Ẩn ý trong câu nói này, Phó Dư Hàn nghe hiểu.
Tay cậu còn đang bị Văn Dục nắm, làn da trên đó đột nhiên giống như bị lửa đốt nóng phỏng lên.
Phó Dư Hàn rốt cuộc nhận ra, hành động của bản thân quả thật có hơi không thích hợp.
Cái chính là, mặc dù hai người bọn họ giống nhau về mặt giới tính, nhưng cậu đối với Văn Dục không có ý tứ gì.
Hơn nữa cả hai đã đối chọi nhau gay gắt suốt hai năm, hiện giờ hoà thuận, cậu theo bản năng đã đem Văn Dục trở thành bạn bè giống như bọn Chử Lỗi, dùng thái độ tương tự đối đãi hắn.
Chớp mắt bừng tỉnh khiến Phó Dư Hàn sinh ra một tia xấu hổ ngượng ngùng.
Nhưng vấn đề quan trọng hơn là, mặc dù cậu vượt quá giới hạn, Văn Dục thế mà cũng thay đổi luôn cách xưng hô của hắn.
“Tôi nhớ rồi.” Phó Dư Hàn giật giật khóe môi, rút tay về, “Nhưng mà ‘Tiểu Hàn’ là kiểu xưng hô quỷ gì vậy…… Chẳng phải trước đây cậu gọi tôi là ‘lão Phó’ sao?”
“Lúc tôi gọi cậu là ‘lão Phó’, chẳng phải cậu luôn phàn nàn đó sao?” Văn Dục liếc sang, tựa như lơ đãng hỏi, “Sinh nhật của cậu là khi nào?”
“28 tháng 1…… Sao vậy?”
Hắn khẽ đảo mắt, biểu cảm bình tĩnh như thường nói: “Không có gì, chỉ là nếu thế thì cậu quả thật nhỏ hơn tôi, tôi gọi cậu một tiếng ‘Tiểu Hàn’ cũng không có gì không ổn nhỉ.”
Vấn đề ở đây không phải là có ổn hay không.
Ai đã từng gọi cậu là ‘Tiểu Hàn’? Không phải ba mẹ, mà chính là người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ Dương Phàm.
Hơn nữa, y gọi cậu là ‘Tiểu Hàn’, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với khi Văn Dục gọi.
Vừa nãy hắn nói câu nói kia, lại thêm cái xưng hô này, tất cả khiến cậu cảm thấy có chút……
Ái muội.
Phó Dư Hàn nghi ngờ, nguyên nhân của chuyện này là do cậu vượt quá giới hạn mà ra.
“Không phải không ổn…… Chỉ là có chút không được tự nhiên.” Phó Dư Hàn tránh né ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói, “Ăn cơm đi.”
“Không có gì bất ổn thì tôi sẽ tiếp tục gọi.”
“…… Tùy cậu.” Phó Dư Hàn nói.
Rốt cuộc đã đạt được mục đích, Văn Dục sau đó cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lúc ăn cơm, hai người bọn họ đều không nói lời nào.
Phó Dư Hàn là ít nói, còn Văn Dục là bị ba mình luyện thành như vậy.
Thói quen nhiều năm không thể nào nói sửa là sửa được.
Giữa chừng Văn Dục nghĩ thầm muốn tán gẫu gì đó, nhưng không tìm được từ nào thích hợp để bắt đầu, cuối cùng đành phải thôi.
Con trai tóc ngắn, chỉ qua một bữa cơm, tóc Phó Dư Hàn đã không còn nhiễu nước nữa.
Văn Dục cuối cùng cũng không cần phải lo lắng chuyện mình có nên lau tóc giúp cậu hay không.
Mãi đến lúc này, hắn rốt cuộc mới nhớ ra trong nhà còn có một thứ gọi là máy sấy tóc.
Lúc lấy ra cho Phó Dư Hàn, Văn Dục hơi ngượng ngùng: “Lẽ ra tôi nên nghĩ tới nó sớm một chút.”
“Không sao.” Phó Dư Hàn nói, “Tôi vốn dĩ đã biết cậu là người ‘Mười ngón tay không dính nước’ rồi.”
“Câu nói này đặt trong hoàn cảnh hiện giờ hẳn là không hề có ý gì tốt.” Văn Dục suy nghĩ chốc lát liền nói.
Phó Dư Hàn cầm máy sấy tìm chỗ cắm điện: “Tôi đúng là không phải đang khen cậu.”
Cậu vừa nói vừa khởi động máy, bắt đầu sấy tóc, mấy sợi tóc hơi dài bị gió thổi khô, lắc qua lắc lại.
Văn Dục nhìn thoáng qua, lại bắt đầu nghĩ “Mình có nên giúp cậu ấy sấy tóc hay không”.
…… Dừng lại.
Đừng nghĩ về nó nữa.
Phó Dư Hàn không biết có bao nhiêu suy nghĩ lóe lên đằng sau biểu cảm bình tĩnh kia của Văn Dục, chỉ nghĩ rằng có lẽ hắn chưa từng thấy qua thiết bị tự động hóa, cho nên mới đứng bên cạnh nhìn cả buổi như vậy.
Cậu bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, đành phải bật công suất máy sấy đến mức cao nhất, tóc gần khô liền lập tức tắt đi.
“Buổi chiều có muốn chơi gì không?” Văn Dục hỏi, “Hay là muốn ôn tập?”
“Cặp sách của tôi còn đang ở trường.” Phó Dư Hàn nhắc nhở cái tên ‘đầu sỏ gây tội’ này, “Nhưng buổi chiều tôi phải đi học.”
“Vẽ tranh sao?”
“Ừm.”
“Tôi đưa cậu đi.” Văn Dục lập tức nói.
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, có chút khó hiểu: “Nhưng chỗ đó cũng không xa lắm?”
“Chẳng sao cả, tôi đưa cậu đi.” Văn Dục tùy tiện tìm cớ, “Đúng lúc tôi tiện đường cũng đi mua chút đồ.”
Hắn đã nói đến mức này, Phó Dư Hàn rốt cuộc phải đồng ý.
Mặc dù buổi chiều có việc, nhưng sáng nay vẫn có thể giải trí một chút, tốt xấu gì đây cũng là cuối tuần sau đợt thi giữa kỳ.
Phó Dư Hàn thuận theo tự nhiên, yên tâm thoải mái tự cho bản thân một kỳ nghỉ ngắn, ôm gối nằm trên sô pha xem Văn Dục chơi trò chơi mà rất nhiều năm trước mình đã chơi qua.
—
Hai người vừa chơi vừa trò chuyện, một buổi sáng chớp mắt liền qua.
Tới gần giữa trưa, Phó Dư Hàn định ra về.
Văn Dục đối với vấn đề ‘Cùng nhau ăn cơm’ gần như vô cùng cố chấp, nhưng Phó Dư Hàn lại thấy chuyện này không sao cả.
Cậu vốn chỉ định tùy tiện ăn một chút, cuối cùng lại trở thành không đủ thời gian.
Vậy nên sau bữa ăn, bọn họ phải gọi taxi đến nhà thầy giáo mỹ thuật chỉ ở cách đó không xa.
“Buổi chiều tôi tới tìm cậu nhé?” Phó Dư Hàn xuống xe, Văn Dục hỏi cậu.
“Hả? Tìm tôi làm gì.” Phó Dư Hàn ngẩn người, quay đầu lại hỏi, “Cậu có việc gì sao?”
Thật ra Văn Dục chẳng có việc gì cả, nhưng mà thứ nhất, hắn muốn có nhiều thời gian ở gần cậu, thứ hai là Văn Dục cảm thấy, dường như Phó Dư Hàn ở nhà hắn sẽ thoải mái hơn.
“Tôi muốn cùng cậu ăn cơm chiều.” Văn Dục tìm đại một lý do.
“…… Cậu có phải con nít ba tuổi không hả?” Phó Dư Hàn bật cười, suy nghĩ chốc lát liền nói, “Sau khi tan học, có thể tôi phải đến bệnh viện rồi.”
“Vậy à.”
Hắn cụp mắt, thoạt nhìn dường như hơi thất vọng.
Phó Dư Hàn trông thấy, không hiểu sao có chút không đành lòng, do dự nói: “Không thì…… Đến lúc đó xem thế nào được không? Tôi đến bệnh viện xem thử một chút, nếu không có chuyện gì thì sẽ trở về tìm cậu.”
“Được.”
Phó Dư Hàn xuống xe.
Đợi đến khi thân ảnh cậu biến mất trong tiểu khu, lúc này Văn Dục mới ngã người lên ghế, toàn thân giống như đang thả lỏng, bảo tài xế lái xe rời đi.
Hắn nằm bất động một lúc mới lấy ra điện thoại.
Lão đại đã phản hồi tin nhắn từ sớm, tiếc là Văn Dục chỉ lo cùng Phó Dư Hàn nói chuyện, luôn không rảnh để ý tới y, đến tận lúc này mới có tâm tư trả lời.
Lão đại: Tối hôm qua làm mấy lần?
Văn Dục:?
Văn Dục: Sao anh có thể th ô tục như vậy hả.
Lão đại: Đều là đàn ông, cậu cũng nên thẳng thắn một chút đi.
Lão đại: Ví dụ như, có mang bao không?
Văn Dục: Bọn em cái gì cũng chưa làm, căn bản không hề tới mức độ kia.
Lão đại: Cậu vậy là không được rồi tiểu thất, uổng công anh cố tình giúp cậu gọi người tới.
Văn Dục: Em cũng thật cảm ơn ngài, suýt chút nữa đã khiến em không còn mặt mũi nào làm người nữa.
Nếu đêm qua trong lúc vô thức, hắn đem câu ‘Đừng đi’ biến thành tên Phó Dư Hàn mà gọi ra, vậy thì hôm nay chẳng biết bọn họ có còn nói chuyện bình thường với nhau được hay không.
Trong lòng Phó Dư Hàn còn có Dương Phàm.
Lúc Văn Dục sắp xếp xong mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, dần dần bình tĩnh lại, hắn liền nghĩ đến một điều —— cơm phải ăn từng ngụm, người cũng cần phải theo đuổi từng bước.
May mắn là, hắn có rất nhiều thời gian.
Hắn nhất định sẽ nghĩ cách khiến Phó Dư Hàn thi đỗ vào đại học T.
Hơn nữa…… Lần đầu tiên trong đời, Văn Dục nếm trải cảm giác thích một người, vậy nên hắn phải từ từ nhấm nháp hương vị.
Trước đây rất lâu có một đoạn thời gian, Văn Dục cảm thấy thề non hẹn biển chẳng qua chỉ là lời nói dối do con người bịa đặt ra mà thôi.
Nghe nói Văn Tự Minh đã từng nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ tái hôn của ông ta.
Có lẽ sự xuất hiện của Phó Dư Hàn là để chữa trị cho hắn.
Lão đại: Nếu cậu muốn nói đến chuyện mình uống say làm loạn, vậy thì anh đây đã tận mắt chứng kiến, cũng đã cười xong.
Lão đại: Tuổi trẻ thật tốt, cậu bạn nhỏ lại đáng yêu như vậy, lần sau mấy người chúng ta tụ tập có đề tài mới để hàn huyên rồi.
Văn Dục:……
Văn Dục: Haha, em cảm thấy mình có lẽ dư sức đập phá một quán bar.
Lão đại:…… Cậu thật thô bạo.
Văn Dục ấn nút nguồn, khóa màn hình, cất điện thoại trở vào túi, kế đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra, nếu bỏ qua chuyện hắn say rượu loạn tính, có thể ôm Phó Dư Hàn một cái hình như cũng không lỗ.
…… Mặc dù hắn chẳng nhớ được gì.
—
Nội dung tiết mỹ thuật hôm nay là vẽ phác thảo nhân vật trên người mẫu thật.
Thầy giáo đã mời một bà lão đến làm mẫu cho bọn họ, ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao được thiết kế đặc biệt.
Đám học viên bên dưới có thể tùy ý ngồi ở bất cứ đâu để vẽ.
Phó Dư Hàn chọn vị trí ngồi đối diện người mẫu.
Ba góc độ vẽ thường gặp trong đề thi là góc chính diện, góc ba phần tư và mặt bên.
Trong đó, góc ba phần tư là góc dễ vẽ nhất, hai góc độ còn lại tương đối khó hơn.
Góc chính diện của Phó Dư Hàn hơi cứng, cho nên cậu dự định sẽ luyện tập nhiều một chút.
Có vài học viên cũng chọn góc vẽ chính diện, lúc thầy giáo từ một phòng vẽ khác đi ra, nói cho bọn họ biết tuần tới sẽ luyện tập về màu sắc, đề nghị mọi người chuẩn bị tốt màu vẽ mang theo.
Nói ra điều này quả thật có chút ngượng ngùng.
Từ trước đến giờ Phó Dư Hàn chỉ từng sử dụng qua màu nước, căn bản chưa từng học về bột nước, hiện giờ phải chuẩn bị bao nhiêu màu cậu cũng không biết được.
Cho nên, tranh thủ lúc nghỉ giải lao trong buổi vẽ, cậu chạy đến hỏi giáo viên một chút.
Để vẽ bột màu, cần phải chuẩn bị khoảng bốn mươi màu từ thuần sắc đến màu xám cao cấp nhất, dù là loại thuốc màu bình thường thì một bộ cũng tốn khoảng hai ba trăm, chưa kể đến các dụng cụ và vật liệu khác; quan trọng nhất là mấy chục lọ thuốc màu vô cùng cồng kềnh chiếm chỗ, và lẽ tất nhiên Phó Dư Hàn không thể nào đem về nhà được.
Hà Yến luôn không thích cậu vẽ tranh, bà một lòng hy vọng cậu có thể đỗ vào một chuyên ngành chính quy “Đứng đắn”.
Gần như theo bản năng, Phó Dư Hàn nghĩ tới Văn Dục.
Nói ra cũng lạ, cậu thật đúng là càng ngày càng có thói quen tìm Văn Dục hỗ trợ.
Trước đây đều là cậu tự mình nghĩ cách giải quyết, hoặc là cùng đường đành phải gồng mình đi tìm Dương Phàm nhờ vả.
Dương Phàm ở cùng với ba mẹ, vậy nên có đôi khi, Phó Dư Hàn cảm thấy bản thân thật sự quá làm phiền y.
Nhưng tìm Văn Dục thì khác, cậu căn bản không bị áp lực tâm lý gì.
Người này ở một mình, tính tình xấu đến mức không thèm nể mặt mẹ kế, thoạt nhìn thật giống kẻ không ai quản được.
Phó Dư Hàn móc điện thoại nhắn tin cho hắn, bản thân cũng không nhận ra động tác này của mình thuần thục đến mức nào.
Phó Dư Hàn: Dục ca, tuần sau tôi bắt đầu học vẽ màu.
Nếu tôi mua một bộ hộp thuốc màu, có thể gửi nhờ mấy ngày ở nhà cậu được không?
Một lúc sau Văn Dục mới hồi âm.
Văn Dục: Có thể…… Vậy cậu có ăn cơm chiều với tôi không?
Văn Dục: Ăn xong rồi đến bệnh viện.
Người này thật đúng là cố chấp.
Phó Dư Hàn lắc lắc đầu, trả lời đồng ý.
Vì thế sau khi tan học, cậu ở trước cửa nhà thầy giáo thấy được một thân ảnh chân dài thẳng tắp đứng chờ.
Nhóm học viên này của bọn họ chỉ có một nam sinh, còn lại đều là nữ, trông thấy Văn Dục đứng ở cửa, ánh mắt các cô gái gần như đều ném sang.
Phó Dư Hàn mơ hồ nghe thấy có hai nữ sinh nhỏ giọng thảo luận, không biết đây là bạn trai của ai.
Cho nên, đương khi cậu định đi sang chỗ hắn, bị những lời này đột ngột đập vào tai, khiến da đầu nổi lên một trận tê dại.
Điểm bất lợi của trai cong chính là đầu gối rất dễ bị trúng tên [*].
Phó Dư Hàn chỉ có thể giả vờ như bản thân chưa nghe thấy gì.
[*] 膝盖容易中箭: Đây là một cụm từ thường gặp trên mạng, có nguồn gốc từ một trò chơi điện tử, chủ yếu diễn tả những tai nạn khó lường nho nhỏ thường gặp trong cuộc sống.
“Đến nhà tôi ăn.” Văn Dục nói, “Hôm nay dì giúp việc tới sớm, đang nấu ăn rồi.
Ăn xong tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?”
“Cậu bị mắc chứng rối loạn đưa đón sao?” Phó Dư Hàn đi theo hắn ra ngoài, có chút không nói nên lời, “Tôi đã lớn như vậy rồi, cũng đâu phải không biết tự mình ngồi xe.”
“Chẳng phải cậu bảo tôi nên sống chân thật một chút sao, tôi đây chỉ là đang làm theo tâm ý của mình thôi.” Văn Dục không quay đầu lại, cố tình bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tôi chính là nhớ cậu, cậu không nên để tôi phải kìm nén chứ?”
Phó Dư Hàn nghi ngờ cái tên này đang cố tình chơi xấu, tiếc là cậu không có chứng cứ, đành phải gật gật đầu: “Được rồi, tùy cậu.”
Lúc này Văn Dục mới vừa lòng.
Hai người ngồi xe quay lại nhà Văn Dục, cùng nhau ăn bữa cơm do dì giúp việc nấu.
Sau khi ăn xong, Văn Dục gọi taxi đưa cậu đến bệnh viện.
Bệnh viện không ở gần nhà hắn như chỗ Phó Dư Hàn học vẽ.
Xe chạy nửa giờ mới đến nơi.
Trước khi bước xuống, Phó Dư Hàn dặn dò Văn Dục trở về cẩn thận, xong xuôi mới đóng cửa xe, tự mình đi vào khoa nội trú.
Ngày hôm qua Tần Hiểu Lộ vẫn còn ở phòng bệnh tạm thời, phía bệnh viện vẫn chưa sắp xếp giường bệnh cho cô bé.
Trong phòng bệnh tạm thời, người nhà chỉ có một chiếc ghế làm chỗ nghỉ ngơi, vì thế lúc Phó Dư Hàn đi vào, nhìn thấy vẻ mặt Tần thúc và Hà Yến đều hiện lên sự mệt mỏi.
Tiểu Lộ đang ngủ, trên mu bàn tay gắn kim nối với ống truyền dịch.
Tần thúc còn đỡ, nhưng Hà Yến hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ vô cùng tiều tụy.
Vừa trông thấy Phó Dư Hàn, bà đột nhiên trừng mắt, khàn giọng nói: “Mày đi tìm ba mày sao?”
Phó Dư Hàn không muốn nói dối, gật gật đầu.
“Mày muốn ở cùng ông ta thì đi đi.” Hà Yến chuyển ánh mắt trở lại trên giường bệnh, “Tôi đúng là vô phúc con cái.”
“…… Con có nói gì đâu?” Phó Dư Hàn không biết phải nói gì, “Hay là mẹ muốn con đi bây giờ.”
“Vậy mày đi đi!” Hà Yến đột nhiên quát lên.
Phó Dư Hàn cụp mắt, khẽ nhìn sang Tiểu Lộ đang nằm trên giường —— cậu vốn dĩ chỉ muốn đến xem cô bé thế nào —— sắc mặt Tiểu Lộ tái nhợt, thoạt trông có vẻ rất yếu ớt, nhưng không nhìn ra được có nghiệm trọng lắm không.
Tần thúc dùng cùi chỏ đẩy Hà Yến một cái: “Em không thể bình tĩnh nói chuyện một chút sao? Khó khăn lắm con mới đến đây được một chuyến!” Ông nói xong ngẩng đầu, “Tiểu Hàn, con đừng để ý, con cũng biết bà ấy thường hay thô lỗ như vậy…… Thật ra bà ấy vẫn luôn nghĩ đến con, lần trước còn tự mình đan áo len cho con nữa.”
“Con biết, thúc thúc.” Nhưng ngôn ngữ vốn là một loại vũ khí rất có lực sát thương.
Phó Dư Hàn cảm thấy không thể giải thích, cho nên cũng không muốn nói nhiều, “Tiểu Lộ thế nào rồi ạ? Có cần con trực đêm không?”
“Không cần đâu, tình trạng hôm nay của con bé vẫn còn khá ổn.” Đôi mắt đỏ bừng của Tần thúc khẽ cong một chút, cười cười với cậu, khiến gương mặt phủ đầy nếp nhăn, “Hôm nay không cần con trực, con đã học lớp mười hai rồi, cần phải tự chăm sóc tốt chính mình —— thúc và mẹ con đã tìm một y tá chăm sóc vào ban ngày, một lát nữa chúng ta sẽ về nhà ngủ, đến tối mới quay lại trực đêm.”
“Thật ra con vẫn có thể……”
“Con đã lớp mười hai rồi,” Tần thúc vươn tay vỗ vỗ cậu, “Tự chăm sóc mình cho tốt —— thúc và mẹ con đều nghĩ như vậy.”
“Tôi ngu ngốc mới bỏ tiền ra mời y tá,” Hà Yến chợt cười lạnh, “Dù sao nó cũng không muốn học, ôn tập cái gì chứ.
Tôi bỏ tiền ra thuê người để dành thời gian cho nó, chính mình lại phải trở về tăng ca…… Vậy mà nó chỉ biết đến người cha đã vứt bỏ nó thôi.”
Tần thúc gần như vô cùng bất đắc dĩ: “Hà Yến……”
Hà Yến quay mặt đi.
Ông đành phải áy náy nhìn sang Phó Dư Hàn: “Tiểu Hàn, mẹ con không có ý này đâu, cô ấy chỉ là……”
“Mẹ chán ghét ba con.” Phó Dư Hàn lạnh nhạt tiếp lời ông, “Con biết.
Nhưng hai ngày nay con đều ở nhà bạn học.”
“Vậy sao, tốt quá rồi.” Tần thúc hỏi, “Thúc nghe mẹ con nói, gần đây con không lấy tiền tiêu vặt trong nhà…… Trên người còn tiền không? Thúc cho con một……”
“Không cần đâu, con có tiền.” Phó Dư Hàn khẽ tránh bàn tay đang cầm tiền của ông, xoay người chuẩn bị rời đi, “Nếu tình trạng của Tiểu Lộ vẫn ổn, vậy con về trước đây, đỡ phải khiến mẹ thêm phiền lòng.”
“Haiz!” Tần thúc thở dài.
Sau khi ra ngoài, Phó Dư Hàn rẽ vào một góc, tìm đến phòng trực của y tá trưởng hỏi thăm tình trạng của Tần Hiểu Lộ.
Sau khi xác nhận cô bé tạm thời không có việc gì mới đi xuống lầu.
Tần thúc là một người hiền lành chất phác, đấu không lại Hà Yến lời lẽ chua ngoa.
Nếu Phó Dư Hàn tiếp tục ở lại chắc chắn sẽ bị bà càm ràm, vậy chẳng thà cậu về nhà ngủ cho yên tĩnh.
Những lúc thế này, cậu thật sự rất hâm mộ Văn Dục có nơi ở riêng.
Phó Dư Hàn nghĩ đến đây, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy hắn.
Đối phương đứng tại nơi cậu vừa xuống xe ban nãy, cứ thế nhìn vào.
“Sao cậu còn chưa trở về?” Phó Dư Hàn có chút ngoài ý muốn.
“Tôi nghĩ cậu đến bệnh viện, chắc chắn tám phần sẽ cãi nhau với mẹ mình.” Văn Dục nhìn thời gian, “Không ngờ mới chỉ mười phút đã xuống rồi.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Đi không?”
“Đi đâu?”
“Không biết.” Dáng vẻ Văn Dục hoàn toàn không để ý, “Chỗ nào cũng được, tùy cậu chọn —— thi xong rồi chẳng phải nên tùy hứng một chút sao.”.
Danh Sách Chương: