Miệng cô sưng hẳn một vòng phía ngoài, rất đau.
Cô chậm rãi há miệng rồi khép lại mấy lần, đau đến mức hít hơi lạnh “shhh” một tiếng, đánh thức Đoàn Thanh tay chống cằm, ngủ tới mức chảy cả nước dãi bên cạnh.
Cậu ta chật vật mở mắt, đưa tay lên dụi, uể oải vặn người một cái rồi nói:
“A ha, chị Bóng Đèn, dậy rồi à?”
Nhan Cửu loáng thoáng nhớ lại một chút phân cảnh đã xảy ra tối qua, cô nhớ vị bác sĩ vừa vào nhìn thấy cô là cười toe toét, còn có một nam…
Khoan đã, chị Bóng Đèn?!
“Cậu…”
Nhan Cửu tỏ vẻ mặt như chó ăn phải phân, cực kỳ cạn lời với kiểu gọi đó, cảm giác Đoàn Thanh cũng không nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng bất ngờ không biết phải phản ứng thế nào, nên đành yếu ớt nói “cậu”.
Trình độ quan sát nét mặt người khác của Đoàn Thanh gần như bằng con số 0 tròn trĩnh, cậu ta cười hì hì ngây ngô, nhìn Nhan Cửu, để lộ hàm răng trắng rồi nói:
“Cô quên rồi hả? Chị Bóng Đèn, tối qua cô ngậm một cái…”
“Được được được được không cần nói nữa không cần nói nữa, tôi nhớ tôi nhớ mà!”
Nhan Cửu vội vã gật đầu thừa nhận để tránh cho cậu ta lại kể “lịch sử huy hoàng” của cô, vẻ mặt bất lực đưa tay giữ trán, nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Trợ lý của tôi đâu? Chính là cái tên to cao ngốc nghếch ấy, cậu ta đi đâu rồi?”
“Ồ ồ, cô nói anh ta hả, trông chừng cô suốt đêm sợ cô gây chuyện, bây giờ đang ra ngoài gọi điện thoại rồi, gọi nãy giờ rất lâu…”
Đoàn Thanh nhìn Nhan Cửu đứng dậy, trả lời xong câu hỏi của cô thì tiếp tục nói:
“Thế thì, Bóng Đèn à, tôi có thể lấy lại cái giường xếp của tôi không?”
Đúng rồi, lúc này Nhan Cửu không nằm trong phòng bệnh, mà là ở khoảng trống chật hẹp giữa hai chiếc bàn làm việc trong văn phòng hai người, trên một chiếc giường xếp màu rằn ri (thẩm mỹ vô cùng là trai thẳng).
Cô vội vã đứng dậy, đang định cảm ơn thì chiếc áo blouse trắng đắp trên người cô tuột xuống, cô cúi người nhặt lên, lập tức chú ý thấy vết bẩn đầy màu sắc rất nổi bật trên đó.
Một chút trí nhớ như sấm to chớp giật xẹt ngang qua đầu cô, tay cầm áo của Nhan Cửu bắt đầu run lên, cô bán tín bán nghi cau mày, hoàn toàn không dám tin hôm qua rốt cuộc mình đã làm những chuyện kỳ quặc gì.
Đoàn Thanh lục tục thu dọn xong giường xếp, thấy Nhan Cửu cứ nhìn chiếc áo mà không nói gì thì lại cười bảo:
“Đây là sư phụ tôi đắp cho chị đó, ha ha ha, chị Bóng Đèn, tôi nói chị nghe nhé, chị đúng là lợi hại quá, bây giờ trông ngoan hiền thế, không nhận ra tối qua… chậc chậc chậc… bản lĩnh ra phết đấy!”
“Tôi… tối qua… rốt cuộc… đã làm gì?”
Ừ, đây là do tác dụng của cồn dẫn đến hệ thống thần kinh tê liệt, gọi là “đứt đoạn”, Đoàn Thanh gật gù vẻ hiểu ý, tiếp đó tỏ vẻ thương xót cô, nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp rồi lấy điện thoại ra, mở một đoạn clip rồi nói:
“Cô xem đi.”
Nhan Cửu di chuyển đầu cô đến trước màn hình bằng tốc độ cực kỳ chậm, chớp chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì liên tục cầu nguyện mong rằng bản thân chưa làm gì tổn hại đến đạo đức thuần phong mỹ tục của xã hội.
Thế nhưng…
Cảnh mở đầu trong clip rung lắc dữ dội, giống như quay xuyên qua khe cửa, Nhan Cửu ôm eo bác sĩ nam trong clip, bất động, giống như đã ngủ thiếp đi, còn vị bác sĩ mà cô ôm lại như bị ai đó bấm nút tạm dừng, cũng không hề nhúc nhích.
Cảnh này thì trông có vẻ bình thường, ngược lại còn có chút ấm áp, Nhan Cửu nhớ vị bác sĩ ít nói ít cười tối qua, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp nhưng khi nhìn người khác lại không chút ấm áp.
Đoàn Thanh ngồi cạnh Nhan Cửu giống như một cái phụ đề di động, một cái loa to, kiểu lúc nào cũng thuyết minh bối cảnh kịp lúc: “Haizzz, nói thật đấy, tối qua chị như bị ếm bùa gì đó, có thể khiến cho sư phụ tôi bị chị ăn đậu phụ, anh ấy trong bệnh viện chúng tôi nổi tiếng là cấm người lại gần trong vòng tám trăm dặm đấy, chị… hê hê hê, mau nhìn đi, cao trào sắp tới rồi! Ha ha ha ha!”
Cảnh tiếp theo sau đó như chiếu một bộ phim kinh dị, có lẽ là kỹ thuật leo cây lúc nhỏ trong giờ phút đó đã được sử dụng tối đa, chỉ thấy Nhan Cửu bỗng dưng ngẩng đầu lên, buông tay đang ôm eo người ta ra, tiếp đó…
Một cú nhảy vọt, chân kẹp luôn vào eo người ta, treo lủng lẳng trên người anh, sau đó bắt đầu dụi mặt vào vai anh, vừa bôi đầy lớp son phấn trang điểm vào người anh vừa cười “hì hì” ngốc nghếch.
Sự “tấn công” đột ngột đó khiến Triệu Tế Thành vì quá bất ngờ mà theo thói quen lùi ra sau một bước dài, vô thức đưa tay ôm lấy cô để giữ thăng bằng.
Giây sau đó, một ánh mắt sắc như dao mang theo sóng ánh sáng -30 độ C “cậu không mau vào đây kéo cô ta xuống thì chết với tôi” bắn tới chỗ cửa vừa phát ra tiếng “ôi mẹ tôi ơi”, màn hình cực kỳ khoa trương rung lắc dữ dội, rồi sau đó kết thúc.
“Chậc chậc chậc,” Đoàn Thanh nhét điện thoại vào túi, sau đó không kìm được nhìn Nhan Cửu đã hóa đá, khen ngợi:
“Cô thật là… Bóng Đèn này, tôi nói nhé, trải qua tối hôm qua, cô chính là thần tượng mới của tôi, cô lợi hại quá! Tôi thực tập cạnh sư phụ tôi lâu rồi mà chưa từng thấy bệnh nhân nào có thể lại gần anh ấy, còn cô ấy à, không những ôm mà còn leo lên nữa! Tôi xem như đã hiểu tại sao cô lại ngậm cái bóng đèn trong miệng rồi, không phải ngu ngốc, mà là dũng cảm! Là không sợ hãi! Là…”
“Sư phụ của cậu đâu?”
Nhan Cửu không nghe tiếp nữa, đỡ lấy trán, giọng nhẹ bẫng yếu ớt.
“Ồ? Anh ấy hả, anh ấy và người bên khoa Xương khớp đi xử lý một người vừa lái xe máy vừa ăn hoa quả sau đó rơi xuống giếng rồi, có lẽ lát nữa mới về.”
“Xin mời bác sĩ Đoàn Thanh đến ngay quầy hướng dẫn, xin mời bác sĩ Đoàn Thanh đến ngay quầy hướng dẫn.”
Loa bỗng dưng vang lên, bộ dạng lười nhác của Đoàn Thanh ban nãy chợt bay biến sạch, cậu quay lại dặn Nhan Cửu vẫn đang đứng đờ đẫn:
“Vậy cô ở đây chờ sư phụ tôi nhé, tôi đi trước đây.”
Sau đó chạy như bay ra ngoài, tốc độ hành động hoàn toàn không phù hợp với tính cách nhiều chuyện của cậu ta tí nào.
Nhan Cửu thề rằng cô sống hơn hai mươi năm chưa từng làm chuyện gì ngu xuẩn thế này, tối qua uống say rồi làm càn cũng hoàn toàn không phải tính cách hàng ngày của cô, kịch bản đưa nhầm, mối tình đơn phương chấm dứt, nuốt bóng đèn, leo lên người sư phụ?
Sinh nhật này quả thật là…
Vô cùng đặc sắc, trải nghiệm phong phú!
Không ổn! Lại buồn nôn rồi…
Nhan Cửu mở cửa bỏ chạy.
Ngoài đại sảnh cấp cứu.
“Tô tổng ạ, à đúng đúng đúng đúng, hiện giờ tôi đang ở bệnh viện với chị ấy, chị ấy không sao, không sao… đúng, cũng may gặp được một vị bác sĩ năng lực cao siêu lấy ra được, ban nãy chị ấy còn ngủ, không biết bây giờ đã dậy chưa, bác sĩ đó có hơi kiêu căng, nhưng vẫn rất tốt, tối qua chị ấy như vậy mà còn ở lại văn phòng trông chừng… Vâng vâng, tôi sẽ không nói với chị Nhan Lạc đâu, vâng, anh yên chí. Vậy lát nữa tôi sẽ bảo chị ấy đứng ở cổng bệnh viện chờ xe của anh nhé, vâng ạ, vâng, tạm biệt Tô tổng.”
Khải Văn nói chuyện xong thì thở dài thườn thượt, sáng nay không rõ Tô tổng biết tin từ đâu mà đã gọi thẳng cho cậu ta làm cậu ta sợ hãi một phen. Tối qua gặp chuyện hết lần này đến lần khác, sáng nay vẫn chưa yên, đúng là phục lão đại của cậu thật sự.
Nghĩ đến đó, cậu ta vội vàng quay lại, xem xem cô đã dậy chưa, Nhan Cửu uống rượu vào như thành người khác hẳn, còn phải giục cô đi xin lỗi vị bác sĩ tối qua nữa, không rõ cô có còn nhớ tối qua bản thân đã làm gì không. Thật là! Lát nữa Tô tổng đến, phải nói sau này không bao giờ cho cô đụng đến một giọt rượu nào nữa.
Nhan Cửu nôn ra sạch sẽ, nhìn bóng mình qua tấm gương nhà vệ sinh thấy khuôn miệng không còn sưng nhiều nữa, vội vàng khoát nước lên rửa sạch mặt mũi và súc miệng. Chuyện tối qua cô vẫn chưa nhớ được nhiều, nhưng những gì nhìn thấy ban nãy đã đủ khiến cô phải bắt đầu luyện tập xem nên cảm ơn lẫn xin lỗi thế nào để không ngượng ngập và đủ lịch sự.
Cô phải giải thích nguyên nhân mọi chuyện tối qua với vị bác sĩ đó sao?
Có cần cô giúp người ta giặt sạch áo blouse rồi trả lại?
Cô phải cảm ơn người ta đã không cười cô tiếng nào, lại còn giúp cô giải quyết chuyện ngu muội đó thế nào?
Cô chỉ nhớ đến thái độ lạnh như băng của vị bác sĩ đó tối qua, cảm giác rõ ràng đó thậm chí vượt qua cả những điều anh nói trong lúc cô mơ hồ, và tướng mạo chưa kịp nhìn rõ, nghe ban nãy Đoàn Thanh miêu tả thì sư phụ của cậu ta có lẽ sẽ mắng cô một trận, có điều…
Mắng thì mắng thôi, dù sao những gì anh mắng đều đúng cả.
Nhan Cửu hít thật sâu, chuẩn bị ra ngoài đối mặt với vấn đề của mình, thừa nhận sai lầm của mình, cho dù sẽ phải đối diện với sự lạnh nhạt châm biếm như thế nào, nếu không cô thật sự cảm thấy trong lòng không yên tâm được.
Ra ngoài liếc nhìn phòng cấp cứu một vòng, không thấy người đâu, đến quầy hướng dẫn hỏi y tá, người ta trả lời hôm nay đã đến giờ anh trực phòng cấp cứu, có lẽ đã ở văn phòng rồi.
Đến cửa văn phòng, sự nhút nhát và lúng túng đã khiến cô không dám gõ cửa, cô rất ngại, thật đấy!
“Cộc cộc cộc”, ba tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng, một tiếng “vào” lại khiến Nhan Cửu đành phải lê bước vào trong.
Đập vào mắt, chính là bác sĩ Triệu Tế Thành mặc áo blouse trắng sạch sẽ đang ngồi trước bàn làm việc viết gì đó.
Mắt hơi cúi xuống, ngón tay cầm bút với những khớp xương rõ ràng, áo sơ mi đen, cà vạt màu tối và tấm bảng tên ngay ngắn trên ngực áo phát ra ánh sáng kim loại, phối cùng ngoại hình của anh, Nhan Cửu lần đầu biết rõ, đây là một người rất đẹp.
Đẹp đến mức nào nhỉ, cô chưa từng mê trai, nên có thể dùng sự công tâm nói rằng, tuy cô mới làm biên kịch mấy năm, nhưng đã theo Nhan Lạc thấy khá nhiều diễn viên nổi tiếng rồi, ngoại hình của người này nếu đặt vào đó, tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ nam minh tinh nổi tiếng nào.
Vẻ lãnh đạm và bình thản giữa mày mắt người đó lại khiến anh có chút bá đạo, thần sắc và khí chất thì Nhan Cửu lại cảm thấy đã quen thuộc, nói thật là nếu đổi lại một tính cách nhiệt tình gần gũi phía sau tướng mạo hiếm có này, cô sẽ lập tức đề cử với công ty ký hợp đồng cho anh làm nghệ sĩ hoặc người mẫu ngay.
Triệu Tế Thành nghe tiếng bước chân thì ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đang liên tưởng bay bổng của Nhan Cửu, rồi lập tức buông bút, dựa vào lưng ghế phía sau, sắc mặt bình thản hỏi:
“Cảm thấy thế nào?”
Bình thản cứ như tối qua chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Ưm… rất tốt ạ… ưm…”
Nhan Cửu hoàn thành đoạn đối đáp bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân xong lại tỏ vẻ ngập ngừng, cô nhớ lại cảnh hôm qua, mặt “soạt” một cái đỏ bừng vì ngượng, da mặt mỏng như cô thật không biết phải lên tiếng thế nào.
“Chuyện đó,” lấy hết can đảm, gồng mình, Nhan Cửu thầm hạ quyết tâm liều mạng, nói:
“Tối qua, thật sự rất xin lỗi anh! Tôi không phải cố…”
“Ừ, biết rồi.”
Triệu Tế Thành khi nghe rõ ý định của cô thì cúi nhìn bảng biểu, những bảng cần điền vì ban nãy chậm trễ mà chưa điền xong, anh chưa bao giờ như vậy nên thẳng thắn đáp lời cô, vừa ký tên mình lên giấy với nét chữ mạnh mẽ, vừa nghe Nhan Cửu lắp ba lắp bắp nói tiếp.
“Chiếc áo blouse trắng đó, tôi sẽ giặt sạch cho anh rồi trả lại, xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh quá.”
Giống lúc nhỏ đứn ở văn phòng giáo viên vừa nhận lỗi vừa nhìn cô giáo chấm bài vậy, Nhan Cửu cảm thấy sự dằn vặt trong nội tâm cô lúc này đã sánh ngang với lúc chờ tin tức tối qua vậy.
“Không cần, để đó là được. Còn có chuyện gì khác không?”
Giọng của Triệu Tế Thành lạnh nhạt và có một cảm giác xa cách, Nhan Cửu cảm thấy một cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt mình, thậm chí anh còn không ngước đầu lên, ý tiễn khách đã vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên rồi, nếu chính cô đang bận rộn quay cuồng mà gặp phải một kẻ ngốc như vậy, có lẽ cũng không muốn nói nhiều làm gì.
Tâm trạng cô hơi hụt hẫng, thừa nhận sai lầm chẳng khiến cô thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại kết hợp với nhiều chuyện xảy ra trước đó, cô còn thấy có chút ngượng ngùng nữa.
Haizzz, cũng đáng đời lắm, ai bảo cô ngốc làm chi.
Nhan Cửu ngượng ngập xoa tay, vô thức quên mất gì đó, căng thẳng mím môi rồi khẽ hít hơi, âm thanh đó vô cùng rõ ràng trong gian phòng yên tĩnh này, Triệu Tế Thành khựng lại, ngẩng lên nhìn cô, còn chưa kịp nói thì đã nghe Nhan Cửu vội vàng cúi người:
“Vậy… vậy không còn gì nữa, xin lỗi nhé bác sĩ Triệu, quấy rầy công việc của anh, tôi đi trước đây, tóm lại là… ừm… cảm ơn anh, tạm biệt.”
Bước chân cô có phần loạng choạng vì tâm trạn bất ổn, giống như lúc mở cửa ào ra để đi nôn vậy, muốn thoát khỏi nỗi chán ghét, tủi thân và quẫn bách của bản thân sau khi say rượu, vì mọi thứ xảy ra tối qua đã trở thành một trò hề.
Đương nhiên là cô cũng có thể không nghĩ thế, vì hình như cũng chẳng có ai quan tâm xem rốt cuộc cô sẽ thế nào.
Suy nghĩ tiêu cực đó là một vực thẳm và hang động tối tăm đáng sợ, cô đã đi liền mấy bước tới cửa, tâm trạng đã u ám tới cực điểm, đang định mở cửa rời đi thì lại nghe người sau lưng bỗng lên tiếng, không nhỏ không to không cao không thấp, tuy vẫn không mấy cảm xúc nhưng lại vô cùng chân thật, cô không cần quay lại cũng biết lúc nói câu này, anh đã buông bút xuống, nhìn cô và nói thật rõ:
“Nhan, Cửu? Nhan Cửu đúng không?”
Triệu Tế Thành ngừng lại, nhìn bàn tay đờ ra đặt trên tay nắm cửa của cô gái, không biết tại sao mình phải làm thế, có thể do nhìn thấy sự ảm đạm và thất vọng của cô khi quay lưng đi, trước khi đầu óc anh tiến hành ngăn cản, anh vẫn nói ra câu mà anh cũng không ngờ mình sẽ chủ động nói:
“Sinh nhật vui vẻ.”