về đám cưới này, hãy vui vẻ về điều đó. Nếu không sẽ có một cuộc đổ máu về chuyện này”.
Vào lúc này, Erika không có cảm giác mình là một vị cứu thế hàng ngàn sinh linh. Nếu anh trai nàng không phải là một trong số đó – Không, nàng đã quên đi điều có thể sẽ xảy ra ở chuồng ngựa, điều khiến nàng thấy tồi tệ nhất là nàng đã chấp thuận cưới một người đàn ông căm ghét nàng.
“ Ở đây”, Brenna nói khi bà xong việc với chiếc móc xích cuối cùng. Bà đưa cả ba cho Erika. “ Quẳng chúng đi khi ta kiếm cho con một bộ cánh. Con gái ta đã đề nghị con lấy một bộ của nó vì vóc dáng của hai đứa tầm tầm nhau”.
Một cú sock nữa với nàng, Kristen đang đối xử tốt với nàng, và trên hết là quý bà Brenna thì đang đứng về phía nàng chỉ trích con trai mình – về đống dây xích. Tất cả vì đám cưới, và sự thật là dù nàng có không được chào đón ở đây, thì nàng sẽ sớm trở thành một thành viên trong gia đình này. Nhưng nàng cũng không hề trông đợi những sự tử tế này có thể kéo dài qua ngày hôm nay.
Brenna đã để nàng đứng đó một mình khi bà tiếp tục đi xuống phòng con gái mình. Và Erika nắm đám dây xích trong tay mình. Trong một khoảnh khắc, nàng được tự do như thể nàng đã thuộc về nơi này, tự do như nàng vốn thế. Nhưng những bức tường kia vẫn ngăn cách nàng và anh trai mình. Tự do khỏi đám dây xích cũng không có nghĩa là nàng có thể chạy trốn định mệnh. Nàng vẫn đang bị mắc kẹt như thể nàng đang mang chúng.
Nàng quay trở lại phòng của Selig, bước những bước dài khi có thể. Nhưng nàng không mở cái tủ của anh để cất đám xích. Nàng đi thẳng tới cửa sổ và quăng chúng ra ngoài. Và nàng mỉm cười với niềm khoan khoái thực sự ấy lần đầu tiên kể từ khi nàng bị bắt đi.
“Ta nghĩ nó sẽ hợp với con”.
Erika quay đầu lại và thấy Brenna với tấm áo ống tay dài đặt trên cánh tay, màu xanh biển như đôi mắt của nàng. Và một bên tay là tấm áo choàng ngoài màu xanh đêm bằng loại lụa đắt tiền. Tấm áo được viền bằng một dải lụa dày màu bạc dọc theo đường xẻ và phía trước ngực. Còn có một tấm voan trùm đầu bằng tơ màu xanh biển, đi kèm là một vòng xuyến kim cương với những viên saphia để giữ tấm voan trên đầu nàng. Chiếc đai khá rộng, bằng lụa, với đường viền màu bạch kim.
“ Chúng thật tuyệt” Erika nói trong niềm ngưỡng mộ thầm kín.
“ Không phải lúc này. Chúng ta phải giữ gìn vẻ bên ngoài, bất chấp hoàn cảnh. Và ta nghe nói đức vua sẽ đích thân dẫn con đến trao cho chú rể”
Tại sao không, vì chính ngài chịu trách nhiệm về trò đùa này? Nhưng Erika không nói vậy. Nàng vội mặc đồ trước sự thúc giục của Brenna, và thật ngạc nhiên, bà đã giúp nàng mặc chúng. Thậm chí mẹ của Selig còn chải đầu và giúp nàng trang điểm một chút vào hai bên má.
Erika muốn cảm ơn bà một lần nữa. nhưng theo một cách khác khi nàng nói “ Con ước là mẹ đã nuôi dậy một cậu con bớt ngỗ ngược”
Brenna chỉ mỉm cười “Ta đã không nuôi dậy bất cứ một thằng con nào ngỗ ngược. Khi con tự nhận ra về nó, thì cuộc chiến giữa con và Selig sẽ kết thúc”
Điều đó không có ý nghĩa mấy với Erika, nhưng không điều gì trong ngày hôm nay, đặc biệt là lý do Selig muốn cưới nàng khi mà chắc chắn đó là điều cuối cùng anh ta muốn làm.
Nàng còn thầm biết ơn về đám áo xống đẹp đẽ mà Brenna đã lựa giúp nàng khi nàng nhận ra có rất nhiều phụ nữ quý tộc lộng lẫy tới tham dự hôn lễ. Nếu là Selig có lẽ anh sẽ để nàng ăn vận xấu xí với bộ cánh của người hầu và – dây xích. Nếu không có mẹ và em gái anh ngăn cản, chắc nàng sẽ bị đem ra làm trò hề. Điều mà không nghi ngờ gì là anh sẽ lấy làm thích thú.
Khi nàng được dẫn tới bên anh, anh không tỏ vẻ gì khó chịu với cách ăn diện của nàng. Anh bị giật mình, tất nhiên, trước khi che giấu cảm xúc của mình dưới vẻ ngoài bí hiểm.
Anh đã đợi nàng, trông kiều diễm, từng bước tiến tới giáo đường trong lâu đài. Buổi lễ sẽ diễn ra tại đó, để tất cả mọi người cùng nghe lời tuyên thệ được viêm giám mục đọc lên. Và đức vua của xứ Wessex sẽ đưa nàng tới bàn tuyên thệ.
Alfred cũng khiến nàng ngạc nhiên, bởi nhận xét của ngài “ Cô sẽ trở thành đối thủ của tất cả những người đàn bà ở đây, quý cô Erika”
Những lời được cất lên bằng tiếng Đan Mạch. Nàng không ngạc nhiên vì đức vua có thể nói được ngôn ngữ của mình, với những giao lưu của ngài với người Đan Mạch trong suốt một thời gian dài. Chính tuổi tác của ngài khiến nàng ngạc nhiên, trông ngài không già hơn Selig là mấy. Và ngài ăn bận khá giản dị so với những vị quý tộc ở đây. Thực tế là nàng sẽ không biết ngài là ai nếu không được giới thiệu trước.
Còn về nhận xét của ngài, bất cứ lời nói nào của nàng cũng sẽ khiến cả hai bối rôi, vì nàng không cảm thấy dễ chịu vào lúc này. Vì vậy nàng đã im lặng, và nhủ thầm nàng sẽ sẵn lòng đánh đổi vị trí của mình với bất cứ người đàn bà nào. Ghen tị ư? Họ không biết về Selig Haardrad theo cách mà nàng biết. Họ chỉ biết đến vẻ quyến rũ, điều mà nàng không thể phủ nhận, trong khi nàng thì biết đến những trò độc ác mà anh có thể nghĩ tới.
Và điều đó sẽ không thay đổi chỉ vì giờ anh có thể gọi nàng là vợ. Sự thay đổi đó chỉ cho anh thêm cơ hội hành hạ nàng mà thôi.
Buổi lễ diễn ra quá đỗi nhanh chóng. Thực ra, nó kết thúc sau khi viên giám mục tuyên bố họ đã chính thức là vợ chồng khoảng chừng 1 h.Và nàng nhận ra rằng chỉ đến lúc đó nàng mới có thời gian để thực sự suy nghĩ về những điều mà nàng đồng ý. Nếu không vội vàng thế, nàng có lẽ sẽ…
Nhưng mọi chuyện đã xong. Nàng giờ đã có một người chồng. Và nghĩ kĩ về điều đó có vẻ thật buồn cười.
Buổi tiệc mừng sau đó quả là một trò khôi hài hơn là Erika có thể nghĩ tới. nàng không có gì để mà vui mừng cả, và cả Selig nữa, vậy là họ ngồi ở đó, bên cạnh nhau, trong những bộ cánh chải chuốt phù hợp với khung cảnh xung quanh. Thực tế thì mọi người đang tự kiếm niềm vui của riêng mình, ngoại trừ đôi uyên ương này.
Thậm chí gia đình của Selig còn tỏ ra quá đỗi vui mừng, khiến Erika thấy kỳ lạ, vì nàng bắt đầu hiểu rằng tất cả họ đều rất quan tâm tới anh ấy. Nàng cho rằng, đó là không khí, chứ Selig trông có vẻ không u ám như nàng. Liệu họ có thể thực sự nghĩ rằng anh vui vẻ với cuộc hôn nhân này? Rõ ràng rằng anh chỉ cố làm ra vẻ vui vẻ vì lợi ích của mọi người.
Selig uống hết một vại bia khác. Anh từ bỏ việc cố gắng theo đuổi tâm trạng lên xuống của mình. Và anh cũng từ bỏ việc cố gắng phớt lờ cô vợ của mình.
Nàng không phải ngồi cạnh anh cho tới khi nàng gọi anh là ông chủ, và giờ thì nàng đang ngồi đây. Nhưng giờ thì nàng sẽ gọi anh là chồng, và hai tiếng này có khác nhau không ? Hai tiếng này vốn dĩ khác nhau, nhưng nàng không nghĩ vậy.
Anh có thể bất cứ người đàn bà nào mà anh muốn – ngoại trừ nàng. Và anh vẫn chưa có được người đàn bà này. Giờ thì chắc chắn nàng thuộc về anh. Nhưng anh chỉ không biết làm gì với nàng bây giờ khi nàng từ nô lệ trở thành vợ của mình.
Có thực sự là anh đồng ý với việc không bao giờ động vào người vợ của mình? Nhưng anh chưa đồng ý với việc bỏ qua việc báo thù của mình. Anh vẫn sẽ làm. Liệu đó có phải lí do anh lấy nàng không ?
Những cảm xúc chết tiệt không lý giải nổi vào ngày hôm nay. Nàng đẹp, và đáng thương thay, anh không thể dời mắt khỏi nàng. Nàng càng quyến rũ bao nhiêu thì anh càng trở nên khó chịu bấy nhiêu.
Hôm nay là ngày cưới của nàng. Những cô dâu thì thường hạnh phúc vào ngày này. Cô dâu của anh đáng lẽ phải là người hạnh phúc nhất trong số đó. Nhưng bằng kinh nghiệm về đàn bà thì anh không thấy điều đó. Thậm chí Erika còn không cố tỏ vẻ hạnh phúc trước đám khách khứa
Cuối cùng thì anh nói với nàng, lạnh tanh “ Đây không phải đám ma. Nếu cô không thấy thoải mái thì có thể về phòng – và về chỗ của cô”.
Erika ngượng ngùng, mặc dầu không ai khác có thể nghe thấy điều đó. Và thậm chí nếu có ai nghe thấy, cũng chỉ rất ít người hiểu cái “chỗ của cô” là góc phòng dưới sàn. Nàng có thể thở phào về chỗ ngủ của mình. Anh đã giữ lời thỏa thuận giữa hai người. Vậy vì sao mà nàng bối rối – và nàng không rõ còn điều gì nữa?
Đó là một lời nói dối. Nàng biết về những thứ đó. Nhưng, có thánh Odin cứu giúp, sao nàng lại có thể cảm giác thất vọng như thế? Chính nàng đã khăng khăng không cho anh động vào nàng - chỉ vì lí do dường như đã quá rõ ràng. Đơn giản là nàng sợ niềm đam mê của anh, niềm đam mê mà chính nàng cũng bị hút vào.
Có vẻ như cô sẽ yêu anh ấy.
Những lời nói của em gái anh vẫn cứ ám ảnh nàng. Nàng cũng sợ những lời tiên đoán đó, bởi lẽ không có đủ đủ lý do để nàng thực sự ghét anh. Anh đã cố làm nàng ghét anh, nhưng những sự bẽ bàng thường nhanh chóng bị lãng quên
Anh ấy chưa bao giờ làm đau một người phụ nào trong đời mình.
Nhưng điều mà cha anh nói, có đúng không? Và nếu đúng, thì những điều mà Selig dọa dẫm sẽ làm với nàng vào ngày hôm nay chỉ là một lời nói dối. anh sẽ không có khả năng làm vậy.
Nàng nghe lời của anh rời đại sảnh. Nàng cần tránh xa khỏi sự có mặt của anh để có thể suy nghĩ kĩ mọi việc. và việc anh để nàng đi một mình cũng hé lộ một điều. Nếu cuộc hôn nhân này không có ý nghĩa gì, thì có vẻ nàng sẽ có được nhiều tự do hơn. Và những sợi xích chết tiệt kia sẽ biến mất…
Những sợi xích chết tiệt đã được ai đó đặt lại trên giường của Selig khi nàng trở về phòng anh, ở chỗ mà một ai đó đã biết chính xác nó thuộc về ai – anh – nàng. Selig có lẽ còn không biết nàng đã ném nó đi.
Những sợi xích vắt vưởng bên cửa sổ, và nàng lại một lần nữa lại muốn quẳng nó đi như trước. Giờ thì nàng thấy bình tâm khi ngủ trên sàn nhà trong đêm tân hôn của mình.