Đối với Thẩm Vy chủ nhật chính là ngày mà cô cảm thấy khó khăn nhất.
Sau khi cho Bảo Bảo qua Vũ Gia chơi với mọi người, Thẩm Vy trở về bước lên phòng nhìn người đàn ông đang say ngủ kia mà thở dài.
Bước lại đưa tay khẽ lay lay người anh
- Hạo Thần, anh mau dậy đi!!
Hạo Thần chỉ ưm ưm trong cổ họng rồi lăn ra ngủ tiếp.
Thẩm Vy bực dọc chống nạnh hét lớn
- Vũ Hạo Thần, anh có dậy hay không hả?
- Ưm...cho anh ngủ một chút nữa...
Hạo Thần đưa tay kéo cô xuống giường rồi ôm chặt lấy.
Thẩm Vy nhăn mày đẩy anh ra
- Đừng ngủ nữa mà, anh buông em ra xem!!
- Ưm...để anh ngủ...
Hạo Thần tay vẫn ôm chặt lấy cô.
Thẩm Vy thở hắt ra ngoài đảo mắt một chút liền nhếch miệng gian tà.
Cô đưa tay xuống dưới lần mò đến con c*u l*ng đang yên giấc của anh.
Đưa tay vào bên trong quần dài khẽ vuốt ve lên xuống vài cái.
Hạo Thần cảm giác là lạ nên nhíu mày mở mắt
- Em làm gì vậy?
- Anh ngủ tiếp đi!!
Cảm nhận phía dưới đang dần thức tỉnh, Hạo Thần thở hắt lật người đè lên người cô.
Thẩm Vy đưa tay qua cổ anh hôn sâu, tìm đến c* l*ng tiếp tục vuốt ve.
Đến khi cảm nhận phân thân của anh căng c*ng, Thẩm Vy bất ngờ ngồi dậy đẩy anh ra khỏi người mình rồi chạy nhanh ra phía cửa mà khóa lại.
Hạo Thần bất ngờ chạy lại nhưng cửa đã bị khóa ngoài khiến anh khó chịu đập cửa
- Thẩm Vy, em châm lửa rồi không xử lí là sao? Anh mà liệt thì ai chăm sóc của em đến cuối đời đây hả?
- Anh ngon thì ngủ nữa đi!! Em không làm phiền anh ngủ nữa đâu!!
- Em giỏi lắm!! Như vậy thì ngủ gì nữa...mở cửa vào đây dập lửa cho anh!!
- Không đâu, anh ngủ tiếp đi!!
Nói rồi cô bỏ đi để Hạo Thân thở hắt nhìn cậu em phía dưới của mình.
Đành bước lên giường đưa tay tự thỏa mãn chính mình.
Sau khoảng hơn 30 phút anh cũng giải quyết xong mà nằm xuống giường.
*Reng reng* Anh nhíu mày nhìn điện thoại.
Là cuộc gọi từ cô, anh thở hắt chẳng cần mặc quần áo nữa mà bắt máy.
Thẩm Vy bên phòng làm việc thích thú trêu anh
- Sao rồi chồng yêu?
- Em giỏi lắm!!
- Mở cam lên em xem nào, haha
Hạo Thần mở cam liền thấy khuôn mặt đắc thắng của cô.
Thẩm Vy bên kia màn hình hú hét đủ thứ
- Ngủ nữa đi chồng ơi, xem như là bài học cho anh!!
- Mở cửa cho anh!!
- Đợi em một lát...
Thẩm Vy đứng dậy ghé qua phòng chứa đồ lấy ra một bộ pyjama mới.
Trở lại phòng làm việc cô đứng trước camera tự nhiên thay đồ như chẳng cần biết anh đang nhìn bên kia màn hình.
Hạo Thần biết cô dở trò đưa tay muốn tắt máy nhưng lại không làm, thân thể vợ anh đang phơi bày ra trước mắt anh đấy.
Thẩm Vy mặc đồ xong liền đưa tay cài nút áo, cô như cố ý để hai nút áo trên cùng rồi cúi xuống vờ lấy tài liệu các kiểu để cặp hồng đào lộ rõ mồm một qua màn hình.
Hạo Thần thở hắt ra bên ngoài khi cậu em của anh lại dựng lên.
Mím chặt môi anh nhíu mày
- Em giỏi lắm Thẩm Vy!!
Thẩm Vy cảm giác chơi đùa đã đủ liền khuy lại hai nút áo rồi tạm biệt anh mà tắt máy.
Hạo Thần bực tức tiến vào vệ sinh tắm nước lạnh.
Cái cảm giác này chính là rất khó chịu, có cho tiền lần sau anh thề cũng không bao giờ ngủ nướng nữa.
Tới hơn 10 giờ, Thẩm Vy mới từ từ mở khóa cho anh.
Vừa mở cửa phòng đã thấy Hạo Thần nằm khoanh tay trên giường mặt như ai thiếu nợ mà cô ôm bụng cười.
Hạo Thần thấy cô liền nhăn mặt bước ngang qua cô xuống nhà.
Thẩm Vy thấy anh không quan tâm mình liền đi theo sau.
Xuống dưới nhà, Hạo Thần pha ly cà phê rồi ngồi xuống sofa với khuôn mặt giận dỗi.
Thẩm Vy bước lại ôm lấy eo anh
- Anh giận em hả?
- Không!!
- Thôi mà, em bù cho anh!!
Hạo Thần chỉ chờ nghe được câu này liền đè cô xuống sofa.
Thẩm Vy lúc này mới nhận ra là chiêu trò của con sói già nhà anh.
Nhưng hết cách rồi, đã lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi.
Hạo Thần đưa môi tìm đến môi cô, nụ hôn của anh từ nhẹ nhàng đến điên cuồng.
Đưa tay cởi từng nút áo của cô ra anh rê lưỡi hôn xuống bầu ng*c rồi dần xuống bụng.
Đến khi hôn xuống bụng dưới Thẩm Vy liền cảm giác cợm cợm nơi cổ họng rồi ợ lên cái.
Cô đẩy Hạo Thần ra chạy vào nhà vệ sinh mà ói ra chất dịch lỏng.
Hạo Thần nhíu mày chạy theo cô
- Em sao vậy?
- Ưm...khó chịu...ọe...
Anh đưa tay vuốt vuốt lưng cho cô, kiếm cái khăn bông lau đi khóe miệng cô
- Còn khó chịu không?
- Ưm...
Thẩm Vy vừa bước ra ngoài mùi cá khiến cô nhíu mày bịt miệng lại một lần nữa.
Hạo Thần lo lắng không yên nhìn cô
- Vợ ơi, em làm sao vậy?
- Anh nấu cá sao? Ưm...tắt bếp đi!!
Hạo Thần lúc này mới nhớ tới cá trên bếp mà chạy lại tắt đi.
Mùi cá bay đi chút ít khiến Thẩm Vy dễ chịu hơn.
Đưa tay xuống bụng cô dần mường tưởng ra gì đó mà khóe môi cong lên một nụ cười, Hạo Thần thấy cô sờ bụng mà cười liền lo lắng như muốn khóc mà ôm lấy cô
- Vợ ơi...em không sao chứ...anh đưa em đi khám...
- Em không sao đâu mà!! Anh mau buông em ra....