“Mẹ ơi! Con xin lỗi….!!!”
…
Bà Lan nhìn đứa con gái bé bỏng đang gục mặt vào mình mà khóc, tự dưng tim bà chợt thấy nhói đau.
Bà cũng thương con gái nhiều lắm, từ nhỏ tới lớn đã vắng bóng người cha. Bạn bè đồng trang lứa ai cũng có bố, cũng được gọi một tiếng “bố” thân thương, vậy mà đứa con gái nhỏ của bà lại chưa từng có cơ hội đó, dù là nhỏ nhoi. Từ lúc chào đời đến lúc lớn lên, nó chưa từng biết thế nào là bố. Ngay cả một tấm hình nhỏ nhoi, bà cũng ích kỷ ko cho con xem. Bà sợ…sợ mình ko chịu nổi, sẽ khóc nhiều như 17 năm trước, khi chồng bà đã nhẫn tâm bỏ hai mẹ con chạy theo vinh hoa quyền quý cùng người đàn bà khác. Khi đó, quả thực bà đã khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi hai mắt lúc nào cũng sưng húp lên. Ngay cả khi đứa con đã lớn và đủ để hiểu mọi chuyện, bà vẫn chưa nguôi nỗi đau tột cùng. Cảm giác bị phản bội, bị lừa dối, tại sao lại khó quên như vậy .
Mỗi lúc muốn khóc, bà đều tự nhốt mình trong phòng khóc một mình, bà sợ nhìn thấy ánh mắt ngây thơ và những câu hỏi trẻ con của con gái khi hỏi về bố. Khi đó tim bà lúc nào cũng quặn lại , từng đợt, từng đợt…
Bà luôn cố gắng làm việc thật chăm chỉ, làm nhiều để ko có thời gian suy nghĩ vì người đàn ông bạc nhược đó nữa. Ngoài giờ làm việc, bà chỉ nghĩ đến đứa con yêu mà thôi, bà quan tâm, chăm sóc con, thay thế vai trò của người bố mà bất cứ đứa con nào cũng khao khát có được.
Dần dần, bà cũng hiểu ra rằng, đứa con bé bỏng của bà là nguồn hạnh phúc lớn lao nhất với mình. Nhìn đứa con tươi cười, ngoan ngoãn thì dường như bà cũng được tiếp thêm sức mạnh để sống, để làm việc. Hơn nữa, con bé lại là một đứa trẻ rất tình cảm, nó hiểu được sự mất mát và hy sinh lớn lao của người mẹ nên bao gìơ cũng thương yêu mẹ hết mực và ko bao gìơ khiến mẹ phải phiền lòng.
Bà hiểu Anh Thư, đứa con yêu của bà. Con bé rất nhạy cảm tuy rằng vẻ bề ngoài ko chứng tỏ như thế. Khi đã lớn, Thư biết mẹ đau khổ nhiều lắm, day dứt nhiều lắm nên rất ít khi nói về bố, hạn chế nhắc đến từ “bố” trước mặt mẹ. Bà biết, đứa con yêu của mình cũng buồn nhiêù lắm. Thương con, nhưng …bà biết pải làm sao?
…
…
– Thôi nào con, lớn rồi mà khóc như con nít ấy. – Bà nhẹ nhàng nói.
– Kệ..con…. Mẹ…làm con lo , làm con sợ…
– Mẹ ko sao rồi mà. Con đừng khóc nữa. mẹ sẽ buồn đấy.
– Vậy…vậy thì..cn sẽ…hức…ko khóc nữa. – Con bé lấy tay quệt vội hai hàng nước mắt vẫn đang chảy dài, miệng cười toe. – Mẹ hết buồn chưa?
– Ừ, hết rồi.
– Con đi mua cho mẹ bát cháo nhé. Mẹ cũng đói rồi phải ko?
– Ừ. – bà Lan cười dịu dàng.
– Ấy quên, con còn gọi điện cho kent nữa, chắc nó cũng đang lo lắng lắm. Lúc nãy vội quá, con chưa nói tiếng nào ….
– Đi đi con.
…
– Bà Lan. Bà đã từng bị ngất thế này bao giờ chưa? – Vị bác sĩ trẻ nhìn bà, hỏi.
– Chưa. Nhưng tôi rất hay choáng váng, lại…hay cảm thấy đau nhức ở các khớp xương.
– Bà có hay bị chảy máu dưới da ko?
– Ừm, hình như 2-3 lần gì đấy. Có chuyện gì vậy bác sĩ.
– Theo chẩn đoán, bà đã bị ung thư máu cấp tính. Chúng tôi rất tiếc…do đã ko phát hiện kịp thời….bây giờ biết đã là muộn rồi. Bà chỉ sống được ko quá ….6 tháng nữa. Xin lỗi.
Ung thư ư? …
Ung thư máu ….
6 tháng….
Chỉ 6 tháng thôi sao?
Hai tai bà ù đi. Bà….sắp chết rồi sao, tại sao lại như thế? Tại sao những chuyện như vậy lại xảy ra….Tại sao?
Mất việc .
Ung thư.
Sắp chết.
Cuộc đời với bà ….chỉ thế thôi sao?
Đời ko phải quá bất công sao ?
Bà sững sờ:
– Bác sĩ…tôi…chỉ còn ….6 ….6 tháng….sao?
– Xin lỗi. Chúng tôi ko thể …. Đây là ung thư máu cấp tính. Các tế bào bach cầu đã xâm lấn hết các tế bào hồng cầu và tiểu cầu rồi. tôi ko thể làm gì hơn.
– Vâng. Tôi hiểu. Xin bác sĩ …. đừng nói với ai. Nhất là ..con gái tôi. – Giọng bà nhẹ bẫng. Mắt hướng ra 1 khoảng ko vô định nào đó. vậy là ….bà ko nghe nhầm bà bị ung thư.
– Được.
…....
– Mẹ, mẹ ăn đi này, còn nóng đấy.
– À, ừ …. – Cố nén những giọt nước mắt chỉ chực rơi ra, bà nhẹ cười .
– Lúc nãy, bác sĩ bảo gì thế mẹ?
– À…. – Bà ngập ngừng …
Giờ đây, công việc ko còn, bà ko muốn đứa con lo lắng để rồi ảnh hưởng đến tâm lý cũng như học tập của con. Bà ko thể để đứa con yêu phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa. Với tư cách là một người mẹ, bà sẽ chăm nom chu đáo cho con. Để đứa con của mình sống trong hạnh phúc và no đủ. Đó cũng chính là hạnh phúc của bà, niềm vui sống lớn nhất mà bà có được. Dù…khoảng thời gian ấy quả thực rất ít….
– Sao ạ?
– Bác sĩ nói mẹ phải nghỉ ngơi… ừm ….1 thời gian. Thế thôi. Bây giờ có thể xuất viện rồi .- Bà cười.
– thế ạ. Tốt quá. Mẹ ăn đi ko nguội cháo.
– Ừ.
Nước mắt dường như chỉ muốn ứa ra trong tim người mẹ, nhìn gương mặt đáng yêu sung sướng của con mà bà ko cầm được nước mắt. Bà đâu nỡ bỏ con đi, để đến một nơi thật xa…Nhưng số phận đã định, ông trời đã quyết, bà ko thể …