– Tao…
– Thế này là thế nào, chị nói đi chứ. – Kent cũng sốt ruột hỏi lại.
– Chị….
....
Nó kinh hãi giương đôi mắt tròn nhìn “ba sát thủ” trước mặt, miệng thì ú ớ ko biết nói gì. Nó ko muốn cho mọi ngươì biết vụ cá cược giữa nó và Ngân tẹo nào, nhất là trước mặt Quang thế này, dù rằng điều đó chẳng to tát gì mấy nhưng sao nó cứ thấy trong lòng có chút gì đó cắn rứt. Ừ thì với Quang.
Mồ hôi lạnh toả ra khắp trán, nhiệt độ trong căn phòng khách sáng sủa nay chắc đã vượt lên ngưỡng 50, nồng nặc mùi thuốc súng và ám khí. Dù sao cũng phải nói ra, chỉ là trình bày với “mấy ngươì này” sớm hơn một chút thôi. Nó tự nhủ rồi nuốt nước bọt đánh ực, ngồi với một tư thế ko thể nghiêm chỉnh hơn, quét mắt qua từng người dò tìm thái độ. Linh vẫn nhìn nó, Kent vẫn dán mắt vào nó, Quang cũng… à mà ko phải, cậu ấy … đang ĐỌC SÁCH SAO? Nó tự hét lên với bản thân, trong lòng có chút ấm ức. Chẳng nhẽ Quang ko quan tâm đến chuyện này. Nhưng kệ, thế cũng tốt, chỉ sợ là khi nhìn thấy ánh mắt Quang nó lại ko cầm lòng được mà phun ra hết. Dù kín miệng cỡ mấy nhưng nó vẫn là người bại trận mỗi khi Quang dùng mắt tra khảo. Thế đấy!
– Thôi được. Tôi sẽ nói với mọi người, à ừm…về vụ chuyển trường. – Nó ngập ngừng, âm điệu trở nên ngắt quãng.
– Mày nói nhanh lên đi. – Linh gắt gỏng. Chắc hẳn con nhỏ đang tò mò lắm, ngay cả đồ ăn ngon mà còn ko thu hút được nó lúc này kia mà.
– Chuyện …chuyện là…
“My life’s not smile.
But I don’t cry!
I belive… with you, I…”
Ông trời đang cố tình trêu ngươi nó hay đang muốn giúp đỡ nó đây nhỉ? Vào cái thời khắc trọng đại ấy, lúc mà nó sắp sửa phun hết ra ấy, thì… điện thoại nó kêu.
Hay!
Hay thật!
Tuyệt vời!
Nó chụp nhanh cái điện thoại, nhưng lại chần chừ ko muốn mở ra nghe khi nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình kia.
“Anh Tuấn”
Lúc này Quang đã ngẩng đầu lên nhìn nó, chờ đợi. Chết tiệt! Nó ko muốn nghe. Nhưng…
“Alo” – Nó nói bằng chất giọng lạnh lùng nhất có thể, đủ để đầu dây bên kia thoáng sững sờ trong vài giây.
“Em…sáng nay sao em lại nghỉ?”
“ Tại sao tôi phải nói với anh”
“Vì anh…”
“Đừng nói mấy chữ đó với tôi, chẳng có tác dụng gì đâu, tôi sẽ ko bao gìơ tin anh nữa, ko bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” – Nó cố kiềm chế cơn tức giận, nói một mạch rồi nhanh chóng cúp máy, tiện thể tắt luôn nguồn.
Nó quay sang phía Linh, lướt qua Quang thì thấy cậu ấy chỉ trầm ngâm như đang nghĩ chuyện gì đó.Thôi kệ, chuyện gì cũng được, nó ko bận tâm. Nó cần hạ hoả trong người xuống trước khi ngọn lửa đó kịp bùng lên.
– Tao chuyển trường là vì muốn đổi một môi trường học tập khác. – Nó cố nói sao cho thật tự nhiên vì đang nói dối mà.
– Đổi môi trường học tập? Tao có nghe nhầm ko đấy? Mày uống nhầm thuốc à Thư?
– Mày ko hề nghe nhầm. Được chưa? Năm nay chúng mình học 11 rồi, chả mấy chốc mà thi đại học, tao muốn chuyên tâm để học cho tốt.
– Mày bị chạm dây thần kinh rồi nào hử? Trường mình dù gì cũng là trường có tiếng, ko đứng nhất nhì thì cũng phải thứ 3. Mày đã mất bao công sức để thi vào đây vậy mà bây giờ mày nói chuyển trường nghe sao nghe ngon thế hả?
Chậc ! Phải chăng nó đã nói dối ko đúng người. Kể ra thì nghe cũng hơi hơi vô lý. Trường NĐM của nó đứng thứ 2 thành phố, thầy cô giáo toàn là bậc tiến sĩ, cử nhân, điều kiện học tập tốt, môi trường đào tạo có chất lượng, số học sinh đỗ đại học hàng năm lên tới 80%. Vậy mà bây giờ nó lỡ miệng nói ra cái lý do ngang phè ấy, chẳng phải là rất vô lý hay sao. Dù sao thì cũng đâm lao rồi, phải theo lao thôi. Nó nghĩ rồi nói tiếp.
– Tao đâu có nói điều kiện học ở trường mình tồi. Quá được là đằng khác. Nhưng… tao có lý do để chuyển. – Ko thể bịa được nữa rồi. Càng nói dối thì càng lòi ra, nó quyết định úp mở.
– Lý do gì á? – Kent chồm ngươì tới, nói bằng giọng ko thể tin nổi. – Chị mà cũng biết học là rất quan trọng sao?
Cái thằng này, chắc là muốn ăn đấm lắm rồi thì phải. Nó – đương nhiên là một cái gương cực kỳ sáng cho bậc đàn em noi theo chứ chẳng chơi. Ấy vậy mà cái kẻ được gọi là Kent Phạm đang ngồi trước mặt nó đây lại dám cả gan phun ra mấy câu có khả năng xúc phạm người vô tội một cách ko ngạc nhiên thấy rõ.
Nó cứ vờ như ko nghe thấy cho yên thân, chả hơi đâu mà đi đôi co với thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia.
– Đấy! Lý do đấy. Câu chuyện chỉ có thế. – Vẫn cái giọng tỉnh bơ xụi lơ.
– Mày bị ấm đầu hả Anh Thư. Cách đây 2 năm, đứa nào đã phát rồ lên khi tuyên bố với tao là “ko vào được trường NĐM thì chấp nhận ăn chay hết quãng đời còn lại” hả. Để rồi khi vào được cái trường này thì lại đưa ra cái lý do dở hơi nhất quả đất là chuyên tu học hành nên phải chuyển đi. Mày bị thiểu năng rồi chắc.
Ừ đấy! Nếu thiểu năng được thì tốt quá. Nó sẽ chẳng phải đau đầu vì mấy cái chuyện đang dồn dập xảy ra thế này. Kể ra thì nó cũng hơi hơi ấm đầu thật.