- Mẹ tôi đâu??
- Dưới nhà kho!!
Thẩm Vy nhíu mày khó hiểu, chút lo lắng dâng lên trong lòng
- Tại sao lại ở trong đấy?!?
- Tại vì ta nhốt!!
- Ông!! Mau thả mẹ tôi ra!!
- Vậy hãy ngoan ngoãn đi gặp đại thiếu gia Vũ Thị!!
Cô bây giờ mới hiểu ra cớ sự, ánh mắt kiên định nhiên ông
- Tôi cũng chưa nói rằng tôi không đi!!
Ông ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt qua vui mừng
- Con nói thật sao?
- Thả mẹ tôi ra!!
- Được được, người đâu thả phu nhân ra!!
Hai chữ "phu nhân" vang lên thật chói tai khiến cô kinh tởm người đàn ông trước mặt.
Mẹ cô được người nhà đưa ra, nhìn ánh mắt mẹ khiến lòng thù hận trong cô càng lớn, việc nuôi ý định khiến lão Lục mất tất cả lại được dịp mà nảy nở.
Hai tay cô nắm chặt lại, ánh mắt sắc bén, cô thở hắt ra rồi bước lại phía mẹ
- Mẹ à, lên phòng nghỉ đi!! Yên tâm, con sẽ đi xem mắt nên mẹ đừng lo nữa!!
- Là mẹ làm khổ con rồi!!
- Không có, mẹ là niềm hạnh phúc nhất của con!! Không khổ gì cả!!
Đợi mẹ lên phòng cô mới nhìn lại phía ông Lục
- Tôi không những xem mắt anh ta mà tôi sẽ đồng ý lấy anh ta.
Cho nên ông đừng lo lắng!!
Nói rồi cô bỏ ra ngoài, xem như cô ban cho ông ta chút niềm vui, khi nào không thích thì lấy lại cả gốc lẫn lời!!
Tối hôm đấy, cô mặc cho mình một chiếc đầm đen ôm trọn body vừa có phần quyến rũ lại vừa có phần huyền bí.
Cô nhìn quanh nhà hàng, dừng ánh mắt tại một góc khuất gần đó rồi đưa điện thoại lên nhìn hình ảnh
- Quả như lời đồn, rất đẹp trai!!
Cô ung dung bước lại, đặt giỏ sách lên bàn thong thả ngồi xuống
- Anh là Vũ Hạo Thần?
Hạo Thần hai tay vẫn đan lại với nhau, cùi trỏ đặt trên thành ghế khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh tanh nhìn cô
- Ừm, cô là Lục Thẩm Vy?
- Không, Nguyễn Thẩm Vy!!
Anh nhíu mày sau đó khẽ nhếch mép
- Vậy cô nhầm người rồi!!
Cô cứng họng nhìn người con trai trước mặt.
Ánh mắt của anh quả thật rất lạnh nhưng nó đối với cô lại không mấy hứng thú
- Anh nhìn tôi với ánh mắt như vậy không khiến cho tôi sợ anh đâu mà khiến tôi cảm thấy hứng thú đấy!!
Anh nhướn vai, đưa tay cầm đũa lên gắp một miếng thịt vào chén cô
- Đồ ăn mới gọi, cô ăn đi!!
- Anh gọi tôi ra đây chỉ để ăn?
- Không, là làm hài lòng ba mẹ tôi!!
Thẩm Vy nghe đến đây liền gật gù cho miếng thịt vào miệng, hôn sự gì đấy từ từ cũng được trước hết cô vẫn nên ăn đã.
Hạo Thần khẽ chau mày nhìn cô
- Chuyện hôn nhân tôi nghĩ...
- Chúng ta kết hôn đi!!
Hạo Thần không hề bất ngờ mà anh còn tỏ ra vẻ giễu cợt
- Xem ra cô cho người tìm hiểu tôi cũng không uổng phí!!
- Anh cũng cho người tìm hiểu tôi đúng chứ??
Hạo Thần nhếch môi nhúp một ngụm vang đỏ, tay anh khẽ đung đưa khiến thứ chất lỏng kia thêm sóng sánh nhìn đến mê mẩn
- Tôi không rảnh để làm điều đó và cũng không rảnh bàn tới hôn sự với cô!! Tôi nghĩ cô nên về nhà gửi tới Lục Gia, tôi không hứng thú!!
Bốn chữ cuối anh gằn giọng như muốn nhấn mạnh rằng Lục Thị sẽ chẳng bao giờ có cơ hội hợp tác với Vũ Thị.
Thẩm Vy không nóng vội lại ung dung đến lạ trước mặt anh
- Nhưng tôi muốn kết hôn với anh thì sao?
- Bao nhiêu thì cô dừng cái trò này lại?!?
Ánh mắt khinh bỉ của anh khiến Thẩm Vy bắt đầu khó chịu, cô không muốn vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề
- Anh nghĩ tôi cưới anh là vì tiền sao? Tôi muốn lật đổ Lục Thị!!
- Lật đổ tập đoàn của cha mình? Thật nực cười!!
- Không nực cười đâu!!
Cô nói với giọng lạnh tanh cùng khuôn mặt khó chịu khiến anh nhướn mày.
Anh bắt đầu nhìn cô một cách khó hiểu, từ lúc bước vào cho tới bây giờ cô gái trước mặt anh hình như muốn thể hiện rằng mình chẳng liên quan gì tới Lục Gia vậy.
Thẩm Vy đưa ly rượu lên môi nhấp một chút rồi hạ xuống
- Hợp tác chứ!!.
ngôn tình sủng
- Ý cô là hôn nhân hợp đồng?
Cô không trả lời chỉ nhướn vai biểu thị cho sự đồng ý.
Điều này trong mắt Hạo Thần lại hiện lên chút ý vị không mấy tốt
- Tôi có lợi gì?
- Chẳng có gì cả!!
Anh bật cười trước thái độ thẳng thắn của cô gái trước mặt
- Tôi không hứng thú!!
- Được thôi, là anh nói đấy!!
Cô đứng dậy cầm túi xách rồi ung dung ra ngoài khiến Hạo Thần khó hiểu...cô gái này rốt cuộc là muốn gì?.