Chính vì điều này mà Vy đã nhiều lần ghen tỵ với Thư. Có lúc còn tỏ ra căm ghét Thư hơn bao giờ hết. Bởi vì, Thư ko hề hay biết về tình cảm của Nhật để đáp lại. Ko phải Thư vô tâm mà vì nó quá vô tư. Nhưng giờ đây, Vy lại tự cười chính bản thân mình. Lòng đố kỵ ghen ghét sẽ ko bao giờ tồn tại trong tình yêu. Nếu Nhật ko bao giờ có thể thích Vy thì có lẽ Vy sẽ cao thượng mà chúc phúc cho Nhật. Người tốt sẽ xứng đáng được hưởng hạnh phúc, đúng ko ! Và có khi nhờ sự vô tư đến vô tâm đó của Thư sẽ làm Thư ko phải khóc. Mà người đau buồn nhất có lẽ là Nhật. Thử hỏi, nếu Nhật buồn, thì Vy làm sao có thể cười được đây.
Cuộc đời là vậy sao ? Luôn xảy ra những điều trớ trêu như vậy. Có thể đó là sự trừng phạt dành cho những con người si tình chăng. Mà cũng có thể đó là thú vui của ông trời cũng nên.
Nỗi đau khổ hoà vào dòng nước mắt mặn chát còn đọng lại trên khoé môi. Vy nắm chặt gấu váy rồi rảo bước ra khỏi cổng bệnh viện. Vy cần phải về và ko muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến đầu óc Vy như quay cuồng, nhức nhối.
Vy cố chạy, chạy thật nhanh để cố quên đi mọi thứ. Mặc cho gió có thốc vào da mặt đau rát đến đâu. Vy ko quan tâm nữa…
KÉT !!!!
Tiếng phanh gấp của chiếc xe máy vang lên khiến Vy thấy chói tai vô cùng. Trong ánh sáng mập mờ của ánh đèn đường, Vy lờ mờ nhận ra bóng người đang ngồi trên xe đó. Người mà Vy ko muốn gặp nhất vào ngay lúc này.
…
– Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả ?
Nhật ngoái lại đằng sau hỏi Vy. Từ lúc ngồi trên xe tới giờ, Vy ko nói lời nào, trái hẳn với vẻ thường ngày của Vy. Thấy vậy, Nhật bèn cất tiếng trước. Thế nhưng, Vy dường như ko chú tâm tới câu hỏi của Nhật, mắt vẫn lơ đễnh nhìn bầu trời về đêm.
– Vy ! Cậu sao thế ?
– Ơ hả ? cái gì ?
– Tớ hỏi cậu là tại sao cậu lại chạy nhanh như vậy, có ai đuổi theo cậu à ?
– Ko, ko phải. Ko có chuyện gì hết. – Vy luống cuống trả lời.
– Thật vậy à ? – Nhật ngờ vực.
– Ừm.
Nhật ko hỏi thêm nữa. Nếu Vy có cái gì đókhó nói mà ko muốn nói cho cậu biết thì cậu sẽ ko hỏi nhiều làm gì. Nhật chỉ tình cờ nhìn thấy Vy trên đường từ bệnh viện về. Trời lại về khuya nên Nhật cũng nỡ để Vy về một mình trên con đường vắng vẻ đó. Dù gì cũng quen nhau được mấy năm rồi, tình bạn cũng có phần khăng khít hơn , quan tâm bạn bè cũng là lẽ thường tình thôi mà.
.
Hơi sương lành lạnh nhẹ nhàng phả vào mặt Vy. Nỗi buồn dường như đang tê cóng lại trong lòng. Vy có thể làm gì cho người con trai mà Vy yêu đây ? Làm gì để cậu ấy sẽ ko đau khổ khi biết được sự thật này ?
Vy nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Nhật để tận hưởng một chút bình yên còn sót lại. Đôi mắt khẽ nhắm, dòng nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống.
…
– Vy ơi ! Đi ngủ đi con. Muộn lắm rồi đấy. Mai còn đi học nữa. – Mẹ Vy gõ cửa nhắc nhở.
– Vâng. Con ngủ ngay đây.
Ánh đèn cuối cùng còn sót lại trong căn phòng màu hồng vụt tắt. Ko gian tĩnh mịch ko một tiếng động. Ngoài trời, gió vẫn rít qua từng khe cửa đung đưa những tán lá xanh biếc như muốn hoà cùng từng dòng suy nghĩ của cô gái trẻ bên trong căn phòng.
Có lẽ, gió cần phải thổi mạnh hơn chăng?
.......
– Có cần đi sớm vậy ko bà chị yêu quý của tôi? – Kent ngáp ngắn ngáp dài nhìn Thư. Nó đang vội chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ để đem vào bệnh viện.
– Đương nhiên rồi. Chị ko muốn mẹ bị đói.
– Nhưng mới có 5h thôi mà, tầm này ai cho chị vào chứ? Mà chắc gì bác đã ngủ dậy.
– Cậu tưởng ai cũng ngủ như heo giống cậu chắc.
Nói rồi, nó vội vã xách hộp cơm đi. Mặc kệ thằng em họ vẫn đang đứng tựa cửa làu bàu, nói tới nói lui. Ra đến cửa, nó ngoái lại:
– Này, nếu muốn ngủ tiếp thì khoá cửa cẩn thận nhé. À, cái Uyên nó bảo là lát cậu qua chở nó đi học, Uyên dạo này hình như cũng ốm nên ko đi được xe bus.
– Uyên bảo thế á? – Kent nhảy ngược lên.
– Chứ sao? Mà này, dạo này 2 cô cậu tình tứ lắm đấy nhá. Thôi chị đi đây.
– Nhiều chuyện. Dù sao Uyên cũng đáng yêu hơn chị. Hứ…. – Kent hét đằng sau lưng nó rồi vội vã chạy lên phòng. Nó đoán là thằng nhóc đang chuẩn bị đầu tóc áo quần tươm tất để sắm sửa đi đón mỹ nhân rồi. Không ngờ, Kent với Uyên lại tiến triển nhanh đến như vậy. Nó phì cười rồi chạy nhanh ra bến xe bus.