Tác giả: Lật Diên
Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comChuyển trường vào năm lớp mười hai, này khác gì bị điên đâu chứ.
Phó Dư Hàn đột nhiên hiểu được, vì sao bọn họ luôn nói “lần cuối cùng”, thì ra mục đích của hoạt động hôm nay là để chia tay Văn Dục.
Đương nhiên, cũng chẳng phải cậu quan tâm xem Văn Dục có bị điên hay không, cậu chỉ cảm thấy năm cuối cùng này phải làm bạn học với đối phương khiến tâm tình có chút ngột ngạt.
Theo bản năng, con người thường sẽ trốn chạy những thứ mình không muốn đối mặt.
Phó Dư Hàn nói: “Trường học của bọn tớ có tám lớp.”
Ngụ ý là, cậu không nhất định sẽ học cùng lớp với Văn Dục.
“Khác lớp cũng tốt.” Dương Phàm tận tình khuyên bảo, “Tớ cứ cảm thấy hai cậu có khả năng một lời không hợp sẽ lập tức lao vào đánh nhau…… Hứa với tớ, sau này sẽ sống chung hoà thuận với cậu ấy được không? Các cậu đều là anh em của tớ, tớ rất lo lắng.”
“Tớ sẽ không chủ động làm phiền cậu ta, chỉ cần cậu ta đừng gây sự với tớ.” Phó Dư Hàn nhìn y, “Như vậy được chưa?”
“Được chứ, được quá đi chứ.” Dương Phàm yên tâm.
Nhìn nụ cười thả lỏng của y, Phó Dư Hàn cảm thấy mình cũng không phải không thể nhẫn nại những trò ngứa đòn của Văn Dục.
Nhưng.
Dương Phàm không biết rốt cuộc mâu chính của hai người kia là cái gì, dĩ nhiên cũng sẽ không nghĩ đến, cho dù lúc trước Văn Dục đã hứa với y sẽ không tìm Phó Dư Hàn gây sự, không đồng nghĩa với việc hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì ——
Đêm hôm đó, một chuyện khác đã xảy ra.
Hoạt động chia tay không dễ gì kết thúc, sau khi rời khỏi cửa hàng trò chơi điện tử, bọn họ đi ăn cá hầm cải chua, sau đó kéo nhau đến KTV bên cạnh chuẩn bị hát hò đến rạng sáng.
Còn là học sinh lớp mười hai nên cả bọn cũng không dám làm loạn, rượu đương nhiên sẽ không có, nhưng lại muốn chơi trò chơi —— hát hò được mấy bài, Văn Dục liền cầm lấy xúc xắc đề nghị chơi đại mạo hiểm.
Hôm nay là ngày đặc biệt, vậy nên cơ bản Văn Dục nói cái gì chính là cái đó, không ai phản đối.
Lúc “tiểu đệ một ngày” bị sai xử đi mua nước trở về, liền thấy mấy người còn lại đã bắt đầu chơi.
Dương Phàm chơi xúc xắc, vận khí quả thật đen đủi.
Phó Dư Hàn sợ y ăn khổ, bỏ nước xuống im lặng đến ngồi bên cạnh.
Ngay sau đó, cậu liền thấy Văn Dục liếc liếc mắt nhìn mình, khóe miệng lộ ra ý cười.
Ánh sáng trong KTV không tốt lắm, một nửa gương mặt Văn Dục chìm trong bóng tối, nụ cười này rốt cuộc có ý tứ gì, Phó Dư Hàn thật sự không rõ, dù sao xem chừng cũng chỉ là trào phúng mà thôi.
Hơn nửa năm trước, Văn Dục đã từng nói riêng với cậu, rằng hắn cảm thấy hành vi im lặng bảo hộ Dương Phàm này của Phó Dư Hàn có chút giống như cô vợ nhỏ.
Lúc ấy Phó Dư Hàn còn dùng câu “Như nhau cả thôi” đáp trả hắn, nhưng Văn Dục lại lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu “Tôi và cậu không giống nhau.”
Đều là yêu đơn phương, có ai cao thượng hơn ai kia chứ?
Dù sao thì Phó Dư Hàn cũng không biết bộ dạng giả vờ giả vịt kia của hắn là từ đâu mà ra.
Văn Dục cười xong, mở ra chén xúc xắc: “Dương Phàm cậu thua.”
“Đệt!” Dương Phàm nhìn điểm của mọi người, “Sớm biết thế tớ đã không kêu mở rồi, như vậy chắc chắn người thua là Ma Can!”
Ma Can bị nhắc tên, nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Đây là do cậu không nhịn được muốn mở, không thể trách tớ.”
“Mau chọn đi!” Chử Lỗi kêu lên, “Nói thật hay là đại mạo hiểm!”
“Đại mạo hiểm.” Dương Phàm nói.
“Sao cậu không chọn nói thật?” Văn Dục vẻ mặt tò mò.
“Cậu ấy gần đây đang tán tỉnh nữ thần.” Chử Lỗi chỉ vào y cười nói, “Nhất định là sợ bị chúng ta hỏi.”
Văn Dục nhướng mày, nhìn về phía Phó Dư Hàn đang ngồi, lại phát hiện đối phương không có động tĩnh gì.
Đã sớm biết rồi sao?
“Đại mạo hiểm nhanh đi nào, các cậu muốn phạt cái gì?” Dương Phàm nhanh chóng chặn lại đề tài này, “Nhưng nói trước, loại chuyện như ‘chạy sang phòng bao khác tỏ tình’ tớ nhất định không làm, quá phiền phức rồi.”
“Vậy thứ hai cậu viết bài gửi lên trạm phát thanh tỏ tình với nữ thần đi.”
“…..
Này là muốn tớ chết luôn phải không?”
“Thôi bỏ đi, đều còn đi học, phạt như vậy cũng không nên.” Bì Cầu lấy từ trong cặp sách ra một bọc bánh que pocky, nhìn đám người trong phòng nói, “Chúng ta chơi nhỏ một chút vậy, cậu cùng…… Cùng Dục ca ăn chung một que pocky rồi để cho bọn tớ quay phim lại!”
“Vì sao chứ?”
“Dựa vào cái gì?”
Nói “Vì sao chứ” chính là Dương Phàm, nói “Dựa vào cái gì” là Phó Dư Hàn, người nghiêng đầu nhìn qua chính là Văn Dục.
Phản ứng quá mức của cậu thoạt nhìn có chút khôi hài, Bì Cầu sửng sốt một lúc liền bật cười: “Chỉ tính hai người bọn họ thôi, Hàn ca làm sao mà khiếp sợ như vậy, tớ cũng đâu bắt cậu phải hy sinh.”
Phó Dư Hàn nghĩ thầm, cái này thà rằng khiến cậu “hy sinh” còn hơn.
Vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên mặt, cậu dừng một chút mới hỏi: “Vì sao lại cùng Văn Dục ăn?”
“Bởi vì……” Bì Cầu có chút mờ mịt.
“Bởi vì ngày mai bọn họ sẽ không còn thấy được tôi, đương nhiên muốn tranh thủ tối nay ‘chơi’ tôi, giống như chúng ta ‘chơi’ ‘tiểu đệ’ vậy.[*] Văn Dục vừa cười tiếp lời, vừa nhấc cằm ra hiệu, “Nào, ‘tiểu đệ’ nhanh mở đèn lên, để cho bọn họ thoải mái quay chụp.” Sau đó hướng về phía Dương Phàm giang tay, “Đến đây nào Phàm Phàm, tớ chuẩn bị xong rồi.”
[*]
Phó Dư Hàn: “……”
Hành động của Văn Dục đã hoá giải sự xấu hổ vừa nãy do đề nghị này gây ra.
Dương Phàm chẳng hề hay biết gì cười mắng vài câu, ba người còn lại do Chử Lỗi cầm đầu bắt đầu huýt sáo móc ra điện thoại.
Tất thảy đều đang vui vẻ, chỉ dư lại một mình Phó Dư Hàn tâm tình hạ xuống cực thấp.
Cậu đi đến vị trí công tắc điều khiển, tựa như xả giận mà bật chốt mở đèn.
Âm nhạc đột ngột im bặt, đèn trần trong phòng “bang” một tiếng sáng lên.
Phó Dư Hàn cắn chặt môi, bốn ngón tay siết chặt rồi lại buông lỏng, vô số lần muốn xông lên đem mấy người ầm ĩ bọn họ kéo ra ngoài.
Nhưng đến cuối cùng, rốt cuộc cậu chỉ yên lặng dời đi ánh mắt.
Đến Tam Trung…… Chờ hắn đến Tam Trung rồi, cậu sẽ có rất nhiều cơ hội xử lý hắn.
—
Qua một giấc ngủ say, thành phố dần dần tỉnh lại.
Sáng sớm hôm sau, cổng lớn Tam Trung đã đóng cửa hai tháng đúng hẹn mở ra.
Sáu giờ mười lăm phút, vị chủ nhiệm béo mập Dương Tài Lương đúng giờ có mặt trước cổng trường, một đầu tóc đã rụng gần hết, chỉ còn lưa thưa vài sợi, lộ ra trên vầng trán trơn bóng.
Ngày khai giảng đầu tiên của năm học chính thức, luôn có học sinh gặp rắc rối với vấn đề nhuộm tóc, trang điểm, không mặc đồng phục.
“Chết tiệt, lão Dương bắt chuyện nhuộm tóc còn chưa tính, đằng này tóc tớ chỉ hơi dài một chút thôi cũng bị lão phê bình năm phút!” Lúc Tôn Văn Thụy chạy vào lớp, miệng vẫn còn càm ràm lầu bầu, “Tại sao hôm qua lão ấy không nói! Hơn nữa tóc Phó ca còn dài hơn so với tớ nữa ——”
Dứt lời, ánh mắt liền rơi xuống cuối lớp, Phó Dư Hàn duỗi tay, đầu lệch qua một bên đang ngủ bù.
Tôn Văn Thụy nói xong câu đó, bỗng nhìn thấy người ngày thường có thể ngủ đến thiên hoang địa lão [*] giật giật mình, sau đó một cánh tay chống lên, nhỏm người ngồi dậy.
[*]
Tôn Văn Thụy: “……”
Cát Nhiên ngồi ở hàng ghế thứ ba, nhìn thấy rõ ràng biểu cảm đất trời vụn vỡ trên mặt cậu, nhịn không được cười nhạo: “Nhìn xem, mới sớm tinh mơ đã chạy nhảy lung lung, đánh thức luôn cả đại ma vương rồi.”
“Tớ đã chết rồi.” Tôn Văn Thụy nói.
Cậu thấy Phó Dư Hàn hướng về phía mình ngoắc ngoắc ngón tay.
“Đi đi.” Cát Nhiên phụ hoạ nói, “Tổ chức sẽ nhớ nhặt xác cho cậu.”
Tôn Văn Thụy thận trọng bước tới, mỗi bước đều mang theo lưu luyến mà dịch đến bên cạnh Phó Dư Hàn, hạ hạ mi mắt nói: “Gia, có việc xin giao phó, ngàn vạn lần đừng đánh mặt.”
“……”
Phó Dư Hàn nhướng một bên mắt, giọng nói còn mang theo sự uể oải khi vừa tỉnh dậy: “Cậu đi hỏi thăm một chút.”
Nội dung thế mà lại không giống với tưởng tượng của cậu, Tôn Văn Thụy lập tức sống lại: “Cái gì nha?”
“Hôm nay có khả năng sẽ có học sinh chuyển trường đến.” Phó Dư Hàn cau mày, ánh mắt có vẻ sốt ruột, “Cậu đi hỏi xem chuyển vào lớp nào.”
“Được!” Cảm giác sống sót vô cùng sung sướng, Tôn Văn Thụy nhảy cẫng lên, chớp mắt lao ra khỏi phòng học.
Sáng sớm, mọi người vẫn còn đang bị vây trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh, phòng học vốn dĩ yên lặng, vậy nên những lời Phó Dư Hàn vừa nói tuy giọng điệu không lớn, nhưng tất cả mọi người vẫn nghe thấy rõ ràng.
“Học sinh chuyển trường? Thiệt hay giỡn vậy?”
“Lớp mười hai chuyển trường, có phải bị bệnh không?
“Học lại sao?”
“Cho dù học lại cũng không thể tới nơi này của chúng ta chứ.”
“Phó Dư Hàn.” Từ Thiến Di ngồi ở giữa phòng học quay đầu lại hỏi, “Cậu nghe tin tức này ở đâu?”
“Lỗ tai nghe thấy.”
Phó Dư Hàn nói xong, cũng không thèm để ý đến biểu cảm của Từ Thiến Di, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ khổ A4, lật sang một trang mới, lại từ trong hộp bút lấy ra một cây bút chì gỗ, cúi đầu viết viết vẽ vẽ.
Âm thanh ầm ĩ trong lớp học tựa hồ không liên quan gì đến cậu.
“Có vài người nha, được ban tặng cho một gương mặt đẹp, tính tình lại chẳng khác gì cẩu.” Từ Thiến Di tức giận vì sự thờ ơ lạnh nhạt của cậu, “Tôi thấy anh đẹp trai ngày hôm qua còn tốt hơn so với cậu một vạn lần.”
Ngày hôm qua Từ Thiến Di chính là người xếp hàng đổi xu, giữa chừng còn hỏi thăm tên Văn Dục với Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn thừa nhận, lúc ấy cậu theo hướng chỉ của Từ Thiên Di nhìn sang, thấy được bộ dáng Văn Dục an tĩnh đứng ở đó xem người khác gắp thú bông, trong nháy mắt quả thật đã hiểu được tại sao người này lại thu hút sự chú ý của người khác đến vậy.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
“Vậy cậu theo đuổi cậu ta đi.” Phó Dư Hàn nhướng mày xem thường, quăng tới cho cô một ánh mắt lạnh nhạt, “Người muốn chuyển đến hôm nay chính là cậu ta.”
“Chết tiệt?”
“Không phải nói đó là giáo thảo của Nhất Trung sao?”
“Trường của chúng ta chẳng lẽ muốn tập hợp đủ hai đại giáo thảo của thành phố luôn sao?”
Ngày hôm qua có rất nhiều người đi tới của hàng trò chơi điện tử, thậm chí nữ sinh nhìn thấy Văn Dục cũng không ít, trong phòng học nhất thời có chút xôn xao.
Từ Thiến Di đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn anh bạn, tôi đến văn phòng hỏi thăm một chút.”
Cô nói xong liền đi ra ngoài dưới ánh mắt chờ mong của mọi người.
Phó Dư Hàn lần nữa nhìn vào cuốn sổ trong tay, hàng mi dài rũ xuống, đáy mắt hiện lên chút tăm tối.
Bản phác thảo đã vẽ xong rồi, ánh mắt cậu nhẹ nhàng chuyển đến chỗ trống trên trang giấy, trầm mặt viết xuống hai chữ.
Văn Dục.
Sau đó ở trên cái tên kia vẽ xuống một dấu gạch chéo.
Từ Thiến Di là “chị cả” của lớp sáu.
Ngoại hình thì xinh đẹp nhất lớp nhưng tính cách lại hung dữ nhất lớp.
Thành tích học tập tốt, lại dễ chơi, cho dù là giáo viên hay bạn học cũng đều quý mến.
Cô rất nhanh quay trở về, mang đến một tin tức tốt cho nữ sinh trong lớp, nhưng đối với Phó Dư Hàn lại chẳng khác gì hung tin.
“Nghe nói là sẽ tới lớp chúng ta.
Thành tích rất tốt, từ nhỏ đến lớn đoạt giải thưởng thi đua và giải ba cấp tỉnh nhiều đếm không xuể, giấy khen có thể dán đầy một căn phòng.” Cô thuật lại lời chủ nhiệm lớp nói.
“Cậu ấy đâu, đang ở văn phòng sao?” Một nữ sinh hôm qua không đi cửa hàng điện tử chơi tò mò hỏi, “Tớ muốn nhìn xem cậu ấy rốt cuộc đẹp trai đến mức nào.”
“Không có, ở văn phòng không nhìn thấy.” Từ Thiến Di nói xong liền ngẩn người, “Mà này, Tôn Văn Thụy đi đâu rồi? Tôi cũng không thấy cậu ở văn phòng nha?”
Cô cũng không thật sự quan tâm đến việc Tôn Văn Thụy đi nơi nào, chỉ thuận miệng hỏi, đề tài trò chuyện của các cô gái lại nhanh chóng chuyển về trên người học sinh mới chuyển trường chưa từng gặp mặt.
Những âm thanh bàn tán ồn ào không ngừng văng vẳng bên tai Phó Dư Hàn, cậu cầm bút lên, vẽ xuống cái tên Văn Dục dấu chéo thứ hai.
Không lâu sau, giọng nói của Tôn Văn Thụy lần nữa truyền vào lớp học, cắt ngang sự náo nhiệt của đám nữ sinh trong phòng.
“Cái đệt, người này quá tuyệt rồi, ngồi Maserati tới, mặc đồng phục học sinh Nhất Trung, đứng ở trước cổng trường chúng ta, đám học sinh mới đều mẹ nó đang vây xem cậu ấy.”
Vẻ mặt Tôn Văn Thụy vốn dĩ có chút khó chịu, kết quả vừa mới vào lớp đã bị các bạn nữ vây quanh, nghe nói người đã đến văn phòng rồi, cả đám nữ sinh liền từng người nối tiếp nhau chạy tới.
Cậu sửng sốt một lúc lâu mới mờ mịt trở về vị trí của mình ngồi xuống: “Lớn lên đẹp trai như vậy thì tốt lắm sao? Phó ca, có phải cậu biết cậu ta không? Cậu nói xem người này nghĩ gì vậy, lớp mười hai lại chuyển từ Nhất Trung đến Tam Trung, này khác gì cởi quần đám rắm làm điều thừa chứ?”
Maserati.
Đồng phục Nhất Trung.
Cổng trường Tam Trung.
Ba từ khoá mấu chốt này nằm cạnh nhau, gây nên hiệu quả bùng nổ tuyệt vời.
Xét trên khía cạnh nào đó, quả thật rất phù hợp với tính cách Văn Dục.
Tuy rằng trước giờ chỉ cùng Văn Dục nói qua mấy câu, nhưng không biết vì sao, Phó Dư Hàn cảm thấy người này chính là một con khổng tước.
Cậu cười lạnh một cái: “Tôn Văn Thụy, cậu thấy tôi rất giống có bệnh sao?”
Giữa nắng hè chói chang, Tôn Văn Thụy lại bị nụ cười này làm đổ mồ hôi lạnh.
“Không, không có……”
“Cho nên, tôi cũng giống cậu, không hiểu được suy nghĩ của mấy tên thần kinh.” Phó Dư Hàn khép lại tập tranh, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, “Tôi thường chọn cách xử lý bọn chúng.”.
Danh Sách Chương: