Bên Thị Nhiên muốn mở rộng sự lựa chọn, chứ không phải nói là chúng tôi hợp tác với các anh thì nhất định sẽ là hợp tác với các anh, biên kịch bắt buộc phải chuyên nghiệp, những thứ viết ra không thể đúng với 100% với những gì có ở khoa cấp cứu, thì cũng tối thiểu phải trên 70%, không thể qua loa, cũng đừng mơ xem công chúng là đồ ngốc, thế là yêu cầu phải đến tham dự khóa huấn luyện chuẩn Y khoa tại khoa Y trường đại học B trước, tham dự cuộc khảo sát các tình nguyện viên cho bệnh viện, nếu thông qua thì mới có thể vào làm việc tại khoa cấp cứu của bệnh viện.
Thế nên trong dự án này, ngoài cô ra, không ai có thể đề bạt và giúp đỡ gì được cho cô cả.
Tuần đầu tiên, Nhan Cửu đi đi về về giữa Thị Nhiên và giảng đường khoa Y đại học B, gần như đều là 8 giờ sáng bắt đầu vào lớp, đến mười hai giờ rưỡi thì kết thúc, sau đó hộc tốc chạy đi dự cuộc họp dự án, hành trình vất vả dày đặc, tranh đấu cũng khá quyết liệt, ngoài cô ra còn có người của bảy, tám công ty truyền hình khác cũng giành giật cơ hội hợp tác duy nhất này.
Nhan Cửu là sinh viên khoa Văn, Lý Hóa đều học không kỹ chứ đừng nói là khoa Y, cho dù là khóa trình cấp 101 nhưng trên lớp đa phần là cô vừa nghe giảng vừa cố gắng ghi chép lại, sau đó mỗi ngày họp xong đều về nhà dốc sức nghiên cứu.
Có lẽ vì cô đến từ công ty lớn, trong một lần đặt câu hỏi với những người bạn đồng hành khác trong lớp mà hết thảy đều từ chối cô, cô bỗng ý thức được cuộc chiến không khói lửa này đối với cô thực sự là tàn khốc hơn nhiều.
Đương nhiên, cạnh tranh lợi ích mà, lại còn là cạnh tranh lợi ích với kết quả khá là khả quan, thì xưa nay đều là tàn khốc.
Buổi sáng ngày thứ bảy, là lần cuối lên lớp ở đại học B, buổi chiều không cần đi họp vì kỳ thi lý thuyết sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa, còn thi thực hành sẽ chờ kết quả thi lý thuyết rồi mới định thời gian sau.
Nhưng sáng hôm đó, Nhan Cửu thực sự quá buồn ngủ. Hôm qua thành viên tổ dự án “Tin lạ” gửi một tập tài liệu cầu cứu sửa chữa cho cô, cô vốn đang ôn bài chuẩn bị thi nhưng lại không nỡ mặc kệ, vừa ôn bài vừa sửa tư liệu, làm một mạch tới năm giờ sáng.
Bài giảng hôm nay là về thao tác cấp cứu, một tiết học vô cùng sinh động kèm cả biểu diễn cũng không thể thu hút nổi Nhan Cửu, mắt cô mí trên lẫn mí dưới như bị thu hút vào nhau, không thể kháng cự sức hấp dẫn để nhắm tịt lại, quả nhiên, cô đã nằm bò ra dãy sau của giảng đường bậc thang, ngủ thiếp đi mất.
Ngủ cứ gọi là say sưa, ngon lành.
Cứ như ngủ một giấc quay về thời đại học, ngủ một giấc quay lại tòa nhà giảng đường khoa Trung văn đại học B mà mấy hôm nay cô không kịp ngắm kỹ, ngủ một giấc quay về lúc vội vàng chạy lên lớp khi bị điểm danh, và quay về thời thanh xuân khi tóc còn ướt, tay cầm theo phích nước đến phòng lấy nước dưới ký túc xá, nhìn các bà bác ở căng-tin gắp thịt rơi ra trở lại vào bát.
Giấc ngủ này, Nhan Cửu đánh một mạch tới tận lúc bắt đầu tiết học tiếp theo.
Các bạn học trong lớp đã thay đổi một lượt, thậm chí ngay cả hàng ghế cạnh cô ban nãy còn trống, bây giờ cũng đã đầy ắp người.
Cô đờ đẫn lau nước miếng suýt thì chảy đầm đìa, mơ màng chớp mắt, sau đó ý thức có gì đó không đúng, cô đã ngủ qua cả hai tiết, phải đi ngay thôi!
Nhưng ai ngờ vừa đứng dậy thì chuông reo, cô bỗng thấy lúng túng, vừa nhắm đường để chen ra, vừa ngượng ngùng đưa túi lên che mặt, ấy thế mà lối đi cũng đã đông nghẹt người, nhìn quanh gian phòng bây giờ chỉ mỗi cô đứng lên định đi ra ngoài.
Đang lúc này thì phía sau, một người có vẻ là người hướng dẫn đang nhìn cô chằm chằm, Nhan Cửu cảm nhận được “nhãn đao” trong tích tắc phóng tới khiến cô run rẩy toàn thân, mẹ ơi! Ánh mắt thật hung dữ, thần thái dung mạo cũng ngang ngửa với giáo viên chủ nhiệm lớp cấp ba.
Cô vô thức nhũn người, giống như mình đúng là sinh viên đại học, ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, thầm nghĩ cùng lắm thì thôi, ở lại đây cũng xem như ôn bài vậy.
Vừa lấy tài liệu từ trong túi ra thì nghe giảng đường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Mấy chữ lớn trên màn hình PPT và người với vẻ mặt vô cảm đang bước vào khiến Nhan Cửu trong phút chốc bị kéo về cái đêm cùng với ai đó và động tác leo cây vô cùng bất lịch sự nào đó…
“Chắc các bạn đều biết, Học viện Y chúng ta mỗi tháng đều sẽ tổ chức một buổi tọa đàm, mời các bác sĩ ở tuyến đầu từ các bệnh viện lớn chia sẻ và giao lưu cùng các bạn về thành quả nghiên cứu Y học mới nhất trong nước và phân tích bệnh án lâm sàng, hôm nay người mà chúng tôi mời tới là bác sĩ Triệu Tế Thành tốt nghiệp trường Y đại học Oxford, hiện nay công tác tại khoa cấp cứu đại học số 4 trực thuộc đại học B. Mọi người hãy vỗ tay chào đón!”
Tiếng vỗ tay lại nổi lên rào rào, xen lẫn tiếng bàn tán sôi nổi của đám sinh viên bên dưới, nửa phần là si mê ngoại hình, chẳng hạn:
“Wow aaaaaaaaaaa, vị này đẹp trai quá trẻ quá!”
“Mẹ ơi! Không bị hói đầu mà còn là trai siêu đẹp! Bệnh viện nào đó bệnh viện nào đó?! Số 4 á? Thế thì lúc tôi thực tập nhất định sẽ xin đến bệnh viện số 4.”
“Cậu ngốc hả? Trai đẹp đẳng cấp thế kia lẽ nào lại chưa có bạn gái?! Lo mà nghe giảng bài đi!”
“Học Y và Luật ở nước ngoài là đắt nhất đấy, đúng là tiền lót đường mà, trong nhà cũng giàu có ghê!”
Và nửa kia là thảo luận về tin tức thân phận của anh hiển thị trên PPT, đám con trai phát ra những tiếng cảm thán ngắn gọn như “ngầu quá”, “tuyệt”, đủ để chứng minh sự khâm phục của họ về người đang đứng trên kia.
Đây là lần đầu tiên Nhan Cửu chính thức nhìn thấy phần giới thiệu về Triệu Tế Thành, cô vốn dĩ vẫn đang cố gắng nghe những người xung quanh nói về việc trong lĩnh vực Y học anh đã lợi hại như thế nào, nhưng nghe một lúc thì sự chú ý bỗng dưng chuyển tới tấm thẻ của anh.
Tuổi đã quá 30 nhưng trông không có vẻ gì là già, mày kiếm mắt sáng, có ngoại hình ở ranh giới thiếu niên và đàn ông trưởng thành khiến ở anh toát ra một sự chín chắn vô cùng. Nhan Cửu cứ cảm thấy người này nếu cười lên thì chắc chắn sẽ rất “sạch sẽ”, rất đẹp, nhưng khí chất lạnh lẽo như băng và lối nói chuyện của anh cứ mang lại cảm giác như thể anh đã sống ít nhất bảy mươi năm rồi vậy.
Phần giới thiệu kết thúc, Triệu Tế Thành đứng trên bục giảng, nhìn qanh một vòng giảng đường bậc thang đã đông nghẹt người, Nhan Cửu lúc này cũng nhanh chóng nấp xuống, lòng thầm cầu mong đừng để bị phát hiện, lúc này chỉ nghe người ấy lên tiếng nói câu đầu tiên:
“Xem ra quý nhà trường làm rất tốt công tác tuyên truyền, tôi đoán trong lớp này hẳn có những bạn không học khoa Y phải không.”
Cùng với những tiếng phụ họa của một số người và tiếng cảm thán của những nữ sinh mê trai rằng tướng mạo nam thần nên có một giọng nói nam thần cực kỳ xứng hợp, thì Nhan Cửu cũng thở dài nặng nề.
Thôi xong…
Vẫn bị nhận ra rồi.
Nhan Cửu gãi đầu, cẩn thận dựng quyển vở lên, che một nửa gương mặt.
……
Bài giảng của Triệu Tế Thành đúng là ở một đẳng cấp khác so với những tiết học mà cô từng học, cho dù là ở góc độ chuyên ngành, độ khó hay là độ khảo sát khả năng chịu đựng tâm lý.
Lại một tấm hình cơ thể máu me đầm đìa lộ cả xương trắng xuất hiện trên màn hình, Nhan Cửu giật bắn người, vẻ mặt méo mó muốn nôn ra, các bạn hiếu học bên cạnh lần lượt móc điện thoại ra chụp hình vụ án bị xe đè này, Nhan Cửu bắt đầu muốn đánh trống lui quân dữ dội, thật sự, trong phim về y học vì nghĩ tới cảm xúc của khan giả mà thường sẽ không quay những cảnh thế này, trước đây làm sao cô nhìn thấy được, nhưng hễ nghĩ tới đây là việc “như cơm bữa” trong ba tháng tiếp theo, trong lòng cô lại thấy run sợ.
“Bệnh nhân này khi được đưa tới, tình huống vô cùng nguy hiểm, lượng máu mất gần 3000ml, theo hình có thể thấy, da bắp chân và tổ chức mô ở sâu bên trong bị bong tróc, tổn thương nghiêm trọng, tourniquet không có tác dụng nhiều, lượng máu cung cấp cho các chi rất kém, huyết áp thấp, nhịp tim tiếp tục giảm, khi kết hợp hình chụp phim và ý kiến hội chẩn của khoa Xương khớp thì phải cắt bỏ chi để bảo toàn tính mạng.”
Triệu Tế Thành ngưng lại, nhìn một nam sinh mắt híp đeo kính ngồi hàng đầu đang giơ tay lên, anh hỏi:
“Ừm, có vấn đề gì?”
“Bệnh nhân này mất máu nặng như vậy còn có thể gắng gượng để lên bàn phẫu thuật ạ?”
Vẻ mặt Nhan Cửu đã đờ đẫn, đừng nói cô vốn không nghe hiểu những danh từ y học trong lúc giảng bài của Triệu Tế Thành, mà câu hỏi của nam sinh có gương mặt rất mọt sách kia từ đâu mà ra, cô cũng không hiểu nổi.
Triệu Tế Thành hơi nhướn khóe môi, để lộ nụ cười chẳng phải là nụ cười, Nhan Cửu lại biết biểu cảm này! Trong giờ Số học khi không ai có ý tưởng gì để giải đề toán cuối cùng mà lại có một đứa học sinh giỏi nói rằng cậu ta có cách giải, thì thầy cô sẽ có nụ cười như vậy!
“Bệnh nhân này huyết áp khoảng 60/40, lúc đó thêm một quả thận để khử giáp, cho 10 dopamine vào nước muối sinh lý 500 để cấp cứu, nói rõ với gia đình bệnh nhân rằn dù có lên bàn mổ thì khả năng thành công chỉ có bảy phần trăm, cấp cứu khẩn cấp đa phần là một trò cá cược có tỷ lệ thắng rất thấp, tôi nghĩ rằng những bạn ngồi đây chắc chắn biết rõ điểm này hơn bất cứ ai khác.”
Triệu Tế Thành mặt vẫn không biểu cảm nhưng giọng nói vô cùng rõ ràng truyền đến tai người nghe, cho dù Nhan Cửu không hiểu nhưng từ vẻ mặt của những người khác có thể nhận ra người này có lẽ không cứu được rồi.
Nhưng câu nói ban nãy của Triệu Tế Thành lại cho cô một cảm hứng để viết kịch bản, đang định viết ra thì nghe giọng anh hơi thay đổi, nói tiếp:
“Nhưng, trò cá cược này chúng tôi đã thắng.”
Trong phòng nổi lên những tiếng cảm thán và vỗ tay ầm ĩ.
“Thầy Triệu, nhìn vẻ mặt của thầy, làm bác sĩ có phải là sớm muộn gì cũng có ngày miễn dịch với thành tựu không?”
Một sinh viên to gan lên tiếng trêu ghẹo.
Cùng với tiếng cười trong phòng, sắc mặt Triệu Tế Thành cũng không có vẻ gì là kiêu ngạo hay tự đắc, anh liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, đợi tiếng vỗ tay lắng xuống mới nói:
“Các bạn, sau này sẽ có ngày khi các bạn đã chính thức bước vào nghề này, cho dù là mười năm, hai mươi năm hay cả đời, tôi mong rằng các bạn mãi mãi đừng quên cảm giác thành tựu là gì, nó bắt nguồn từ đâu, tôi mong rằng các bạn có thể ghi nhớ khoảnh khắc mỗi khi cảm giác thành tựu khơi dậy trong tim, ghi nhớ lý do vì sao bản thân học y, tại sao lại kiên trì quá lâu trên con đường có ngàn vạn người cùng đến một đích đến nghề nghiệp này, nghiêm khắc với bản thân, có trách nhiệm với bệnh nhân, luôn luôn nhiệt huyết và kính nể y học.”
Lời nói của triệu Tế Thành ngừng lại đúng lúc, trong giảng đường lúc này không có một tiếng động nào, theo tiếng chuông vang lên, anh nói câu cuối bằng một giọng hòa nhã nhất, mang theo sự ấm áp:
“Cuối cùng chúc các bạn có một tương lai tươi sáng, cố lên.”
……
Nội tâm lúc này của Nhan Cửu cực kỳ xúc động.
Cho dù buổi học đã kết thúc, Triệu Tế Thành đứng đằng kia bị những sinh viên vây quanh hỏi thăm, thì cô vẫn ngồi ở phía xa.
Lời nói của Triệu Tế Thành luôn vương vấn trong lòng cô, thậm chí còn khiến cô nổi cả da gà, cô vốn là một người cực kỳ nhạy cảm với ngôn ngữ, vị bác sĩ họ Triệu tuy ít nói nhưng cực kỳ hiểu về ngôn ngữ này dường như đã cho cô uống một loại thuốc “định tâm”, một viên định tâm mà cho dù con đường trước mặt dài dằng dặc, “gió tanh mưa máu” không ngừng, cũng vẫn phải kiên trì đến cuối, kiên trì đến khi đạt được thành công.
Cô bỗng hiểu rõ ràng, bản thân phải viết tốt kịch bản, không còn vì bất kỳ sự hợp tác hoặc thù lao hậu hĩnh hay danh tiếng nào, trong mắt cô, chuyện này cũng không chỉ là một nhiệm vụ về chữ nghĩa mà cô vốn đã quen thuộc bấy lâu nữa.
Cô sắp có cơ hội tiếp xúc với chuyện sinh tử thật sự, tận mắt nhìn thấy quá trình cấp cứu có thể chỉ tốn có vài phút đồng hồ, nhìn thấy tấm gương phản xạ thẳng thắn nhất về tính cách con người – tình cảm hoặc lạnh nhạt, nhìn thấy người trị bệnh cứu người đồng thời mỗi ngày cũng được “người” chữa trị, sự đời sẽ càng được phản ánh tàn khốc hơn ở đâu? Sẽ nhìn thấy trực quan nỗi tuyệt vọng nhất và hạnh phúc nhất ở nơi nào?
Trong khoảnh khắc ấy, cô đã hiểu ý nghĩa vì sao lại yêu cầu phải trải nghiệm nhập vai này, có lẽ chỉ khi trải qua rồi mới hiểu được và cảm động, mới có thể hóa quãng thời gian vô cùng không tầm thường ấy thành nguồn động lực để sáng tác, có cả sự kính nể, cả niềm vui và xúc động đối với sinh mệnh con người, hoàn thành một một kiệt tác không cường điều về tình trạng bệnh của bệnh nhân, cũng không thần thánh hóa các nhân viên y tế.
Từ giây phút đó, cô tin chắc bản thân sẽ mang theo sự kiên định chưa từng có, khắc phục mệt mỏi và e sợ, cố gắng bước tiếp trên con đường này.