Nhan Cửu vẫn không đến.
Nhưng hôm nay, trọng tâm bàn tán ngoài công việc ra của các bác sĩ trẻ ở bệnh viện số 4 không dính gì tới cô.
Vì chín giờ sáng, trên weibo của công ty giải trí Hoàn Vũ của Tô Gia Hành và weibo phòng làm việc của Nhan Lạc đăng thông báo hai người sắp sửa đính hôn,
Lúc này Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh đang đến khu theo dõi qua đêm để hỏi thăm bệnh tình của các bệnh nhân, âm thanh trong tivi bỗng bị ai đó bật to, trong ánh mắt tò mò và quan tâm của mọi người, hai người họ cũng nhìn sang hướng tivi.
Trong bản tin có kèm tấm hình Tô Gia Hành chụp trên thảm đỏ khi tham gia yến tiệc của GQ, đúng thật là nho nhã tuấn tú, khí chất phi phàm, Đoàn Thanh xem mà đớ lưỡi, nhỏ giọng than thở:
“Chà, hóa ra hai hôm nay Nhan Cửu không đến là do trong nhà có chuyện vui, xem ra ông anh rể này cũng đẹp trai quá chứ.”
Còn Triệu Tế Thành lại như không nghe thấy gì, nhìn bản tin, cứ đứng lặng lẽ ở đó, trong đầu anh hiện ra cảnh Nhan Cửu kể cô thích người đàn ông đó như thế nào nhưng lại không có được anh ta, khóc rất thảm thương. Mải suy nghĩ mà bệnh án trong tay từ từ tuột xuống, đường nét ở cằm hiện rõ hơn do tư thế ngẩng đầu lên, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện một vẻ ảm đạm. Sau đó anh cúi xuống, chớp chớp mắt, không biết đang lẩm bẩm câu gì đó mà Đoàn Thanh không nghe rõ, hỏi lại:
“Sư phụ anh nói gì? Ai đau lòng?”
Triệu Tế Thành khẽ lắc đầu, thoáng khác lạ trong ánh mắt cũng bị che giấu đi ngay, anh lấy dung dịch rửa tay ra rửa rồi đi sang giường khác, nói:
“Không có gì, chúng ta đi thôi.”
……
Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Đoàn Thanh nghĩ đến chuyện hôm trước Ôn Nhạc Lê khi mời cơm đã nói với anh ta rằng muốn cùng ăn trưa với họ để trao đổi, nên định gọi cô ấy đi cùng, nhưng tìm một vòng cũng không thấy đâu, thế là hỏi quầy hướng dẫn có nhìn thấy Ôn Nhạc Lê hay không?
Y tá Chung chỉ về góc phía Tây, cô nàng đang bận rộn nên đầu cũng chẳng ngẩng lên:
“Ban nãy thấy cô ấy và một người đi qua đó.”
Đoàn Thanh “ồ” một tiếng, rồi đi theo hướng tay cô ta chỉ, từ xa đã thấy bóng lưng cô ấy đứng ở chỗ ngã rẽ, bên đó chắc là có người, vì hình như cô ấy đang trao đổi với ai đó nên không lại gần mà gọi một tiếng:
“Bác sĩ Ôn! Đi thôi, đi ăn cơm!”
Giọng nói rất mạnh mẽ, cũng không có gì không thỏa đáng, Ôn Nhạc Lê như bị giật mình, hoảng hốt quay lại, đồng thời gương mặt nở một nụ cười gượng gạo, lên tiếng chào:
“Tiền bối Đoàn, a, là anh hả.”
Đoàn Thanh khó hiểu lại tiến lên vài bước, nhưng cô lại bước đến gần, khoác cánh tay anh ta rồi đi về hướng ngược lại, vừa đi vừa nói:
“Gọi tôi đi ăn cơm hả? Ha ha, cảm ơn anh nhé.”
Đoàn Thanh bị khoác tay vẫn quay đầu lại nhìn về phía kia, ngã rẽ không thấy ai nhưng trên cửa kính ở cuối hành lang lại hiện lên một bóng người, hơn nữa càng lúc càng nhỏ, chắc là rời đi rồi, anh ta hỏi vu vơ: “Ai thế nhỉ?”
Ôn Nhạc Lê mỉm cười nhưng không tránh né mà nói:
“Một người ở khoa Ngoại thần kinh.”
Đoàn Thanh cũng không nghi ngờ, cô nói ai thì là người đó, nên hỏi:
“Cô tìm người bên khoa Ngoại thần kinh làm gì vậy?”
“Hỏi chút chuyện thôi, trời ơi anh còn nói nữa thì không ăn được cơm nóng đâu, anh định để sư phụ anh bận cả buổi sáng mà còn không ăn cơm nổi hay sao?”
Đoàn Thanh nghe nhắc tới sư phụ thì cười xấu xa:
“Ha ha, thế thì cô lo quá rồ, trưa nay sư phụ không về ăn, ban nãy cầm chìa khóa xe đi rồi.”
“Đi rồi?”
Hàng lông mày được chăm chút tỉ mỉ của Ôn Nhạc Lê nhíu lại, cũng dừng hẳn bước chân.
“Đúng thế, đến giờ ăn là đi, cũng không biết trong tủ lạnh nhà sư phụ giấu gì ngon mà muốn về ăn đến thế.”
“Thế à…” Ôn Nhạc Lê cúi mắt nhìn xuống, gương mặt thoáng vẻ thất vọng rồi khẽ nói: “Tôi nghĩ lại rồi, không ăn cơm nữa, cũng không đói lắm nên giảm cân cho rồi.”
Đoàn Thanh “hả?” một tiếng, anh ta không muốn ăn một mình, tuy bình thường ăn một mình cũng không sao, nhưng hai ngày gần đây… chắc là do tâm trạng, muốn ở cạnh người khác để bớt lo nghĩ những chuyện phiền lòng.
Nhưng anh ta cũng không thể ép buộc con gái người ta, thế là chuẩn bị rời đi tìm người khác để ăn chung.
Nhưng mới đi được vài bước thì Ôn Nhạc Lê gọi lại, anh ta ngoảnh đầu lại thì thấy cô đứng ở hành lang, ánh sáng hơi tối khiến anh ta không nhìn rõ ánh mắt cô ấy, nhưng lại thấy vô cùng lạnh lẽo, nhưng tiếp đó vẻ mặt cô vẫn mỉm cười như thường khiến anh ta tưởng mình nhìn nhầm, chỉ thấy Ôn Nhạc Lê mỉm cười dịu dàng, vén tóc ra sau tai và nói:
“Tiền bối Đoàn… tôi nhớ là, Nhan Cửu và bác sĩ Triệu liệu có phải ở chung một tòa nhà không?”
Đoàn Thanh bỗng thấy dựng tóc gáy nổi da gà, nhưng cảm giác này rất vô duyên vô cớ nên anh ta tưởng rằng do gần đây không ngủ ngon mà ra, nên xoa xoa cánh tay và trả lời:
“Ừ, tôi nghe họ nói thế, tiện thể cùng đi làm hay gì đó, chắc là vậy rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi, chỉ là nhớ ra rồi hỏi thôi. Cảm ơn.”
Ôn Nhạc Lê cười rồi nói.
……
Lúc này, Triệu Tế Thành đã đứng trước cửa nhà Nhan Cửu.
Giờ nghỉ trưa vốn không dài, nhưng anh không nghĩ ngợi gì mà lái xe chạy về, trên đường đi chỉ muốn tranh thủ thời gian, khi đã thật sự ở trước nhà người ta thì lại không biết tại sao lại quay về.
Anh chẳng mang theo gì, áo blouse trắng cởi ra đặt trên ghế, áo khoác cũng quên mặc, chỉ mặc sơ mi trắng chạy về. Giờ đã vào thu, thời tiết lạnh hơn, hành lang là nơi thường xuyên không được ánh nắng chiếu vào nên nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài một chút.
Anh cũng có thể về nhà, nhưng cứ như bị dán chặt xuống đất, trong lòng có những lời còn chưa nói thì không thể đi được.
Trong đầu anh rối loạn, đây là tình huống chưa từng có, bấy lâu nay dù là công việc hay cuộc sống, thậm chí chuyện tình cảm trước đây, anh đều sắp xếp đâu ra đó, vô cùng hợp lý thỏa đáng, thậm chí vì nhiều lúc chuyên tâm vào y học mà những thứ bên ngoài đều bị bản thân xem nhẹ.
Chính anh cũng cảm thấy bản thân đã thay đổi, có chỗ nào đó đã khác xưa, hoặc mềm yếu, hoặc rối bời, hoặc quá quan tâm đến một người, hoặc cưỡng ép bản thân đừng để tâm nữa, anh dần dần nhận ra anh thật sự có chỗ nào đó kỳ lạ.
Triệu Tế Thành đứng trước nhà Nhan Cửu, bắt đầu ép bản thân tự kiểm điểm lần đầu tiên từ sau một thời gian dài.
Lý trí của anh mách bảo rằng Nhan Cửu thích Tô Gia Hành, nên thực ra rất lâu trước đó, khi anh lần đầu nghi ngờ chính mình có phải vì cô nên mới có sự thay đổi này hay không, anh đã tự loại bỏ đáp án đó.
Bởi vì anh trước đây làm sao lại thích một người con gái mà anh biết rõ là cô ấy đã thích người khác chứ. Mất công, mất sức làm những chuyện không có kết quả, quá ngốc nghếch, kiêu ngạo như anh đời nào lại làm thế, thế là anh đã quẳng nó ra sau mà không suy xét thêm.
Nhưng đến bây giờ, anh biết anh quan tâm đến Nhan Cửu, là có thiện cảm với cô gái ấy, nhưng thiện cảm đó lại khiến anh đang đi làm mà phải lái xe quay về xem cô thế nào, có ổn không, có phải nên lý giải rằng thiện cảm đó đã biến thành yêu thích?
Anh thích Nhan Cửu?
Phải không?
Anh nhớ lại câu anh nói khi nghe thấy bản tin đó, câu nói khe khẽ “không biết cô nhìn thấy sẽ thế nào”, anh chưa từng nói nhỏ đến vậy, nhưng câu nói đó cứ vang vọng mãi trong đầu cả buổi sáng, cô thật sự vì người mình thích công khai tin tức sắp kết hôn với người khác mà đau lòng tổn thương đến mức ba ngày không đến bệnh viện ư?
Nghĩ đến đó, anh nghe rõ bản thân đang thở dài.
Là thích chăng.
Anh thầm nghĩ.
Thế nên anh mới như thế, ngốc nghếch đứng trước cửa nhà người ta, không gõ cửa, anh lo rằng liệu cô có đang đau buồn, nhưng không biết gõ cửa rồi sẽ nói gì, đó là tình huống chưa từng xảy ra với anh.
Anh có thể trong một đêm học thuộc trọng tâm của Miễn dịch học y tế, nhưng lại không thể tìm được một câu thích hợp để an ủi một cô gái.
Hay là…
Anh không dám?
Triệu Tế Thành bỗng cảm thấy nực cười, lại có chút sợ hãi sau khi biết được câu trả lời, có lẽ tình cảm này không đúng ở chỗ nào đó, hoặc là anh lý giải sai, nhưng cũng may hiện giờ chỉ dừng ở mức độ thích…
Nếu không anh sẽ tiếp tục trở nên ngần ngại, còn lo lắng suy nghĩ quá nhiều?
Khác xa so với chính anh trước đây.
Lúc này điện thoại bỗng có âm báo, là Đoàn Thanh nhắn tin bảo anh quay về sớm, nói rằng ban nãy chủ nhiệm thông báo buổi chiều họp khoa.
Triệu Tế Thành thấy sắp không kịp giờ nữa nên đưa tay gõ cửa nhà Nhan Cửu, thầm nghĩ chỉ nhìn cô một cái là được, nhưng bên trong không ai đáp lời.
Anh lại gõ mấy tiếng nữa.
Vẫn không ai ra mở cửa.
Không ở nhà sao?
Triệu Tế Thành lúc này mới chú ý đến tấm thảm trước cửa nhà Nhan Cửu, tấm thảm màu hồng hình chữ nhật nằm ngay ngắn dưới đất.
Ồ, đúng là cô không có ở nhà.
Vì anh không biết từ lúc nào đã chú ý một điều, có những lúc cô và anh cũng về nhà, trước khi vào trong lúc nào cô cũng cười chào tạm biệt, nói “ngày mai gặp”, sau đó dậm dậm giày lên thảm, tấm thảm hồng đó bị xoắn lên một góc, sáng hôm sau anh sẽ đứng ở cửa chờ cô, Nhan Cửu lại vội vàng giẫm lên tấm thảm đó khi đóng cửa, sẽ làm nó bằng phẳng trở lại.
Cô không có ở nhà.
Triệu Tế Thành quay người đi xuống dưới, không được chậm trễ công việc, nếu cô đã không ở đây thì không chờ nữa.
Nhưng, cô đi đâu chứ?
……
Đoàn Thanh ngồi ở căng-tin ăn cơm xong, vừa xem điện thoại vừa quay về, hôm nay là ngày bạn gái cũ kết hôn, hôm trước đăng ký kết hôn, hôm nay làm tiệc mừng, có vẻ rất gấp gáp.
Nghe những bạn chung của họ nói rằng cô ta đã mang thai, cho nên hai bên mới vội vàng như vậy, vừa không muốn bị đồn đại là chưa cưới đã có thai rất khó nghe, lại vừa muốn nhanh chóng có cháu bế.
Đương nhiên trong vòng bạn bè trưa nay sẽ xuất hiện rất nhiều clip về đám cưới.
Vốn dĩ không muốn xem, có gì đâu, nhưng tay vẫn cứ kém cỏi mà bấm vào.
Anh ta vừa xem với tâm trạng phức tạp vừa đẩy cửa văn phòng, nhìn thấy trên bàn của mình và sư phụ có hai chai rượu vang trông có vẻ rất đắt tiền.
“Hả?” Vừa tưởng rằng xem clip đám cưới nhiều đến mức nảy sinh ảo giác thì nghe sau lưng một tiếng cười của phụ nữ cất lên, vừa tiến sát lại gần xem điện thoại của anh ta vừa đùa:
“Đang xem gì thế! Vui nhỉ!”
Đoàn Thanh nhìn thấy Nhan Cửu, vốn định đưa tay ra che liền bỏ xuống, cười khổ rồi hất tay, bảo:
“Xem bạn gái cũ kết hôn! Sao nào Bóng Đèn, anh đây cũng độ lượng đấy chứ!”
Nhan Cửu nghe anh ta nói thế thì nụ cười đông cứng lại bên khóe môi, cô vừa từ công ty chạy tới, cuối cùng sau hai ngày hai đêm thức trắng đã viết xong kịch bản, chất lượng khá ổn, nhưng vì hôm nay Nhan Lạc và Tô Gia Hành công khai tin đính hôn nên biếu mỗi người một chai rượu vang và bao lì xì, chính cô cũng không mấy uống, Nhan Lạc vì vui quá nên cho thêm mấy chai, bảo cô mang cho những bạn bè thường xuyên qua lại.
Vừa nãy cô đã biếu cho Ôn Nhạc Lê, lúc về thì thấy Đoàn Thanh, vốn định trêu anh ta một chút, ai ngờ…
Đạp phải nỗi đau của người ta.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Nhan Cửu đưa tay xoa xoa vai anh ta, quan tâm hỏi.
“Ổn! Sao lại không ổn?” Đoàn Thanh cười ngô nghê vung tay lên, sau đó cầm chai rượu vang, nói:
“Này! Rượu ngon đến đúng lúc, chọn ngày không bằng trùng hợp, hôm nay cũng đúng ngày chị cô đính hôn, xem như tôi cũng giải thoát khỏi một mối tình, đáng để chúc mừng, tối nay tôi không trực ban, cô biết sân thượng của bệnh viện chúng ta không? Ha ha, tuy có lan can bao quanh nhưng có ghế dài, ngắm cảnh cũng hay, uống không? Tôi đi lấy thêm bia! Tôi uống cô ngắm cảnh, đừng để tôi rơi xuống dưới là được, uống xong thì ngủ ở phòng nghỉ, cô không cần lo… được không? Nhan Cửu?”
Nhan Cửu ngẩn người, cảm thấy có lẽ Đoàn Thanh không ổn lắm, đúng là cần mượn rượu giải sầu. Lúc nói câu cuối “được không?”, nụ cười thường xuyên bên khóe môi của anh ta cũng biến mất, anh ta nhìn chai rượu chằm chằm, câu nói cứ thế chấm dứt đột ngột. Nhan Cửu thương xót, tuy rằng trong nhà vẫn dạy rằng dù là bạn con trai thân thiết đến mấy cũng phải thận trọng khi uống rượu riêng với nhau, nhưng tâm trạng này của anh ta thì cô cũng thấu hiểu được vài phần, hơn nữa lâu nay cô cũng tin tưởng Đoàn Thanh. Thế là cô gật đầu không chút do dự:
“Được, tôi uống với cậu.”