Người đàn ông kia nói cho Văn Dục, Trần Phi Phàm chỉ vừa thức dậy, còn đang rửa mặt.
Văn Dục: “……”
Phó Dư Hàn: “……”
Hiện giờ đã là chạng vạng, hai người bọn họ ngay cả trường học cũng tan rồi, lúc này mới rời giường, nghĩ theo nghĩa nào cũng đều thật sự quá lợi hại.
“Bất quá, cậu vẫn có thể trực tiếp lên lầu tìm cậu ấy.” Người đàn ông kia nói.
Lầu ba là không gian riêng tư của lão đại và bạn trai y, từ trước đến nay Văn Dục chưa từng bước vào, lúc này được cho phép có chút ngoài ý muốn. Hắn theo bản năng khẽ liếc Phó Dư Hàn một cái.
“Vậy cậu đi đi.” Phó Dư Hàn ngước ngước cằm, “Tôi đi sắp xếp hành lý.”
Đồ dùng của Văn Dục rất nhiều, nhưng kỹ năng sinh hoạt lại bết bát đến thảm. Vậy nên toàn bộ vật dụng cá nhân hắn soạn ra cuối cùng đều nhờ đến tay Phó Dư Hàn xếp vào vali.
Tuy rằng thật ra Văn Dục cũng không muốn như vậy.
Hắn giật giật khóe miệng: “Cậu đặt ở đó đi, chờ tôi về rồi chúng ta cùng nhau sắp xếp nhé?”
Phó Dư Hàn cười nhạt một cái không lên tiếng, tựa như đang chế nhạo năng lực của Văn Dục.
“Cậu đừng vội ỷ vào bản thân còn chưa thi đại học nhé.” Văn Dục chỉ chỉ cậu, vừa bực bội vừa bất đắc dĩ rời đi.
Phó Dư Hàn nhướng mày.
Người đàn ông kia chờ Văn Dục bước ra khỏi cửa, lúc này mới cúi đầu cười hai tiếng: “Các cậu đang chơi trò bí mật gì thế?”
Ánh mắt Phó Dư Hàn bỗng chốc thu lại, hàng mi dài đang khẽ cụp cũng hơi hơi nhướng lên, đầy vẻ do dự.
“Không nói được cũng không sao,” người đàn ông nọ thân thiện nói, “Anh chỉ là tuỳ tiện hỏi chút thôi.”
“…… Cũng không phải.” Phó Dư Hàn cắn môi dưới, bỗng dưng ý thức được người này là bạn trai của bạn bè Văn Dục.
Người quen, đồng loại.
Nói cho anh một chút dường như cũng không có gì to tát cả…… Chỉ là hơi ngượng ngùng.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Dư Hàn chẳng có được mấy người bạn, vì vậy bản năng liền không có tính cách “Tự làm quen” trong người.
Nhưng, cậu nghĩ, đây là bạn bè của Văn Dục.
Bạn bè của Văn Dục.
Bạn bè của Văn Dục.
Im lặng niệm xong ba lần.
Hô.
“Chỉ là……” Cậu thử nói ra một chút, “Bọn em đã nói trước kỳ thi đại học sẽ không làm…… Chuyện kia.”
“Phốc.” Người đàn ông nọ vừa nghe xong liền bật cười, tỏ ra hết sức vui vẻ, “Các cậu nhịn được sao? Mới bao nhiêu tuổi chứ.”
“Ăn chút tráng miệng, không ăn bữa chính.” Phó Dư Hàn mở rương hành lý, đem quần áo bên trong lấy ra, “…… Nếu không vạn nhất làm bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc học.”
Hơn nữa, nguyên văn lời Văn Dục chính là —— “Thôi vậy, không thể để tôi trải nghiệm loại chuyện này, tự chủ của tôi không tốt lắm đâu.”
Tuy rằng Phó Dư Hàn không hiểu cái tên giả vờ giả vịt nhất hạng này vì sao lại cảm thấy bản thân không tự chủ được, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy không chừng chính mình cũng sẽ không nhịn được.
Người mình thích ở ngay bên cạnh, lại còn sớm chiều ở chung, loại chuyện kia nếu thật sự xảy ra, liền sẽ lập tức giống như nước lũ cuồn cuộn không dứt.
Bất quá lời này cậu cuối cùng vẫn giữ lại, không nói ra miệng, bởi vì…… quá mức xấu hổ.
Phó Dư Hàn khẽ rũ mắt, mượn động tác này che giấu sự ngượng ngùng vi diệu của bản thân.
Người đàn ông kia ôm ngực, dựa vào trên khung cửa, cho dù bận rộn vẫn ung dung “Ừm” một tiếng: “Chuyện này dễ thôi, để anh bảo lão Trần nhiệt tình chỉ dạy cho cậu ấy một chút —— đúng rồi, các cậu ai trên ai dưới?”
“……”
Anh trai à, có nhiệt tình cũng không cần đến mức này đâu.
“Em tùy cậu ấy.” Phó Dư Hàn mơ hồ nói một câu.
“Vậy xem như cậu vẫn khá tốt tính rồi.” Người đàn ông nói, “Năm xưa khi còn trẻ, anh và lão Trần còn từng vì điều này mà đánh nhau đấy.”
“……” Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng, “Không khoa trương đến mức đấy chứ?”
Người đàn ông cười cười, nhớ lại chuyện xa xưa: “Tuổi trẻ mà, hùng hổ ngông cuồng, khi đó gần như lúc nào cũng đánh nhau. Đừng nói là chuyện này, lúc hai người bọn anh ở cùng nhau, ngay cả chuyện ai xuống lầu đổ rác cũng đánh đấy.”
“Lúc vừa mới quen biết nhau, em và Văn Dục cũng không hợp.” Khi có đề tài chung để nói, tâm trạng Phó Dư Hàn trở nên thả lỏng không ít, khẽ mỉm cười, “Suýt chút nữa…… Cũng đánh nhau rồi.”
“Suýt chút nữa thì vẫn là chưa đánh nhau, khi đó bọn anh là đánh thật.”
Phó Dư Hàn không giỏi tìm chủ đề giao tiếp, thế nhưng người đàn ông kia cái gì cũng có thể đem ra trò chuyện. Bọn họ câu được câu không nói về những chuyện trước đây, rốt cuộc cũng có thể hàn huyên ít nhiều.
—
Văn Dục men theo cầu thang đi về phía trước, đến trước một cánh cửa nhỏ khác, duỗi tay mở ra.
Bố trí trên lầu ba hoàn toàn khác biệt so với lầu hai, khắp nơi đều tràn ngập phong cách công nghiệp của Mỹ và bày trí theo kiểu graffiti. Văn Dục vừa vào cửa liền nghe được tiếng “Ong ong” truyền tới từ một nơi nào đó. Hắn theo tiếng động đi đến, liền nhìn thấy lão đại đang ở trong toilet cầm dao cạo râu.
Lão đại thấy hắn liền vẫy vẫy tay; Văn Dục đứng trước cửa, chờ y cạo râu xong mới nói: “Anh thức dậy cũng muộn quá rồi đấy.”
“Anh cậu cũng không cần đi học.” Lão đại lấy kem dưỡng da bôi lên vùng cằm vừa được cạo sạch sẽ, cười nhạt nói, “Không đi học không đi làm sẽ sung sướng như vậy đấy, sau này cậu sẽ hiểu.”
Văn Dục ghét bỏ nhìn y một cái.
Hắn không muốn tiếp tục đứng đây hứng chịu sự khinh bỉ của lão đại nữa, nhanh chóng chuyển đề tài: “Anh tìm em sao?”
“Ừ”. Lão đại nhướng cằm, “Nói nghe một chút xem nào.”
“Nói cái gì?”
“Về chuyện tình cảm của cậu đấy.” Y cười nói, “Anh đây rất tốt, chuyện lần trước cậu đến nơi này của anh uống bảy bình rượu, anh vẫn chưa nói cho bọn họ đâu.”
Văn Dục: “……”
Hắn trưng ra vẻ mặt vô cảm cười một cái: “Vậy thì thật cảm ơn ngài.”
“Không cần khách khí.” Lão đại hiểu ý không tiếp tục đùa giỡn hắn nữa, từ trong toilet bước ra, hướng về phía ban công đi tới. Lúc đi ngang qua bàn trà, y thuận tay cầm lên bao thuốc lá cùng bật lửa trên bàn, rút ra một điếu ngậm vào miệng, kế đó lại xoay người đưa một điếu cho Văn Dục.
Văn Dục theo bản năng đưa tay ra cầm, suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Thôi, em không hút.”
Trần Phi Phàm cười nhạo hắn: “Có gia đình rồi quả nhiên không giống nữa.”
Văn Dục đi theo y đến ban công nhỏ trên lầu ba. Mới chỉ một lúc như vậy thôi mà ngoài kia màn đêm đã buông xuống. Trước mặt hắn, hàng vạn ánh đèn chiếu ra từ các hộ gia đình, lấp lánh giống như một mảnh ngân hà trải rộng, rực rỡ như vậy, xa xôi như vậy.
Trong lòng Văn Dục vô cùng tĩnh lặng, trầm ngâm một lát nói: “Bản thân em cũng không thích hút thuốc.”
Trần Phi Phàm có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, rồi lại nhanh chóng câu lên một nụ cười nhạt nhẽo, kế đó tự châm thuốc cho mình: “Thế mà lại có ngày được nghe cậu chính miệng thừa nhận.”
“Trước đây em chỉ là muốn đối nghịch với ba em.” Tầm mắt Văn Dục dừng ở một nơi xa, “Nhưng cậu ấy nói với em…… Hy vọng em ‘chân thật một chút’.”
“Vậy thì đối tượng lần này của cậu thật sự rất không tồi.” Nói tới đây, Trần Phi Phàm dừng một chút, “Này chờ đã, tuy rằng anh cũng không bất ngờ lắm, nhưng anh vẫn cần xác nhận lại với cậu một chút…… Lần trước cậu đến nơi này của anh khóc lóc rung trời là vì muốn theo đuổi cậu ấy phải không?”
“…… Em mẹ nó ‘khóc lóc rung trời’ khi nào hả?” Văn Dục cạn lời, “Đúng vậy, là cậu ấy.”
Trần Phi Phàm gật gật đầu: “Ừm, vậy thì tốt rồi —— nói về đối tượng của cậu xem nào.”
Bị cắt ngang như vậy, Văn Dục làm sao còn kiên nhẫn tiếp tục tâm sự nữa. Hắn ngừng lại một lúc lâu mới nhớ ra mình vừa nói đến chuyện gì: “Trước đây em muốn đối nghịch với ba em, nhưng lại chưa bao giờ dám cùng ông ta chống đối trực tiếp. Thế mà lần này…… Anh xem, em chạy trốn.”
“Cãi nhau với ba cậu à?” Trần Phi Phàm nhướng mày.
“Ừm.”
Muốn chữa lành một vết thương, phương pháp tốt nhất chính là cắt bỏ hết phần thịt thối rữa xung quanh nó.
Tuy rằng thống khổ, nhưng nhẹ nhàng vui vẻ.
Văn Dục hít một hơi thật sâu: “Bây giờ em có người có thể nhìn thấu em, cho nên dù có ép buộc bản thân, em cũng phải buộc chính mình không được sợ hãi…… Tiểu Hàn so với em dũng cảm hơn nhiều, em không muốn mình yếu kém hơn cậu ấy.”
Trần Phi Phàm cười cười, im lặng hút thuốc.
“Cậu ấy nói không cần tiền trong nhà là sẽ không cầm tới, em giới thiệu cậu ấy làm người mẫu cho tứ ca, hiện giờ cậu ấy căn bản là tự mình lo liệu.” Văn Dục lộ ra một nụ cười khổ, “Anh, có đôi khi em cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, ngày đó em suy nghĩ hết nửa ngày…… Rất nhiều chuyện lại phải cần tốt nghiệp đại học mới có thể làm. Hiện giờ em giống như chỉ có thể đi làm gia sư cho người ta.” Hắn ngừng một chút, “…… Nhưng hình như cũng không ổn lắm, tính tình này của em thật sự không chịu đựng được mấy tên ngu xuẩn.”
Hắn viết sổ ghi chép cho Phó Dư Hàn, thuận tay tạo phúc luôn cho bạn học lớp sáu. Ban đầu có vài người còn cho rằng hắn dễ nói chuyện, đem những vấn đề cơ bản đến hỏi hắn.
Lúc đầu Văn Dục còn giả vờ trưng ra dáng vẻ thân thiện hiền lành trả lời, nhưng khi đó hắn vì chuyện theo đuổi Phó Dư Hàn mà sức đầu mẻ trán, lúc tính tình bạo phát liền đá hết bọn họ trở về.
Quá ngu ngốc, tại sao lại có người một đề bài giảng đến ba lần vẫn còn không hiểu?
“Xem ra cậu cũng có chút tự giác bản thân đấy.” Trần Phi Phàm bật cười hết nửa ngày.
Sau đó y lại ngậm thuốc lá, ánh mắt ranh mãnh liếc nhìn Văn Dục một cái, nói: “Thật ra chuyện cậu đi làm gia sư, vậy chẳng thà tới giúp anh một tay đi.”
Văn Dục sửng sốt, cau mày nhìn sang: “Hả?”
“Anh đang cân nhắc đến chuyện khai trương thêm một quán bar mang phong cách khác, vừa lúc cũng đang thiếu người.” Trần Phi Phàm cười cười, “Cho dù cậu và ba cậu có mâu thuẫn sâu đậm thế nào, thì sau này cũng phải tiếp quản công việc của ông ấy, đây coi như là để cậu làm quen, học cách kinh doanh trước thôi.”
“…… Em tiếp quản công việc của ông ta làm gì?”
“Cậu muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp sao? Thôi đi, gầy dựng vô cùng vất vả đấy. Hơn nữa, tiểu thất, thời đại bây giờ đã còn không giống như trước rồi.”
Trần Phi Phàm thở dài, chỉ vào dòng xe cộ qua lại như nước trên đường phố phía dưới, nói: “Nơi này của anh thỉnh thoảng cũng có vài thanh niên trẻ tuổi ghé đến, nói về những vấn đề rất khác so với thời đó của bọn anh. Thế hệ của ba cậu, cơ hội ở khắp nơi, chỗ nào cũng là vàng; đến thời bọn anh hai mươi mấy tuổi thì đã bớt đi không ít; còn bây giờ thì…..
Thôi bỏ đi. Cậu xuất sắc như vậy, thế nhưng một mình đi ra ngoài gầy dựng sự nghiệp lại chưa chắc có thể đạt đến trình độ như ba cậu hiện giờ —— ngừng, đừng nóng vội muốn phản đối anh, không phải là anh nói cậu không thể, chỉ là xã hội bây giờ, cơ hội tốt như vậy không nhiều.”
“Anh hiểu suy nghĩ của cậu.” Y tiếp tục nói, “Người trẻ tuổi, luôn muốn chứng minh bản thân và cha mẹ không hề giống nhau, so với trưởng bối ưu tú hơn nhiều. Nhưng chuyện đó không cần thiết đâu, thật đấy. Tiểu thất, nếu cậu cảm thấy chính mình có thể, vậy tiếp nhận công ty rồi phát triển nó theo một hướng khác cũng tốt. Duy trì sự nghiệp cũng không nhất định dễ dàng hơn lập nghiệp, đây là một sự hiểu lầm.”
Lão đại là một trong số rất ít người trong đám bạn bè bọn họ biết đôi chút về gia cảnh nhà Văn Dục. Anh em chơi với nhau lâu rồi, Văn Dục ít nhiều cũng nghe theo một vài kiến nghị của y.
Hắn mím môi, lâm vào trầm tư: “…..
Nhưng mà em, rất không cam lòng.”
“Cậu tự mình nghĩ lại xem, nếu cậu không cần, chẳng phải sẽ tiện nghi cho người khác sao? Tiểu thất, hiện giờ cậu cũng không phải chỉ có một mình.” Trần Phi Phàm vỗ vỗ vai hắn, “Dù sao anh cũng không gấp, trước khi cậu thi đại học cứ từ từ suy nghĩ đi.”
Đúng vậy, hiện giờ hắn không phải một người.
Thật ra nhìn Phó Dư Hàn cuối tuần nào cũng phải sang chỗ tứ ca bên kia làm việc, hắn rất không đành lòng.
Ghen là một chuyện, nhưng những ngày mùa đông lại phải để cậu đến căn phòng lạnh lẽo đó cởi quần áo chụp nội y, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
“Nhưng em định thi vào đại học T.” Văn Dục nói thêm.
“Sao thế? Chẳng lẽ anh không thể đến thủ đô mở tiệm sao?”
“…… Được.” Văn Dục rũ mắt, “Để em suy nghĩ một chút.”
—
“Nghe hết rồi à?” Người đàn ông nhẹ giọng cười.
Phó Dư Hàn gật gật đầu.
Vẻ mặt cậu có chút phức tạp: “Em không ngờ cậu ấy lại nghĩ đến những chuyện này.”
“Dù sao cũng phải đối mặt, đây là những chuyện rất thực tế.” Người đàn ông dẫn cậu đi xuống lầu, “Năm đó anh và lão Trần cũng vì hiện thực quá áp lực mà giãy giụa…… Cậu cứ xem như đây là chút lời tâm huyết của đàn anh đi.”
Phó Dư Hàn mím môi: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”