“Thiếu gia…” Mấy trợ lý của cậu đang muốn đánh thức cậu nhưng lại sợ bị ăn mắng, một người đi lên chỉ dám thì thào nhỏ giọng.
Lục Thành giơ tay lên, tại bên môi làm động tác “Chớ có lên tiếng”, nhẹ giọng nói với mấy người đang nhìn nhau ngơ ngác trước mắt: “Các cậu về trước đi.”
“Vậy Lục thiếu gia anh…”
Người cười nói.
“Tôi đợi cậu ấy tỉnh lại. Không cần lo lắng, tôi sẽ không đem thiếu gia nhà cậu lộng hư đem đi bán mất đâu.”
“A, tôi cũng không phải có ý đó, ” trợ lý nhức đầu: “Bất quá nếu như vậy, chúng tôi đành đi trước vậy. Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại, chúng tôi lập tức đến ngay.” Luôn cảm thấy tại cái thời điểm này mà đứng cạnh hai người họ thì hơi có cảm giác dư thừa. Thực sự là kỳ muốn chết.
Sân bay tư nhân ở ngay phía đối diện nhà ở của Trương Ngọc Văn, hai bên cánh cửa trực thăng đều được mở rộng cho thoáng khí nhưng lại mang đến gió thổi kèm theo cả cái nhiệt của Châu Phi. Lục Thành ngồi ở đối diện Trương Ngọc Văn, nhìn cậu ngủ an an nhiên nhiên.
Sân bãi lộ thiên được chiếu sáng bởi ánh đèn màu da cam, tia sáng cũng chiếu vào cabin lộ rõ cái trán lấm tấm mồ hôi của Trương đại thiếu gia.
Lục Thành chú ý thấy, lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ giúp Trương Ngọc Văn lau đi mồ hôi trên trán. Lau xong rồi, không khỏi một mình cười rộ lên.
Anh như vậy có khác gì cha của Trương Ngọc Văn chứ.
Mà cha của cậu, liệu có thực sự sẽ vì cậu mà nghiêm túc lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu không?
Lục Thành từ túi áo của Trương Ngọc Văn rút ra điếu thuốc lá, ngồi vào cửa cabin, nhìn ra bóng đêm an tĩnh bên ngoài, châm điếu thuốc.
Công trình Châu Phi đã bị đình chỉ, chẳng biết đến lúc nào mới bắt đầu được phép làm tiếp.
Mà bên công ty trong nước đã hai lần gửi tin thúc giục anh về nước.
Tuy rằng công ty bên này cũng không giải thích rõ ràng cụ thể nhưng Lục Thành mơ hồ có cảm giác, lần này về nước thì anh sẽ không còn có thể quay trở lại vùng đất này được nữa.
Cũng không phải là luyến tiếc gì, cái nơi như thế này nóng đến giết người, ai mà lại không muốn nhanh nhanh thoát khỏi đây cơ chứ.
Chỉ là đột nhiên, trong ngực có cái gì đó không thể dễ dàng bỏ xuống được.
Cứ như thế buông tay ly khai…
Anh quay đầu lại, nhìn người đang ngủ say kia.
Vương tử anh tuấn cho dù đang ở một không gian chật hẹp này mà cũng có thể thoải mái mà ngủ, toàn thân tỏa ra cái sự ung dung bẩm sinh mà lười biếng.
Nhìn cậu cứ vậy vô tâm vô phế mà ngủ, Lục Thành lại nhịn không được mà cười rộ lên.
Thực ra cái tên này, so với những gì anh đã nghĩ thì tốt hơn nhiều.
Trương Ngọc Văn không phải là cái thùng rỗng kêu to, không có sở trường mà vô tri kiêu ngạo. Những thiếu gia giàu có nhà người ta có tiền là có bệnh, nhưng cậu lại thông minh tài trí, lại không ngại khổ ngại khó.
Lục Tiểu Tiểu mà giao vào tay cậu cũng không có gì là không tốt.
Lục Thành vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.
Chỉ là không hiểu sao lại có điều phiền muộn không thông, khiến cho Lục Thành phiền muộn mà không có chỗ phát tiết, hay nói đúng hơn là không rõ lý do để mà phát tiết.
Anh nhớ đến lúc Trương Ngọc Văn cất tiếng hát dưới bong cây đại thụ, đó là bài hát Lục Tiểu Tiểu thích nhất.
Một Trương Ngọc Văn yêu Lục Tiểu Tiểu như thế, có lý do gì khiến cậu không chiếm được thứ mình mong muốn cơ chứ?
Trương Ngọc Văn ngủ chẳng khác gì heo, đến lúc cậu tỉnh lại thì trăng đã treo cao.
Cậu ngáp một cái thật dài, một hồi lâu mới nhận ra mình vẫn còn trong cabin máy bay.
Trương đại thiếu gia đang muốn phát hỏa thì đột nhiên phát hiện trong không gian tối tăm mù mịt có một đôi mắt đang nhìn mình.
“Thật có thể ngủ a, thiếu gia.” Người nọ ngồi ở ghế trên, mỉm cười nhìn cậu.
“Anh sao vẫn còn ở đây?, ” Trương đại thiếu gia thanh tỉnh hẳn, có chút cháng váng đầu.
Cậu nhìn đồng hồ trên tay một cái, vậy mà đã 12 giờ đêm rồi.
“Tôi nếu như đi mất, bỏ lại cậu một người ở đây bị sói bắt mất thì làm sao? ”
Trương đại thiếu gia nhu nhu cái trán, lại giương mắt lên nói rằng.
“Bắt tôi? Để xem ai có cái bản lĩnh đó không.”
“A, ” nam nhân từ trong bóng tối hiện thân, ngồi vào chỗ bóng đèn mờ nhạt trong khoang có thể chiếu đến, thay đổi trọng tâm câu chuyện,”Tôi đói bụng rồi, ngồi đây canh cậu cả buổi, có đáng được một bữa ăn khuya không đây?.”
Trương Ngọc Văn mới nhớ tới, ngoại trừ một quả táo lúc trước, Lục Thành hẳn là chưa ăn thêm cái gì đi. Vốn là định đến K thị rồi đi ăn cơm chiều.
Cậu vỗ vỗ cái mông, nhảy xuống máy bay trực thăng.”Đi thôi, chết đói thành quỷ luôn rồi, tới địa bàn bản thiếu gia rồi, muốn ăn cái gì chả được.”
Lục Thành nhảy theo xuống, đi theo bên người cậu.
Đêm nay trăng khuyết như loan treo cao trên bầu trời đầy sao trải dài trước mắt như vô tận.
Trong khu vực thành thị ở K thị, hàng quán ven đường mở cửa hoạt động suốt đêm. Trương Ngọc Văn cùng Lục Thành ngồi ở trong 1 quán nhỏ. Lục Thành nhìn quanh, cười cười “Tôi còn tưởng rằng Trương đại thiếu gia sẽ chẳng bao giờ đến những cái nơi như thế này.”
“Anh cho là anh có bao nhiêu phần có thể lý giải tôi.” Trương đại thiếu gia uống một hớp lớn bia, tại không khí khô nóng này mà nhìn nam nhân đang vùi đầu ăn.
“Vì Lục Tiểu Tiểu, tôi muốn là một người bình thường, người thường làm cái gì tôi cũng muốn làm cái đó. Tôi không muốn chính mình có khoảng cách gì với Tiểu Tiểu, tôi đã vô cùng cố gắng đó.”
Lục Thành cũng không ngẩng đầu lên, cậu ăn vào thịt bò nướng có mùi vị không hẳn là ngon, nghe được thanh âm có vài phần đau khổ của Trương Ngọc Văn.
Anh nói với cậu: “Tôi biết, cậu đã rất nỗ lực.”
“Anh biết, anh có mà biết cái rắm.”
Trương Ngọc Văn đã uống mấy cốc bia lớn rồi mà vẫn đang còn định rót tiếp, cuối cùng bị nam nhân đoạt mất cốc.”Không nên uống nữa.”
Trương Ngọc Văn nhìn chòng chọc anh, “Anh con mẹ nó đem cốc trả lại cho tôi.”
Lục Thành thế nhưng lại đem cái cốc để ở bàn ăn khác ở sau lưng, “Trương Ngọc Văn, cậu say rồi.”
Tửu lượng của Trương đại thiếu gia cũng chỉ bình thường thôi, uống một lúc là đã say rồi.
Lục Thành không muốn lại một lần nữa đối mặt với một Trương Ngọc văn say như chết.
Trương đại thiếu gia đứng lên, trực tiếp với người lấy cái chén, bị Lục Thành nhanh hơn một bước cướp lấy.
Lục Thành ném lại cái cốc lên bàn, túm lấy người đang kêu gào kia rồi rút một ít tiền lẻ ném lên bàn.
“Đi về.” Anh vất vả lôi lôi kéo kéo Trương đại thiếu gia đang bắt đầu mắng chửi người ra khỏi quán giữa trời đêm.
Đường trở về cũng không dài, chỉ có mấy phút đi xe là đến.
Nhưng Lục Thành phải tốn khá nhiều thời gian và công sức để hầu hạ một Trương đại thiếu ồn ào phiền phức, mãi mới đưa được cậu ra xe, hai người suýt chút nữa là động thủ đánh nhau ở giữa đường
Trương đại thiếu gia mặt dán tại cửa sổ xe, bị Lục Thành túm chặt tay, không thể động đậy, hình ảnh này không khác gì đồng chí cảnh sát áp giải phạm nhân, đã thế ‘phậm nhân’ còn ngoan cố giãy dụa, không chịu đi vào khuôn khổ.
“Họ Lục kia, anh mẹ nó buông ra!”
Lục Thành đứng ở đằng sau cậu, nhìn cậu méo miệng kêu gào trên cửa kính xe mà buồn cười.
“Cậu ngoan ngoãn về nhà, tôi liền thả.”
Trương đại thiếu gia dưới bầu trời đêm có điểm choáng váng, tại khu chợ đêm tịch mịch, hình ảnh của Lục Thành được ánh sáng chiếu đến mà có bóng dáng mơ hồ hiện lên trên cửa kính, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo đó.
Trương Ngọc Văn nghĩ cái bóng dáng này thập phần quen thuộc. Bóng dáng quen thuộc đó trên cửa kính đè lên chính hình ảnh của bản thân, dường như không cự ly nào đang tồn tại giữa hai người.
“Ngoan cái đầu anh, ” Trương đại thiếu gia nấc một cái, nỉ non nói.
Cậu cố sức nghiêng đầu qua chỗ khác để nhìn nam nhân chỉ có quang ảnh mơ hồ trên cửa kính, một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu cười nói “Chỉ cần anh chịu cùng bản thiếu gia hôn một chút, tôi liền.., hức.., cùng anh trở lại.”
Lục Thành đang đứng phía sau chợt bất động, anh vẫn như cũ giữ cậu, chỉ là dường như có chút không rõ, yên lặng nhìn Trương Ngọc Văn vài giây.
“Cậu thực sự uống say rồi.” Thân ảnh thon dài khoác trên người áo phông trắng nhẹ giọng nói, “Trương Ngọc Văn, đừng náo loạn.”