Thẩm Vy nhàm chán xem hoạt hình trên sofa không thì lại lướt điện thoại.
*kính koong*
Tiếng chuông cửa vang lên khiến Thẩm Vy nhíu mày bước ra ngoài.
Phía sau cánh cửa thấp thoáng dáng người đàn ông trung niên, một chút phong độ nhưng khuôn mặt lại cho thấy sự sầu não.
Thẩm Vy nhíu mày khi thấy ông Lục, mở cánh cửa ra cô không khỏi có chút giọng hơi găn gắt
- Ông tới đây làm gì?
- Thẩm Vy...con...ba...ba biết lỗi rồi...ba hối hận rồi...Thẩm Vy...tha lỗi cho ba được không con!!!
- Không có chuyện gì thì mời ông về cho!!
- Thẩm Vy...ba biết lỗi lầm ba gây ra với mẹ con con là rất lớn...ba...Thẩm Vy...
- Nếu ông biết lỗi như vậy thì làm ơn tránh xa cuộc sống của mẹ tôi và tôi xa ra, càng xa càng tốt!!
Cô dự đưa tay khóa cổng thì ông Lục khụy người xuống đất, hai mắt ửng đỏ nhìn cô
- Làm ơn...giúp Lục Thị được không con?
Thẩm Vy lúc này cũng nhếch mép.
Cô biết ngay là chuyện này, chẳng có lí do gì khiến lão đến đây và xin lỗi cô cả.
Thẩm Vy mặt lạnh tanh lên tiếng
- Về đi, giữa tôi và Lục Thị chẳng liên quan gì cả!! Ông có quỳ gối ở đây đến chết cũng vậy thôi!!
Nói rồi cô đóng sầm cánh cửa lại, tiếng ông Lục vang lên khiến chân cô khựng lại cứng nhắc
- Nhưng đó cũng là Nguyễn Thị!!
Lấy lại bình tĩnh, cô không quay lại nhìn lão mà tiến thẳng vào nhà.
Hạ người xuống sofa cô khẽ nhắm mắt ngửa người ra sau nghỉ ngơi.
Đợi khi Hạo Thần về cô mới trở lại trạng thái bình thường mà nhìn anh
- Anh về rồi sao?
- Ừm, ở nhà ổn không?
- Ừm!!
Anh yêu chiều hôn lên trán cô, dự bước vào bếp liền bị tay cô nắm lại.
Anh nhíu mày ngồi xuống khó hiểu nhìn cô
- Em sao vậy?
- Ưm...em...anh giúp em mua lại Lục Thị được không?
- Không phải em không muốn dính dáng tới Lục Gia nữa sao?
Thẩm Vy nhìn anh rồi dựa đầu vào vai anh
- Em muốn mua lại Lục Thị và gia nhập vào Vũ Thị!! Dù sao đó cũng là tâm huyết của cả đời ông ngoại.
Em không giúp Lục Thị mà là muốn vực lại Nguyễn Thị trên danh nghĩa của anh!!
Hạo Thần gật gù gảy gảy chóp mũi nhìn cô
- Anh không làm đâu!!
- Tại sao?
- Tại vì không có gì trao đổi!! Hạo Thần anh trước giờ làm việc gì cũng phải có lợi ích!! Chỉ riêng việc cưới em là anh chẳng có lợi ích gì mà vẫn đâm đầu vào!! Thêm nữa, Lục Thị hiện tại đang trên đà phá sản.
Thu mua lại anh chỉ có hại không có lợi!!!
Thẩm Vy nhăn mặt
- Anh đang tính toán với vợ anh?
- Đúng!! Anh đi làm đồ ăn trưa đây.
Chiều nay sẽ ở nhà với em!!
- ...
Thẩm Vy nhìn anh loay hoay trong bếp liền tiến vào ôm anh từ đằng sau
- Chồng yêu, 1 đêm được không?
- Xem ra em rất hiểu ý anh, nhưng mà 1 đêm thì quá ít!!
- Vậy 2 đêm...
- Không!!
Thẩm Vy nhăn mày hét lớn
- Em đang mang thai đấy!! Anh sao lại ham hố như vậy??
- Mẹ nói vẫn hoạt động an toàn được cơ mà, em chỉ dùng cái thai để uy hiếp anh là giỏi!!
- Không nói nữa, anh mau thu mua Lục Thị cho em!! Nếu không ra sofa mà ngủ!!
Thẩm Vy bực tức quay người đi thì anh vội chạy theo
- 3 đêm...vợ....nha...
- Không đêm nào cả, thu mua là thu mua!!
- Thôi mà...3 đêm...nha...
- Mai anh phải thu mua!! Sau đó sáp nhập với Vũ Thị cho em!!
- Vâng...
Thẩm Vy chép miệng bước ra ngoài ăn snack xem hoạt hình.
Hạo Thần tuy rất chiều bà xã trên mọi khoản nhưng không phải cái gì anh cũng nhún nhường.
Bước lại giật gói snack từ tay cô
- Em thôi ăn ngay mấy cái thứ này đi!!
- Đưa cho em!!
- Lên lầu nghỉ một lát anh gọi xuống!!
- ...
Thẩm Vy vùng vằng bước lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm đủ thứ.
Hạo Thần thở dài bước vào bếp tiếp tục làm cho xong bữa trưa.
Xong xuôi liền lên lầu mở cửa phòng.
Thẩm Vy thấy anh liền chui tọt vào trong chăn không có ý muốn ra ngoài.
Hạo Thần tiến lại gỡ chăn ra
- Dậy đi, anh nấu xong rồi!!
- Không ăn!!
- Ngoan, anh xin lỗi...xuống ăn cơm nào!!
Cô vùng vằng ra khỏi tay anh hét lớn
- Đã bảo là không ăn mà, anh cút đi!!
- Anh xin lỗi...xuống ăn đã rồi giận tiếp!!
- Không, anh cút đi!!
Hạo Thần nhíu mày quát lớn
- Có thôi ngay trẻ con đi hay không? Không nghĩ cho mình thì làm ơn nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng ấy!!
Anh bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Thẩm Vy sị mặt bước xuống lầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Ăn xong liền ngồi im một chỗ để anh dọn dẹp.
Cả bữa ăn đến bây giờ Hạo Thần một chữ cũng không nói.
Thẩm Vy ngồi trên bàn nhìn anh rửa chén mà bắt đầu thút thít nấc lên.
Hạo Thần nghe tiếng khóc liền nhíu mày rửa tay sạch sẽ rồi quay lại
- Lại làm sao?
- Híc...anh không thương em nữa...híc...huhu...
Hạo Thần thở hắt ra ngoài bước lại ôm lấy cô vào lòng
- Không thương thì anh đã mặc xác em ăn những thứ linh tinh đó rồi, cũng không bận tâm em sẽ chết đói đâu!! Sao lại ngốc như vậy chứ?
- Híc...em xin lỗi...
- Ngoan, không khóc nữa!! Rửa chén xong sẽ lại chơi với em!!
- Ừm!!
Anh yêu chiều hôn nhẹ lên môi cô rồi quay lại rửa chén.
Một khắc cô biết người đàn ông này chính là tuyệt vơi nhất đối với cô..