• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tri Viện thấy sếp lớn rõ ràng tỏ ra hứng thú, ai nấy đều ngồi thẳng lên, dù sao chiêu “mượn gió Đông” này trước kia là do ông ta chỉ dạy cho mọi người, chắc chắn là biết ý của cô ta rồi.

Cô ta liền tiếp tục giảng giải, nếu là kế hoạch của tiết mục mới thì chắc chắn phải có điểm đột phá, mọi người đều chờ xem rốt cuộc là cô ta muốn làm gì, thì PPT xuất hiện tấm hình một cô gái.

“Thế thì phải bắt tay vào từ đâu, chính là từ người từng là bệnh nhân của Triệu Tế Thành, Tưởng Tiểu Minh.”

Vương Dịch Đình cười khinh khỉnh, tay che miệng, rõ ràng cũng có hứng thú muốn nghe tiếp, cô ta tưởng Lý Tri Viện muốn thắng trận này đến phát điên rồi, trừ phi Triệu Tế Thành ngoại tình với bệnh nhân, cắm sừng Nhan Cửu, nhưng dù thật sự là vậy thì mức độ hot của nó cũng chưa chắc lên chương trình được.

“Một cô bé 17 tuổi, vì bị ngược đãi t.ình d.ục mà nhập viện, không báo cảnh sát, mà toàn bộ chi phí khám chữa bệnh, nằm viện, phẫu thuật… đều do bác sĩ Triệu này đảm nhận, mọi người nghĩ đến điều gì? A, vị bác sĩ này hẳn là rất tốt, một lời tán dương tầm thường mà thôi. Nhưng nếu tôi nói rằng, bố cô bé vì bị tắc ruột mà nhập viện, sau khi mổ xong không lâu thì tử vong, phía bệnh viện giải thích là sự cố có sác xuất rất nhỏ, không được bồi thường đồng nào, thế nên đành nghỉ học, bước vào con đường mưu sinh nào đó, mà người phẫu thuật chính lại vừa hay là bác sĩ Triệu Tế Thành của chúng ta thì sao?”

Phòng họp bỗng chốc im phăng phắc, là một sự im lặng mà ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ, Lý Tri Viện biết cô ta đã thành công nắm được sự chú ý của mọi người.

“Năm đó rốt cuộc có xảy ra sai sót nào không, có phải là sự cố xác suất thấp hay không, có phải vì áy náy nên mới bồi thường hay không, thì chỉ có mình bác sĩ Triệu biết. Nếu vốn dĩ chỉ có mình anh ấy thì mọi người sẽ không quan tâm, đây chỉ là một sự kiện nhỏ trong mối quan hệ đầy nguy hiểm giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nhưng anh ấy là bạn trai của biên kịch Nhan Cửu đang có scandal với Quan Độ, điều này sẽ mang đến rất nhiều chủ đề để nói, mọi người có thể thấy rõ…”

Sau khi bổ sung những điều khác, cô ta kết thúc.

Trong năm phút sau khi Lý Tri Viện trình bày xong, phòng họp vẫn giữ sự tĩnh lặng đó.

Đến khi lãnh đạo nhìn trưởng phòng, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó trưởng phòng mới nói:

“Mọi người có gì cần trao đổi không?”

Thậm chí ngay cả Vương Dịch Đình xưa nay luôn thích đối đầu với Lý Tri Viện cũng ngậm chặt miệng, cô ta nghiến răng rất chặt, rất không phục, nhưng cũng bất đắc dĩ phải phục.

Độ quan tâm, đề tài, độ thảo luận của công chúng, thậm chí ngay cả giáo dục giới tính cũng có. Làm sao cô ta lại nghĩ ra chuyện này! Đúng lúc mấy hôm nay Nhan Cửu lại đang lên hot search, quá may mắn!

“Mượn gió Đông là suy nghĩ rất hay, khi mức độ quan tâm của công chúng chưa thuyên giảm thì kế hoạch này khá thích hợp để làm tiết mục kỳ đầu tiên!”

Lý Tri Viện nghe sếp nói thế thì thầm biết, lần này ổn rồi!

……

Cuộc họp kết thúc, Lý Tri Viện nhận được một vòng những lời chúc mừng, sau đó nhìn thấy Tiết Cảnh Bái vẫn ngồi nguyên tại chỗ, Vương Dịch Đình đã tức tối bỏ đi, bây giờ cô ta đã thắng, theo lý thì nói cũng phải cảm ơn đối thủ cạnh tranh.

Tiết Cảnh Bái thấy cô ta đi tới chỗ mình thì đứng dậy, hơi mỉm cười, nắm lấy tay Lý Tri Viện đưa ra, nói nói ngắn gọn một câu:

“Chúc mừng.”

Lý Tri Viện ngay từ đầu đã không coi anh ta ra gì, nên không hề cảnh giác nhiều như với Vương Dịch Đình, cô ta đáp lại bằng nụ cười rồi nói:

“Lần này tôi chỉ thắng nhờ thời cơ mà thôi, chủ đề của anh cũng rất tốt, tôi phải cẩn thận sóng sau là anh, ha ha.”

Cô ta đã đồng ý mời những đồng nghiệp khá thân thiết với mình, bọn họ đang gọi ở bên kia, Lý Tri Viện vội vã chào anh ta rồi định rời phòng họp, trước khi đi Tiết Cảnh Bái bỗng gọi cô ta lại, anh ta ngước lên, vô cùng bình tĩnh, không hề giống một người đặt câu hỏi khiêm tốn mà chỉ nhìn cô ta, hỏi:

“Tôi có chỗ này hơi tò mò, kiểu tin tức này rất dễ xảy ra thiên vị, chị định tránh tình huống này thế nào?”

Thiên vị?

Mí mắt Lý Tri Viện giật giật, vẻ mặt cứng đờ, sau đó mới nói:

“Ý anh là chỉ chuyện gì?”

Trong mắt Tiết Cảnh Bái thoáng một nụ cười, sau đó khoát tay rồi nói với vẻ thoải mái:

“Chà, vấn đề này làm sao hỏi bây giờ được, thôi bỏ đi, đến lúc đó tôi sẽ xem bản ghi chương trình kỳ đầu của tiền bối là sẽ biết ngay. Tôi đi trước ạ, tạm biệt.”

Lý Tri Viện không hiểu anh chàng kia bỗng dưng hỏi rồi lại không hỏi là có ý gì, cô ta nhìn theo bóng anh ta, bất giác suy nghĩ kỹ.

Anh ta có ý gì nhỉ, nếu là cảm thấy từ đầu góc nhìn của cô ta đã nghiêng về Tưởng Tiểu Minh, về sau nếu phát hiện Triệu Tế Thành thực sự không phạm lỗi mà chỉ là hiểu lầm, thế thì anh ta không đáng để e sợ cho lắm.

Thắng lợi phải xây dựng ở việc suy nghĩ nhiều hơn đối phương 2-3 bước, chỉ hơn 1 bước là không đủ.

Thế nên cho dù lúc đó dư luận nghiêng về phía Triệu Tế Thành, thế thì cũng không sao, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ rồi.

…..

Năm giờ chiều, còn cách một tiếng nữa là đến giờ phát sóng tin tức buổi chiều tối.

Vì hôm trước lái xe đi tìm Nhan Cửu, lại thêm cô đặc biệt dặn dò anh đổi ca với người khác vào thứ sáu, nên Triệu Tế Thành phải trực hai ca đêm liên tục.

Ban ngày quá bận rộn, hiếm khi có được chút thời gian rảnh rỗi, anh chỉ có thể tranh thủ hai tiếng đồng hồ này đến trung tâm mua sắm gần đó, mua thứ mà anh cần.

Thời gian vốn gấp gáp, anh chỉ có thể chạy thẳng tới cửa hàng mà lần trước khi đi dạo cùng Nhan Cửu đã nhìn thấy, đồng thời chọn trên mạng rất lâu, trong đầu luôn có một tiếng nói bảo rằng bây giờ anh phải làm thế.

Sau đó, anh vừa từ bãi đậu xe đi lên tầng một thì gặp ngay Lâm Thừa Viễn và Nhiếp Tinh Thần.

Nhiếp Tinh Thần nhìn thấy Triệu Tế Thành thì hung phấn kéo Lâm Thừa Viễn chạy sang, anh ta chưa kịp gọi “Triệu ca ca” thì đã thấy Triệu Tế Thành liếc nhìn hai người họ một cái rồi quay đầu bỏ đi.

“Này này này này, Triệu ca ca anh đi đâu vậy, không nhìn thấy em hả?”

“Chính vì nhìn thấy cậu nên cậu ta mới đi đấy.” Lâm Thừa Viễn mát mẻ.

Triệu Tế Thành khẽ thở dài, nhìn Lâm Thừa Viễn đang tỏ vẻ mặt bất lực, nói gọn: “Sao bây giờ cậu ngày nào cũng chơi bời với cậu ta vậy?”

“Hê, câu này em không thích nghe nhé, cái gì mà chơi bời chứ, trong lòng anh, thằng em này không có nghề nghiệp đứng đắn đàng hoàng hay sao? Em đang đi làm việc với cảnh sát Lâm mà!”

Triệu Tế Thành nhướn mày nhìn Lâm Thừa Viễn, anh ta lẳng lặng gật đầu rồi nói:

“Cậu hiểu mà.”

Đương nhiên là anh hiểu, Nhiếp Tinh Thần từ lâu đã than vãn trong nhóm ba người họ rằng bản thân đi ngoài đường lúc nào cũng có một đám ăn hại theo đuôi, không có cảm giác an toàn, lần nào đi cùng Lâm Thừa Viễn cũng thấy an toàn nhất, khi chấp hành nhiệm vụ Lâm thường không đến những con phố mua sắm phồn hoa thế này, nghĩ lại cũng biết Nhiếp Tinh Thần lại đeo bám Lâm Thừa Viễn giờ nghỉ đi chơi cùng anh ta rồi.

“Này, sao Triệu ca ca lại ra đây một mình, đến mua sắm thứ gì không cho người ta thấy được hả, mà sao không đưa Nhan Cửu theo?”

Anh nhấc tay lên xem đồng hồ rồi nói:

“Hôm nay hơi gấp, lát nữa phải về bệnh viện, nên không nói chuyện với hai người nữa.”

Nhiếp Tinh Thần thấy anh không trả lời thẳng thì càng tò mò hơn, đang định hỏi tiếp thì bị Lâm Thừa Viễn kéo tay áo, như mũi tên lửa chưa được bắn ra rơi bộp xuống đất, quay lại nhìn anh ta với vẻ mặt trách móc, dường như đang dùng biểu cảm đó để hỏi tại sao anh lại kéo tôi, thì nghe Lâm nói:

“Được, thế thì bọn tôi cũng đi đây, hôm khác gặp.”

Triệu Tế Thành vội vã rời đi, Nhiếp Tinh Thần lúc này mới mở miệng:

“Anh làm gì vậy! Không tò mò hả? Bình thường anh ấy là người không thích mua sắm, tranh thủ giờ nghỉ lại chạy tới mua cái gì?”

Lâm Thừa Viễn cười với vẻ ý tứ sâu xa:

“Đương nhiên là tôi tò mò, nhưng cậu mà hỏi thẳng thì với tính cách của cậu ta, cậu ta có trả lời cậu không? Ngốc quá, lần này phải dùng chiến thuật vu hồi, hiểu chưa? Không cho cậu hỏi, nhưng không phải không cho cậu theo dõi.”

……

“Anh đúng là thâm thật!”

“Chứ sao, cậu tưởng tôi làm nghề trinh sát là công cốc à?”

Hai người cãi cọ đùa giỡn, rồi đi theo hướng Triệu Tế Thành đã đi lúc nãy, lúc đến trước một cửa hàng rất lớn thì mất dấu, Nhiếp Tinh Thần dòm ngó xung quanh một vòng rồi mỉa mai:

“Ha, không phải anh trâu bò lắm sao, người đâu rồi?”

Nhưng lại thấy Lâm Thừa Viễn đứng ở một chỗ nào đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về một hướng, để lộ vẻ kinh ngạc thì anh ta cũng nhìn theo.

Triệu Tế Thành không phải biến mất, mà anh đã vào một cửa hàng mà họ không thể nào ngờ là anh lại vào.

Lúc này sắc trời đã tối dần, đèn đuốc trong cửa hàng bật lên càng khiến cảnh sắc bên trong đó thêm phần bắt mắt, sắp đến ngày lễ nên cửa hàng lấy màu sắc chủ đạo l2 xanh bạc hà, lại thêm ruy-băng trang trí màu trắng, trông vừa mơ mộng vừa ấm áp.

Họ không kinh ngạc chuyện gì khác, nếu Triệu Tế Thành chỉ là vào đó và bảo nhân viên lấy trong tủ ra một sợi dây chuyền, thì cũng không có gì.

Không biết anh đã nói gì mà quan trọng là, nhân viên nghe xong lời anh dặn thì lấy ra một hộp nhỏ hình vuông.

……

Triệu Tế Thành ở trong đó lâu bao nhiêu thì Lâm Thừa Viễn và Nhiếp Tinh Thần đứng bên ngoài chờ bấy lâu, hai người họ cũng không sợ bị anh phát hiện, lúc Triệu Tế Thành xách túi nhỏ đi ra thì lập tức vây quanh, người bên trái kẻ bên phải, bắt đầu điên cuồng hỏi thăm:

“Trời ơi!”

“Triệu, cậu định cầu hôn hả?”

“Mẹ ơi!”

“Hai người tiến triển nhanh vậy?”

Triệu Tế Thành bị hỏi tới đau đầu, lại thấy người qua đường đều lần lượt chú ý vì động tĩnh quá lớn, thế là anh đáp:

“Hai người cứ ồn ào nữa thì người ta còn tưởng là tôi cầu hôn hai người đấy.”

Quá trình mua suôn sẻ hơn anh nghĩ, vẫn còn chút thời gian nên Triệu Tế Thành cũng không định giấu bạn bè, thế là anh đi chậm lại, nói:

“Hai người hỏi lần lượt từng câu thôi.”

Nhiếp Tinh Thần bây giờ trong đầu chỉ toàn là những từ ngữ cảm thán, Lâm Thừa Viễn bèn chớp thời cơ, hỏi:

“Cậu làm thật đấy hả? Bố mẹ cậu đồng ý rồi? Bên cô ấy thì sao?”

Triệu Tế Thành sở dĩ quyết định như vậy, ngoài chuyện bố mẹ anh bên này đã biết, thì nguyên nhân quan trọng hơn chính là hôm đó trước khi đến trường quay, anh đã đi gặp Nhan Lạc và Tô Gia Hành trước.

Khi nói chuyện và bàn bạc kế hoạch xong, Nhan Lạc đã đùa một câu, nói rằng scandal chính là khiến người ta bó tay, trừ phi kết hôn, bằng không sẽ rất dễ gặp phải tình huống đó.

Thực ra khi ấy ý cô nói đến Quan Độ, nhưng Triệu Tế Thành ngay sau đó lại nghiêm túc hỏi cô, có thể giao Nhan Cửu cho anh được không.

……

“Triệu ca ca! Vậy anh kết hôn rồi, em nói lỡ như, lỡ như nhé, nếu cô ấy không đồng ý, thì phải làm sao???”

Nhiếp Tinh Thần biết Triệu Tế Thành yêu Nhan Cửu đến mức nào, cầu hôn mà bị từ chối rất có khả năng sẽ dẫn đến chia tay, là bạn bè, bình thường dù có cợt nhả đùa bỡn nhau thế nào thì anh ta cũng không muốn anh đau lòng.

“Đúng rồi, Triệu, có phải cậu vội vã quá không, tuy cậu cũng tới tuổi kết hôn rồi nhưng Tiểu Nhan người ta nhỏ hơn cậu, lỡ như nếu mà… thì rất gượng gạo, đúng không.”

Lâm Thừa Viễn hơi cau mày, tuy hai người họ tình cảm rất tốt, nhưng chuyện kết hôn thì ai nói chính xác được, Nhan Cửu vẫn còn trẻ, rất có khả năng vẫn chưa nghĩ tới chuyện bước vào đời sống hôn nhân.

Triệu Tế Thành biết họ đang lo lắng điều gì, màn đêm đã buông xuống, người bộ hành qua lại tấp nập, vì sắp đến ngày lễ lại thêm sự trang hoàng lộng lẫy của khu thương mại mà nơi đâu cũng toát ra bầu không khí lãng mạn. Xe cộ qua lại như mắc cửi, người đến rồi đi, anh đi trên con phố lớn, mặt đón gió đêm mơn man, nói:

“Cô ấy đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng chẳng sao, tôi có thể đợi đến khi cô ấy đồng ý.”

Tính cách họ rất hợp nhau, sở thích cũng giống, quan niệm đồng nhất, đôi bên lại chân thành.

Anh đã có thể nuôi sống bản thân, cũng nhờ gia đình mà anh đã có tài sản đủ để hai người họ sống một cuộc sống thoải mái, nếu có một ngày cô không muốn phấn đấu nữa, không muốn làm biên kịch nữa, thì anh vẫn có thể đảm bảo cô sống hạnh phúc.

Nhan Cửu rất cố gắng, cũng rất cầu tiến, nhưng vì những trải nghiệm trong quá khứ mà cô sẽ có những thời điểm vô cùng yếu đuối. Anh chỉ muốn cô biết rằng, dù cô chịu bao lời bàn tán, hoặc thất vọng về cuộc sống này, anh mãi mãi sẽ ở cạnh cô vào thời khắc đen tối nhất, nếu câu này dùng từ ngữ biểu đạt không rõ, thế thì anh sẽ dùng quan hệ pháp luật để tiếp tục thực hiện.

Anh không định mang lại áp lực cho cô, cũng sẽ suy nghĩ tìm cách tốt nhất, điều anh muốn cho cô hơn cả là cảm giác an toàn mà dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng đều có anh ở bên cạnh.

Anh biết, những điều này nhất định Nhan Cửu sẽ hiểu.

Thế nên dù cô thật sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn mà từ chối anh, thế thì có sao đâu?

Dù sao cả đời này, người anh muốn cưới chỉ có một mà thôi, thời gian chờ đợi dù dài hay ngắn thì cũng chẳng khác nhau mấy.

Không phải vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK