Lục Thành mơ mơ màng màng, nghĩ là có người gọi anh, trên đỉnh đầu còn có âm thanh ầm ầm thật lớn. Nhưng mí mắt rất nặng, không mở ra được.
Lục Thành giật giật.
Nghe được âm thanh đối phương có điểm nóng ruột.”Tiểu Lục quản lý anh nhịn một chút, rất nhanh sẽ đi đến K thị.”
Lục Thành chậm rãi nhớ ra, anh là sinh bệnh. Là do khí hậu không hợp.
Thực sự là, mình cũng không phải là đại thiếu gia Trương Ngọc Văn được chiều chuộng từ nhỏ. Huống chi Trương đại thiếu tại Châu Phi vẫn còn có thể sinh long hoạt hổ như vậy.
Lục Thành thong thả cười khổ trong mơ hồ. Rồi sau đó lại mất đi ý thức.
Công trình hiện tại của Trung Quốc đang ở K thị, gần với công ty chi nhánh của Lục Thành nhất trong các công trình khác. Tại Châu Phi, rất nhiều đội công trình đều giữ liên lạc với nhau.
Công ty chi nhánh của Lục Thành vừa mới khởi động, cái gì cũng thiếu thốn, đặc biệt là về sinh hoạt. Bác sĩ cùng dược liệu đều không có, thế là bệnh cứ đến như núi đổ. Trợ lý vội vàng liên hệ với K thị, K thị có đội y tế từ Trung Quốc tới, đi cùng với dự án trạm phát điện đến nơi hẻo lánh này. Bất quá đây là đội y tế tư nhân.
Bên này vừa liên hệ, bên kia lập tức liên lạc lại, nói đưa người bệnh chuyển qua đây đi.
Trợ lý không kịp phái xe thì bên kia lại gọi điện thoại tới.
“Ông chủ chúng tôi đưa máy bay sang, vậy nên chờ đi.”
Trợ lý có chút trợn mắt há hốc mồm, sau khi phản ứng, vội vã nói vài tiếng “Đa tạ.”
Trương Ngọc Văn vốn thiếu Lục Thành một lần. Giờ coi như đem cả vốn lẫn lãi trả sạch sẽ.
Lục Thành đúng là một đại mỹ nhân. Tuy rằng có một cái tên của nam nhân. Thế nhưng mặt mũi của anh lại thật tuấn mỹ khiến nữ nhân đố kỵ ra mặt. Chính vì thế mà các nữ y tá trong đội y tế trong hai ngày qua, ánh mắt đều bốc lên chuỗi trái tim phấn hồng không thể kiểm soát.
“Anh so với nữ nhân còn yếu hơn.”
Đây là lúc sau khi Lục Thành tỉnh lại, Trương đại thiếu ngồi ở bên giường anh mà phát ra câu nói đầu tiên. Trương đại thiếu chọn chọn mi, biểu tình lộ vẻ khinh thường. Người đàn ông nằm trên giường bệnh nhìn nhìn cậu, không tranh cãi, cũng chẳng so đo. Trương Ngọc Văn định nói gì với anh, anh đã sớm nghĩ tới.
Trương đại thiếu gia trước mặt Lục Thành cũng không tức giận, anh nhìn Trương đại thiếu chớp mắt nói một tiếng, “Cảm ơn các anh.”
Trương đại thiếu do phơi nắng quá nhiều mà làn da chuyển sang màu tiểu mạch từ bên giường đứng lên, trong tay vặn vặn một quả táo, vừa ngạo mạn vừa bất mãn.
“Cám ơn tôi thì cứ cám ơn, gì mà các anh các anh. Tất cả ở đây cái gì mà không phải là của lão tử?”
Lục Thành nghe xong hắn nói, hé miệng cười cười, thực sự ngoan ngoãn mở miệng.
“Cảm tạ cậu, Trương Ngọc Văn.”
Đây là lần đầu Lục Thành gọi tên Trương Ngọc Văn.
Từ cái miệng này kêu ra tên Trương Ngọc Văn, không có mùi thuốc súng, không có châm chọc, đúng là cái tên họ Lục này lúc nào cũng có cái ngữ điệu ôn nhu như thế. Trương đại thiếu thập phần thích ứng không nổi.
Anh ta vốn dĩ mặc kệ lúc nào, mặc kệ ở đâu, đều nên đối chọi gay gắt với cậu thì đúng hơn.
Hơn nữa khi cậu biết công ty tại S thị là công ty của Lục Thành, khi cậu biết cái người đang bệnh sống dở chết dở kia đúng là Lục Thành, cậu thực sự cả kinh.
Ai mà biết đây là cái số phận chó má gì kia chứ. Ở Châu Phi rồi mà vẫn đụng phải mặt cái tên này.
Lục Thành khỏi bệnh bỏ đi cũng vội vã, lúc này Trương Ngọc Văn cũng đang bận công việc của mình. Lục Thành không có nói cáo biệt với cậu.
Lục Thành cũng không có trực tiếp quay trở lại S thị. Anh đi tìm Lục Tiểu Tiểu.
“Lục Thành?!”
Cô gái trẻ tinh thần phấn chấn mười phần, ánh mắt lướt qua người Lục Thành, thiếu chút nữa là đã đánh ngã anh rồi.
Lục Thành ném điếu thuốc trong tay, vỗ đầu Lục Tiểu Tiểu.”Tiểu Tiểu, đã lâu không gặp.”
Lục Thành thích Lục Tiểu Tiểu, so với Trương Ngọc Văn còn sớm hơn.
Nhưng anh không có biện pháp cùng em gái ruột cùng cha khác mẹ ở cùng một chỗ.
Lục Tiểu Tiểu vẫn cứ ngây thơ nhiệt tình như thế mà không biết gì cả. Cô chỉ biết là Lục Thành không thích cô, cho nên cũng không cưỡng cầu.
“Lục Thành, sao anh lại ở chỗ này?!” Cô gái nhỏ trung khí mười phần.
“Anh đến xem em a.” Người đàn ông ôn nhu cười.
“Em chẳng tin.” Cô biết, Lục Thành sẽ không vì cô mà chạy đến Châu Phi.
Bởi vì quá khứ hơn hai mươi năm, Lục Thành chưa từng một lần vì cô mà làm chuyện gì.
Lục Tiểu Tiểu hiểu rõ con người này. Lục Thành đối với ai cũng đều ôn nhu. Không có ai là tồn tại đặc biệt trong cuộc đời của anh.
Lục Thành cuối cùng cũng biết Lục Tiểu Tiểu là vì muốn trở thành nhà nghiên cứu sinh vật học ở Châu Phi mà đến nơi đây.
“Não của em đến tột cùng là cấu tạo thế nào vậy a.”
Lục Thành dùng chiếc đũa gõ nhẹ lên đầu Lục Tiểu Tiểu.
Lục Tiểu Tiểu thập phần kiêu ngạo mà ngang ngẩng đầu lên: “Đây là ước mơ, là lý tưởng của cả đời em đấy.”
Trong bữa ăn của hai người có ớt tương Lục Tiểu Tiểu mang theo từ quốc nội. Ở đây, tương ớt chính là thứ đồ ăn vô cùng xa xỉ. Nhìn đĩa tương ớt sáng bóng, Lục Thành không khỏi nghĩ đến hai ngày ở K thị.
Trương đại thiếu tại cái nơi chim không thèm thải này, vậy mà sinh hoạt y như hoàng đế. Mệt cái nhị thế tổ này còn phải vất vả mỗi ngày kiên trì chạy đến công trường.
Lục Thành phục hồi tinh thần lại, anh và Lục Tiểu Tiểu cũng đã hơn một năm rồi không gặp.
Sắc trời tối dần, trợ lý tản bộ trở về.
“Chúng ta cần phải đi.” Lục Thành đứng lên.
“A, sáng mai hẵng đi! Bây giờ cũng đã muộn rồi.”
Lục Thành cười cười.
Anh không thể ở bên cạnh Lục Tiểu Tiểu quá lâu. Anh vẫn luôn như vậy, tận lực duy trì khoảng cách với Lục Tiểu Tiểu. Nếu anh cứ ở bên cô, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không kiểm soát được mà làm chuyện không thể tha thứ.
Anh cứ thế mà nói lời tạm biệt với cô.
Lục Tiểu Tiểu tiễn Lục Thành ra cửa, lúc này điện thoại Lục Thành có tiếng chuông. Là một dãy số lạ gọi đến, Lục Thành tiếp điện thoại.
“Họ Lục kia ──!” Điện thoại vừa mở, bên kia có tiếng người rống lên.
Lục Thành nhướng mày: “Trương Ngọc Văn?”
“Họ Lục TMD lại không quay lại K thị, anh hiện tại ở nơi nào?!” Trương đại thiếu khẩu khí có chút tức giận.
Lục Thành mạc danh kỳ diệu, cười: “Tôi ở nơi nào đâu phải chuyện của cậu?”
Trương đại thiếu hổn hển, cậu có lẽ đoán đúng rồi.
“Anh ở chỗ Tiểu Tiểu, có đúng hay không ── ”
Lục Thành quay đầu nhìn thoáng qua Lục Tiểu Tiểu. Lục Tiểu Tiểu không biết anh là từ chỗ Trương Ngọc Văn bên kia tới, cũng không biết Lục Thành cùng Trương Ngọc Văn vì sao lại liên hệ với nhau.
Trong mắt cô hiện rõ chữ nghi vấn.
Trương đại thiếu đợi vài giây mà vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, nóng nảy: “Anh TM nói gì đi! Lục Thành, anh ── ”
Lục Thành nhìn Lục Tiểu Tiểu cười, tắt điện thoại.
“Em tới Châu Phi, Trương Ngọc Văn đi tìm anh. Cậu ấy cũng biết anh đến đây.”
Dừng một chút, anh nhớ tới Trương Ngọc Văn bày ra khuôn mặt kiên định, nhớ tới Trương đại thiếu trên TV với hình dạng phong trần mệt mỏi.
Cuối cùng anh quyết tâm hạ quyết định, nói với Lục Tiểu Tiểu: “Trương Ngọc Văn tuy rằng cũng không phải thứ gì tốt, nhưng cậu ấy là thật tâm thích em.”
Nói xong Lục Thành mở cửa ngồi vào chiếc xe việt dã.
“Tiểu Tiểu, chúc em hạnh phúc.”
Anh không hề nghe thấy Lục Tiểu Tiểu nói gì nữa. Xe lao nhanh ra ngoài như muốn chạy trốn.
Quay về S thị mất gần năm tiếng đồng hồ. Lúc đến nơi, trợ lý phát hiện Lục Thành có chút dị thường, thân thiết hỏi: “Tiểu Lục quản lý, anh khó chịu ở đâu à?”
Lục Thành cười cười: “Chỉ là có điểm đau dạ dày.”
Chỉ có những lúc ở cùng Lục Tiểu Tiểu, Lục Thành mới bị đau dạ dày. Anh cũng không nghĩ rằng mình thích Lục Tiểu Tiểu đến vậy. Thế nhưng khi anh tự mình khuyên Lục Tiểu Tiểu ở bên cạnh người khác, anh thấy đau đến không biết làm sao.
Tối nay, khi anh đau đớn như vậy, anh quyết định không gặp Lục Tiểu Tiểu nữa. Để giảm bớt đau đớn, anh tình nguyện bỏ qua những giây phút ngào ngào ngắn ngủi mà không chân thực đó.
Lúc rửa mặt xong cũng đã nửa đêm, Lục Thành mệt mỏi ngã xuống giường thiếp đi.
Và anh có một giấc mộng.
Anh mơ đến lúc trẻ, cùng học trưởng đại học đi đến quán bar quen thuộc, quán bar lúc này ngập tràn những nữ nhân Châu Phi. Xoay người, anh cùng một ngừơi lại ở trong một gian phòng không có nóc, bọn họ bắt đầu vuốt ve thân thể đối phương, người kia cởi y phục ra rồi ôm lấy anh.
“Tiểu Tiểu ── ”
Và rồi người đang nằm trong lòng anh ngẩng đầu, đột nhiên ác độc cười rộ lên.
“Anh cùng tôi lên giường rồi, sao có thể cùng Lục Tiểu Tiểu cùng một chỗ!”
Lúc trước, anh đúng là đã sinh lòng hiếu kỳ đối với Trương Ngọc Văn.
Nhưng nó đã tiêu tán vô tung sau đêm đó, đặc biệt là khi cái khuôn mặt lộ ra trong mộng kia lại là Trương Ngọc Văn.
Buổi chiều, một lần nữa bắt đầu làm việc, Lục Thành đầu óc choáng váng.
“Tiểu Lục quản lý, Trương thiếu gia tìm anh.” Trợ lý có lòng cảm tạ Trương đại thiếu, Trương đại thiếu không chỉ giúp bọn họ kịp thời, mà còn thập phần nhiệt tình đối đãi.
Trợ lý có ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Lục Thành cũng không ngẩng đầu lên.
“Ân? Trương Ngọc Văn? Nói tôi không có ở đây.”
“Phải không? ──” Thanh âm ôn hoà của Trương đại thiếu từ cửa truyền đến.
Lục Thành cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Khuôn mặt này cùng trong mộng giống nhau như đúc, anh âm thầm kinh hoảng.
Trương đại thiếu khoanh tay, đứng ở cửa nhìn anh chăm chú.
Lục Thành tỏ ra điềm tĩnh, quay sang nói với Trợ lý: “Tiểu Vu, anh trước tiên đi ra ngoài đi.”
Chỉ có hai người ở lại.
Trương Ngọc Văn sải bước đi vào. Đến trước mặt Lục Thành, cười nhạt: “Họ Lục kia, trên đời này dám tắt điện thoại của tôi, cũng chỉ có anh.”
“Thật là vinh hạnh.”
Trương Ngọc Văn nổi trận lôi đình, sáng sớm cậu đi tìm Lục Tiểu Tiểu mà không được, Lục Tiểu Tiểu đi thảo nguyên mất rồi, vài ngày sau mới về.
Cuộc đời cậu có cái cuộc tình bi thảm như thế đấy.
Trương đại thiếu không biết việc tìm đến Lục Thành khởi binh vấn tội có đúng hay không. Cơ bản là cậu tìm không ra lý do khởi binh vấn tội. Lục Thành có tìm Lục Tiểu Tiểu hay không, tìm cô ấy làm cái gì, cậu lấy cái gì ra mà quản đây?
Nhưng khi cậu ý thức được thì xe đã chạy đến đích rồi.
Sở dĩ lúc này cậu xuất hiện trước mặt Lục Thành, cũng là do đã biên ra một cái lý do buồn cười.
“Đây là thái độ anh đối đãi với ân nhân cứu mạng hả?” Trương đại thiếu khẽ cắn môi, tàn bạo mắng.
Lục Thành từ ghế trên đứng dậy, so với Trương Ngọc Văn cao hơn một chút.
Người đàn ông chọn mi cười, mất đi một phần ôn nhu, đột nhiên khí thế mang điểm sắc bén tiến lại gần.
“Tôi không phải là đã cảm ơn cậu rồi sao?”
“Lão tử không tùy tiện nhận lời cảm ơn không có thành ý!”
Trương Ngọc Văn trước mặt Lục Thành luôn có cái biểu tình như vậy, như hài tử không chiếm được đồ chơi, không chịu thua thiệt, lại cứ muốn ăn vạ.
Lúc này Trương Ngọc Văn không phát hiện ra điều này. Cũng phát hiện không được.
Cậu cho rằng đây là phẫn nộ, đây là đang phát tiết.
Nhưng nếu thực sự phẫn nộ, với cậu mà nói tại sao lại muốn gặp, tại sao lại cứ tỏ vẻ khinh thường như vậy.
Lục Thành hỏi, “Vậy cậu muốn như thế nào?”
“…” Trong lúc nhất thời, Trương đại thiếu hoàn toàn không nghĩ tới, cậu đến tột cùng là muốn như thế nào.
Hai người mặt đối mặt giằng co, Lục mỹ nhân thong dong nhìn cậu, trong mắt có ý cười.
“Anh, sau này không được tìm Lục Tiểu Tiểu nữa!” Trương đại thiếu gia mi vừa nhíu, lại nghĩ hình như mình cố tình gây sự, thật là buồn cười.
Nhưng lúc này cậu đang sợ hãi, sợ Lục Thành đột nhiên nghĩ thông suốt, đem Lục Tiểu Tiểu từ không coi vào đâu một phát nâng cấp lên thành bắt cóc luôn nha.
Nhưng lại không ngờ, anh không chút do dự trả lời.
“Được thôi.”