Nó sung sướng hò reo thích thú với ngôi sao băng vừa bay qua rồi chắp hai tay vào chăm chú ước lắm. Nó đâu hay biết rằng cậu bạn ngồi kế bên đang cố gắng nặn ra từng lời. Xong xuôi, nó quay sang cốc vào đầu cậu bạn.
- Này, lúc nãy cậu nói cái gì vậy, nói lại đi. Cậu nói nhỏ xíu à, tớ chả nghe thấy gì hết.
- Thôi, không nói nữa, tớ quên rồi.
- Thật sao? Nó nghi ngờ hỏi lại.
- Thật mà...
- Thật ???
- Ừ, mà sao cậu phiền phức thế? Cậu bé nổi cáu.
- Á... à...cậu vừa nói ai phiền phức hả? Tớ phải xử lý cậu mới được...
- Thôi...thôi...mà. Tớ ... đùa đấy... đùa mà... đừng..chọc lét...tớ nữa...hi..hi...ha...ha......”
Minh Quang bồi hồi nhớ lại . Đôi môi khẽ cười. Phải chăng những nỗ lực từ bấy lâu nay của cậu đều có mục đích....Vì ai kia..
Ngày mới, ánh mặt trời nhẹ nhàng rọi vào từng bông hoa lay-ơn nhỏ hãy còn đọng sương đêm. Trời vẫn ấm lạ mặc dù đã chuyển sang thu. Từng tia nắng vắt trên tường, ngọn gió nhẹ nhàng tạt sang rọi vào khung cửa sổ của một căn phòng màu xanh tươi mát. Bên trong...
- Dậy đi Thư ngố, con gái con đứa, có biết mấy giờ rồi không mà còn nằm ườn ra thế này hả?
- Ưm... ưm...còn sớm mà mẹ, cho con ngủ thêm chút nữa đi. Con buồn ngủ lắm...
- Hôm nay là thứ tư, có biết mấy giờ rồi không?
- Dạ... aaaaaaaaaaaaaa....thôi chết con rồi, hôm nay lớp con học thể dục tiết 1. Hu...hu....sao mẹ không gọi con sớm....
Nó cuống cuồng bò dậy khỏi giường, chạy khắp nhà lục tìm quần áo, giày dép, mũ nón...Mỗi thứ nó vứt một nơi đến khi cần thì chẳng biết đằng nào mà lần. Xong xuôi, nó phi như bay ra khỏi nhà nhưng vẫn không quên ngoái lại:
- Con đi học đây ạ, chúc mẹ yêu một ngày tốt lành.
Nó là vậy, tuy rằng là học sinh cá biệt, luôn luôn bường bỉnh nhưng nó sống tình cảm lắm. Nó yêu mẹ nó nhất. Mẹ luôn quan tâm, chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn. Bố nó thì bỏ hai mẹ nó đi từ lúc nó còn chưa sinh ra đời. Trong nhà chỉ có hai mẹ con nên rất thương yêu nhau.
- ....hộc...hộc... đợi đã...bác tài.... ơi......
Hix...làm thế nào bây giờ, thể nào cũng bị trễ học cho coi. Nó đang loay hoay không biết làm sao thì một chiếc Exciseter côn tay đỗ cái “Xịch” trước mặt nó. Ngẩng đầu lên, nó ngạc nhiên, thì ra là một anh chàng đẹp trai. Làn da rám nắng khoẻ khoắn, tuy ngồi trên xe nhưng nó vẫn cảm thấy anh chàng này rất cao, chắc cũng phải mét 8. Đôi mắt đen trong sáng cùng hai hàng lông mày rậm trông rất đàn ông.... Nhưng nó không quan tâm, đẹp trai đến mấy thì cũng mặc kệ, việc nó quan tâm nhất lúc này là làm thế nào để đến trường một nhanh nhất mới đúng.
- Này, bạn gì ơi... có vẻ như đợi xe buýt sẽ rất lâu đó, chỉ còn 10 phút nữa là vào học thôi. Bạn có cần đi nhờ không, hình như chúng ta....
Không để anh ban nói hết câu, nó quay sang nói như hét.
- KHÔNG CẦN...
- Bạn không sợ muộn học sao?
- Sao mà cậu phiền phức thế nhờ. Tôi muộn học kệ tôi. Liên quan gì đến cậu. Cậu phắn nhanh đi cho tôi nhờ.
- Có thật cậu không cần đi nhờ không?
- .... - Mặt nó bắt đầu bốc khói.
- Thôi được. Nếu không cần thì tôi đi nha. Xin lỗi đã làm phiền.
- ... Ê... đợi một chút....
Nó leo lên xe. Thản nhiên, mặc kệ ai kia đang cười thầm. Nó tức tối.
- Cười cái gì mà cười. Hâm à. Cậu lái xe nhanh cho tôi nhờ. Nhanh lên.
Chiếc xe bắt đầu vụt đi với một tốc độ kinh hoàng làm nó dựng cả tóc gáy.
- Này, đừng đi nhanh quá. Nguy hiểm lắm.
- Cậu vừa bảo đi nhanh còn gì. Chẳng phải cậu rất sợ muộn học sao.
- Thì..thế....nhưng đi nhanh vừa phải thôi. Không thì chết cả lũ bây giờ.
- Nếu cậu sợ thì cứ ôm chặt vào nhá.
- ...Vớ vẩn. Tập trung vào chuyên môn đi.
Mà hắn nói đúng quá chứ còn gì nữa . Đúng là nó sợ muộn học thật.... Ông thầy thể dục của nó là chúa “đểu”. Đứa khác đi muộn thì không sao chứ còn riêng nó thì... ông ý bắt dọn nhà vệ sinh hẳn một tuần. Mà sao hôm nay không thấy Quang đến gọi đi học gì , càng nghĩ càng thấy bực. Lại còn gặp phải tên dở hơi biết bơi này nữa. Thật là...
Nhìn đồng hồ, thôi chết rồi....
- Nhanh lên không thì tôi muộn mất. Tôi không muốn dọn nhà vệ sinh đâu....
- Hả, cái gì cơ, cậu vừa nói cái gì á.....
- À, không....không....tôi bảo cậu là đi nhanh nhưng phải cẩn thận. Được chưa.
Này, gửi xe nhanh lên rồi ra đây. Muộn 5 phút rồi. Chết toi rồi. Nó rút điện thoại ra bấm bấm :
‘’ Thầy điểm danh chưa ? ‘’
Nó nhắn tin cho cái Linh xù.
‘’ Chưa, không biết sao mà vẫn chưa thấy tăm hơi ông ý đâu. Sao mày chưa đến hả ?’’
...Hà..hà...cơ hội dành cho ta đã đến....
Nói rồi,nó lò rò bước vào cổng trường theo dõi tình hình. Hai ông bảo vệ ngôi kia thì vào bằng niềm tin à ? Quay sang thì thấy anh chàng đang ngẩn tò te ra nhìn nó. Lắc đầu, nó cầm tay anh bạn kéo đi.
- Theo tôi, chúng ta muộn 5 phút, thể nào cũng phải lên phòng giám thị cho coi. Bây giờ, ta đi cửa sau. Nhanh....
Hai đứa nó luồn ra phía sau trường. Nó kiễng chân bật lên.
- Phù...không có ai. Này, cậu kia... lại đây, trèo tường vào. Mà này, cậu có biết trèo tường không đấy hả ?
Mời đọc tiếp chap 4.