• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xong việc tắm gội tẩy rửa như thế nào, Phó Dư Hàn đã không còn nhớ rõ.

Có lẽ là dựa vào ý chí.

Khắp nơi từ phòng ngủ đến toilet đều là một mảnh hỗn độn, cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, còn phải trông chừng Văn Dục dọn dẹp phòng —— Phó Dư Hàn không hy vọng còn sót lại dấu vết gì để dì giúp việc hoặc người nào khác nhìn thấy.

“Cậu cứ nằm đi, tôi sẽ xử lý thật tốt.” Văn Dục ấn Phó Dư Hàn xuống chiếc giường vừa được thay xong ga mới, kéo tấm chăn sạch đắp cho cậu, “Mệt mỏi cứ ngủ đi, sáng dậy tôi sẽ cho cậu kiểm tra, được chưa nào?”

“Vậy cậu nhất định phải dọn dẹp thật sạch đấy……” Phó Dư Hàn khó khăn mở mắt nói.

“Ừm.” Văn Dục cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu, “Ngủ đi —— có muốn tắt đèn không?”

Phó Dư Hàn nhắm mắt lại lắc đầu.

Chiếc đèn ngủ trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, phủ lên gương mặt thanh mảnh đang say ngủ của Phó Dư Hàn, tóc ngắn rơi tán loạn trên gối đầu, Văn Dục nhìn cậu, trong lòng bất chợt an tĩnh lại.

Hắn là một người trong quá trình trưởng thành có rất nhiều tật xấu, lúc tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, tinh lực dư thừa, luôn tự phụ bản thân siêu quần, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, gần như muốn phản kháng chống lại tất cả.

Có lẽ Phó Dư Hàn là thuốc của hắn.

Văn Dục cứ như vậy ngồi một lúc ở đầu giường, bỗng nhiên khoé môi khẽ cong, nhặt lên điện thoại mở lại số cũ, sau đó ném nó vào trong ổ chăn.

Thông báo tin nhắn mới và cuộc gọi nhỡ tích trữ bấy lâu nay liền ào ạt ùa về, Văn Dục đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nhỏ giọng ngâm nga rồi vào phòng tắm lau dọn.



Phó Dư Hàn còn đang mơ màng buồn ngủ chợt nghe được một đoạn nhạc quen thuộc.

Hình như là…… Tiếng chuông điện thoại của mình?

Cậu lập tức mở mắt, sờ soạng một lúc trên tủ đầu giường, cầm lên điện thoại di động.

“Dương Phàm? Khụ,” Vừa mở miệng, Phó Dư Hàn liền phát hiện giọng nói của mình thật sự quá khàn. Cậu khẽ hắng giọng, khó khăn cất tiếng, “Sao lại gọi điện thoại cho tớ vào giờ này…… Có chuyện gì vậy?”

“Cậu bị cảm hay là đang ngủ?” Giọng nam hoạt bát ở đầu kia điện thoại hiện lên sự kinh ngạc.

“…… Đang ngủ.”

“Hình như bây giờ còn chưa đến mười hai giờ mà, cậu sống kiểu dưỡng sinh như thế từ bao giờ vậy hả?”

Có lẽ là từ hôm nay trở đi.

Cả người Phó Dư Hàn đều đau, cậu cũng chẳng biết phải trả lời vấn đề này thế nào, đành phải lãng sang chuyện khác: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Tớ định hẹn cậu ngày mai ăn liên hoan. Mấy người Tam Trung các cậu làm sao vậy hả, gọi trong nhóm cả buổi, cậu thì im ru, Văn Dục cũng không nói lời nào.” Dương Phàm ngừng một chút, “Có phải hai người các cậu lén lút bọn tớ làm chuyện riêng gì không?”

Phó Dư Hàn: “……”

Trên lý thuyết, bọn họ quả thật đã làm chút “chuyện riêng”.

Phó Dư Hàn lần đầu tiên nói dối Dương Phàm: “Không có.”

Có lẽ lúc này Văn Dục vẫn còn đang lau dọn phòng tắm, Phó Dư Hàn nhìn theo về hướng cửa, mơ hồ thấy được phía phòng tắm có chút ánh đèn le lói.

“Ngày mai lúc nào?” Cậu muốn ngồi dậy, ai ngờ thân thể vừa mới nhúc nhích liền truyền tới một trận đau nhức, không khỏi hít hà một hơi, “…… Suỵt.”

“Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì……” Phó Dư Hàn khẽ ho hai tiếng, khó khăn mở miệng, “Tớ bị trẹo người.”

“…… Ngài mới bao nhiêu tuổi, ở trên giường cũng có thể bị trẹo người sao?”

“Nói chính sự đi anh trai à, xin cậu đấy.” Phó Dư Hàn cảm thấy nếu mình tranh cãi thêm chút nữa có khả năng sẽ bị lộ, cho nên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại này. Cậu miễn cưỡng điều chỉnh nửa người ngồi dựa vào đầu giường, nói với người đầu dây bên kia, “Thời gian, địa điểm, ai tham gia…… Một lát nữa tớ sẽ giúp cậu hẹn Văn Dục.”

Nếu là trước đây Phó Dư Hàn nói như vậy, hẳn là Dương Phàm sẽ vô cùng sảng khoái nói cho cậu. Chẳng ngờ hôm nay y lại im lặng hết ba giây đồng hồ, sau đó hỏi ra một vấn đề.

“Cậu có thể hẹn được cậu ấy phải không?”

Cơn buồn ngủ của Phó Dư Hàn chợt bay biến, cậu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

“Vậy cơm trưa ngày mai gặp lại, địa điểm lát nữa tớ sẽ gửi cho cậu. Chử Lỗi nói muốn đến chỗ lần trước chúng ta chơi điện tử.” Dương Phàm nói, “Sau đó tối đến thì tìm một chỗ gần ăn cơm luôn.”

“Được.”

“Vậy tớ cúp máy trước đây, ông cụ, cậu tiếp tục ngủ đi.”

“…… Cậu nói ai là ông cụ, có phải muốn kiếm chuyện không hả?”

“Nằm trên giường mà cũng có thể bị trẹo người, vậy không phải ông cụ là gì?” Dương Phàm cười hai tiếng, “Được rồi, nhớ giúp tớ hẹn Dục ca đấy nhé!”

“Ừm.”

Phó Dư Hàn cúp máy, cầm điện thoại ngồi phát ngốc ra trên giường.

Mãi một lúc sau, cậu mới chú ý tới trong phòng còn có tiếng chuông của một chiếc điện thoại khác. Phó Dư Hàn nhìn khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng trông thấy một vật thể màu đen có hoạ tiết trái cây nằm trên đống chăn đệm cuối giường, đang không ngừng rung lên.

Đây hiển nhiên là điện thoại Văn Dục.

Từ khi đổi số mới đến giờ, điện thoại của Văn Dục chưa từng reo liên hồi như vậy. Phó Dư Hàn đang định giúp hắn nhìn một chút, chẳng ngờ cậu vừa mới động cả người liền đau.

Này thật sự là nhờ phúc của hắn.

Cậu hít sâu một hơi: “Văn Dục!”

Tiếng rống hơi khàn, cho nên âm thanh phát ra cũng không đủ to như mong đợi. Vì thế, Phó Dư Hàn lại phải gân cổ lên hô thêm một lần: “Văn Dục! Khụ khụ, khụ khụ khụ……”

Đến lúc này, âm điệu mới lập tức vang dội.

“Làm sao vậy?” Cũng may cuối cùng Văn Dục đã nghe thấy, vội vã từ bên ngoài chạy vào, “Chẳng phải đã bảo cậu đi ngủ rồi sao?”

“Điện thoại của cậu đổ chuông.” Phó Dư Hàn nhìn hắn.

Trên trán người này lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn có vẻ như đang bận rộn làm việc.

“Hả.” Văn Dục khẽ liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, “Đừng lo, tôi đổi lại số cũ, đợi lát nữa dọn dẹp xong rồi xem sau.”

Phó Dư Hàn sửng sốt: “Cậu đổi lại số rồi à?”

“Ừm.” Văn Dục không biết phải giải thích với cậu thế nào, rằng bản thân hắn sau khi được “Ăn uống no đủ” đã bỗng nhiên trở nên có dũng cảm hơn. Suy nghĩ chốc lát, Văn Dục cúi đầu cọ cọ mũi, ngại ngùng nói, “Tóm lại cậu đừng xem, ngủ đi nhé.”

Phó Dư Hàn nghi ngờ nhìn hắn một cái.

“Vừa nãy Dương Phàm gọi điện cho tôi, nói về tiệc liên hoan.” Phó Dư Hàn nhìn tin nhắn vừa mới được gửi đến trong điện thoại mình, thấp giọng nói, “Một giờ chiều ở trung tâm mua sắm lần trước.”

“Vừa nãy Dương Phàm gọi cho cậu?” Văn Dục nhíu mày, “Vì sao đã hơn mười một giờ đêm cậu ấy còn gọi cho cậu hả?”

Phó Dư Hàn: “……”

Phó Dư Hàn: “Cái này là trọng điểm sao?”

Văn Dục bĩu môi.

“Trước đây cậu ấy vẫn hay gọi điện cho tôi vào buổi tối, chưa qua mười hai giờ thì không tính là muộn.” Phó Dư Hàn cạn lời nhìn Văn Dục, “Hay là sau này tôi chuyển tiếp số của cậu ấy đến chỗ cậu nhé? Dục ca, cậu quên rồi à, cậu cũng từng thích Dương Phàm.”

“Tôi đó là ——”

Phó Dư Hàn nhìn chằm chằm hắn.

“Thôi vậy.” Văn Dục thở dài, “Tôi sai rồi, tôi sẽ kiềm chế tốt bản thân.”

“Cậu lại đây.” Phó Dư Hàn đột nhiên vươn tay.

Văn Dục đi đến đầu giường, sau đó bất ngờ bị cậu ôm chặt trong lòng.

“…… Tôi vẫn chưa tắm,” Văn Dục lùi lại muốn tránh ra, “Trên người đều là mồ hôi.”

“Không sao.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng hỏi, “Cậu dọn dẹp xong chưa?”

“Sắp xong rồi.” Văn Dục ngừng một chút, “Chỉ còn tắm một cái nữa thôi.”

“Ngày mai chúng ta…… Come out với bọn họ đi?”

“Hả?”

“Thông báo với bạn bè một tiếng, tránh cho cậu lúc nào cũng cảm thấy bất an.” Phó Dư Hàn cọ vào trên vai hắn khẽ ngáp một cái.

Văn Dục hơi hơi rũ mắt.

“Thật ra…… lần trước đi Tây Sơn chơi, tôi đã nói cho Dương Phàm biết tôi muốn theo đuổi cậu rồi.”

“……”

Tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

Phó Dư Hàn sửng sốt một lúc lâu mới miễn cưỡng giãy giụa thoát ra khỏi cảm giác hỗn độn như bị sét đánh này. Cậu nhíu mày, buông hắn ra: “…… Vậy sao lần đó cậu còn cáu kỉnh với tôi?”

Nếu không phải cuối cùng Văn Dục được Dương Phàm thông báo, thì có lẽ cậu đã không thể nhìn thấy hắn trước kì thi rồi.

Hừm, chẳng trách Dương Phàm lại báo cho Văn Dục biết.

Thế mà cậu cứ tưởng chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Văn Dục, cậu giỏi nhỉ.” Phó Dư Hàn không thể tin nhìn hắn.

Văn Dục sờ sờ mũi: “…… Tôi sai rồi, sau này có chuyện gì tôi cũng sẽ nói hết với cậu, được không?”

“Cậu nói phải giữ lời đấy.” Phó Dư Hàn khẽ liếc hắn một cái.

“Nhất định mà, ngày mai hẹn gặp ở đâu, mấy giờ? Thôi, cậu đưa tin nhắn của Dương Phàm tôi xem cho.” Văn Dục nhíu mày cầm lấy di động của Phó Dư Hàn, “Giọng cậu đã khàn đến mức này rồi, đừng nói chuyện nữa.”

“Bữa cơm ngày mai chẳng phải cũng cần nói chuyện sao.”

“Tôi nói giúp cậu được chưa? Cậu nhanh đừng nói nữa.” Văn Dục trượt tay trên giao diện wechat, bật đến cuộc trò chuyện với Dương Phàm, vừa nhìn, tay trái vừa thuận tiện duỗi ra xoa xoa đỉnh đầu Phó Dư Hàn.

Phó Dư Hàn khẽ tránh một chút, hơi nheo mắt nhìn hắn: “Toàn thân tôi vẫn còn đau lắm, cậu có muốn…… khụ khụ, đi hộ tôi không?”

“Lát nữa tôi lấy Vân Nam bạch dược đến xoa bóp cho cậu, đợi tôi tắm rửa cái đã.” Văn Dục nhích lại gần khẽ hôn cậu một cái, sau đó nheo mắt cười, “Ngày mai tôi cõng cậu đi, có được không?”

“…… Nếu cậu không sợ mất mặt thì tôi không ngại đâu!”

Phó Dư Hàn làm bộ như muốn đánh hắn, chẳng ngờ người vừa nhúc nhích liền truyền đến một trận đau thấu tim gan, suýt chút nữa ngã nhào xuống từ trên giường.

Văn Dục vội vàng đỡ cậu: “Đừng cử động! Thân thể này của cậu không được, chỉ vận động một chút như vậy mà eo đã đau thành thế này……”

“Cậu ngứa đòn phải không?” Phó Dư Hàn đau đến nhe răng nhếch miệng, hung dữ trừng hắn một cái.

“Tôi thật lòng khuyên cậu ——”

“Chuyện gì?”

“Sau này cùng tôi đến phòng tập gym đi.”

“…… Hả?”

Phó Dư Hàn cho rằng Văn Dục chỉ là đang nói nhảm, bởi vì cậu biết hắn lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy đối phương đến phòng tập gym bao giờ.

Chờ Văn Dục tắm xong, hai người cùng lên giường đi ngủ.

Văn Dục từ lâu đã để Phó Dư Hàn ngủ lại nhà mình. Ban đầu bọn họ còn rất rạch ròi phân chia ranh giới trên giường, ngủ một giấc thức dậy vẫn còn đôi chút khoảng cách; sau này ở bên nhau rồi, ngủ cũng gần thêm chút nữa, có đôi khi Văn Dục sẽ gác một cánh tay sang; nhưng sáng nay thức dậy, có lẽ là xuất phát từ bản năng muốn gần gũi hơn sau khi đã “làm chuyện thân mật nhất”, Phó Dư Hàn vừa mở mắt liền trông thấy chóp mũi mình đang kề vào xương quai xanh Văn Dục.

Đập vào mũi là hơi ấm và mùi mộc hương phảng phất trên người đối phương.

Phó Dư Hàn đột nhiên hơi ngửa người về phía sau một cái, mở trừng mắt ——

“Hửm?” Văn Dục giật mình, nheo nheo mắt, giọng nói trầm khàn đặc trưng khi vừa ngủ dậy, “Cậu tỉnh rồi à?”

“Vì sao tôi……” Phó Dư Hàn thất thần không nhúc nhích, “Không phải, vì sao cậu lại…… Ôm tôi ngủ?”

Sáng sớm, nam sinh gần như đều có chút phản ứng sinh lý, dưới tình huống hai người bọn họ gắn bó khăng khít thế này không cách nào che giấu được.

“Là cậu nửa đêm lăn vào trong ngực tôi.” Văn Dục bật cười, mơ mơ màng màng nói, “Cậu không nhớ gì sao? Cậu vừa nhích lại vừa kêu ‘Dục ca, tôi đau’ …… Cậu bảo tôi làm sao không ôm cậu được hả?”

Phó Dư Hàn không hề tin tưởng chút nào: “…… Sao tôi có thể làm chuyện như vậy được.”

“Lần sau tôi sẽ đặt camera quay ban đêm ở mép giường, quay lại rồi xem cậu còn gì để chối.” Văn Dục nhắm mắt lại, “Đồng hồ báo thức vẫn còn chưa reo, cậu ngủ thêm một lát đi.”

“Cậu ngủ đi, tôi có chút không ngủ được.”

Phó Dư Hàn thật cẩn thận trở mình, tránh đụng vào thân thể Văn Dục, lúc tìm được điện thoại của mình liền bật lên nhìn giờ —— hơn mười giờ, cũng không còn sớm nữa.

“Tôi đi nấu cơm sáng, lát nữa cậu dậy ăn nhé?”

“Ừm” Văn Dục nhẹ nhàng cười hai tiếng, “Bà xã thật đảm đang.”

“Cậu nói thêm một câu nữa tôi liền lấy dao băm cậu.”

“Vô tình vô nghĩa…… Chẳng phải cậu vì mấy cái đề thi cũng từng gọi tôi ông xã rồi sao?” Văn Dục mở mắt, nhìn Phó Dư Hàn từng chút một bò ra khỏi ổ chăn, lười biếng hỏi, “Cậu còn đau không? Cẩn thận chút.”

“Ngủ một giấc khá hơn nhiều rồi.” Phó Dư Hàn liếm môi dưới, bỗng nhiên quay đầu liếc hắn một cái, “Lần sau cậu nhẹ một chút thì sẽ không phiền phức như vậy!”

“À, thì ra còn có lần sau.” Văn Dục cười nói, “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không cho tôi chạm vào nữa —— cậu tránh tôi làm gì, vừa nãy chẳng phải tôi chỉ mới cọ hai cái thôi sao?”

Phó Dư Hàn: “……”

Thì ra cậu ấy đã biết.

“Cọ ra lửa còn muốn tôi dập sao?” Phó Dư Hàn gõ nhẹ một cái lên trán hắn, “Cậu nghĩ đẹp nhỉ!”

Nói xong liền xuống giường, khập khiễng đi vào phòng tắm.

Lúc này đây, phòng tắm là nơi khiến Phó Dư Hàn rất khó thản nhiên đối mặt. Cậu đứng ở cửa sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới lấy lại bình tĩnh bước vào.

Phó Dư Hàn kiểm tra qua một lượt bên trong, xác định tối qua nơi này đã được Văn Dục quét dọn sạch sẽ, cuối cùng mới yên tâm tiến lên rửa mặt.

Khi Văn Dục mở mắt lần nữa, trong phòng bếp đang vang lên âm thanh nấu cơm.

Lúc Phó Dư Hàn đi ra không đóng chặt cửa, gió từ phòng ngoài thổi vào khiến cánh cửa bị hở ra một khe nhỏ, ánh sáng cũng theo đó truyền đến.

Văn Dục là người rất khó ngủ khi có ánh sáng. Hắn sửng sốt một lát, xoay người ngồi dậy, mò tìm điện thoại của mình.

Trải qua nửa buổi tối không ngừng rung lên, chiếc điện thoại đáng thương rốt cuộc cũng tắt nguồn. Văn Dục cắm sạc khởi động lại máy, xong xuôi mới lần lượt xử lý từng tin nhắn đã bị hắn làm ngơ.

Văn Tự Minh gọi cho hắn một đống cuộc gọi nhỡ, còn có bí thư, trợ lý, tài xế…… Đếm không xuể bao nhiêu cuộc.

Trong wechat cũng có một đống tin nhắn được gửi đến, Văn Dục một tin cũng không thèm xem, trực tiếp kéo đến tin mới nhất mở ra, xem xong liền sửng sốt.

Đó là tin nhắn do bí thư gửi đến, thời gian gửi đi là hơn tám giờ tối ngày sáu tháng sáu, cũng chính là buổi tối cuối cùng trước kì thi đại học.

“Chủ tịch nói, nếu trong kỳ thi đại học ngày mai ngài có thể lấy được một thành tích tốt, vậy thì ông ấy sẽ không so đo việc ngài chống đối ông ấy nữa, cũng sẽ đồng ý cho ngài tiếp tục ở lại nơi ngài muốn ở. Nhưng bù lại, chủ tịch yêu cầu sau khi công bố điểm, ngài phải cùng ông ấy trở về nhà cũ một chuyến.”

“Dục ca, ăn……” Phó Dư Hàn đẩy cửa bước vào, tiếp đó liền sửng sốt, “Cậu dậy rồi à?”

“Tôi vừa mới phát hiện ra một chuyện rất buồn cười.” Văn Dục hướng về phía cậu quơ quơ điện thoại, cười nói, “Cậu nhất định không thể tưởng tượng được đâu, Văn Tự Minh thế mà lại chấp nhận vì thể diện của mình đi nhượng bộ tôi.”

Phó Dư Hàn nhướng mày: “Hả?”

“Phó ca,” Văn Dục vứt điện thoại qua một bên, dang rộng hai tay chờ cậu đi tới ôm mình, “Thì ra tôi thật sự chẳng có gì phải sợ cả, trước đây tôi thật đúng là ngốc mà.”

“Những cái khác tôi không biết, nhưng quả thật cậu rất ngốc.” Phó Dư Hàn bước qua ôm hắn, “Không có gì phải sợ cả, chúng ta ở bên nhau rồi.”

“Ừm.” Hắn cọ cọ cậu, “Đã có thể ăn cơm chưa?”

“Có thể, cậu đứng dậy đi, tôi nấu xong rồi.” Phó Dư Hàn nói, “Nhưng Văn Tự Minh đã nói gì với cậu?”

“Ông ta nói ông ta sẽ không bắt tôi trở về nhà nữa, chỉ cần tôi đồng ý diễn với ông ta bài cha con hiếu thuận trước mặt chú bác cô dì là được.” Văn Dục dựa vào Phó Dư Hàn mượn lực một chút, thuận thế trượt xuống giường, cười nhạo hô, “Tôi nhổ vào.”

“Cậu không muốn đi sao?”

“Còn phải xem tâm trạng của tôi thế nào đã.” Văn Dục nhướng mày, ngạo nghễ nói, “Loại chuyện thế này, quyền chủ động chẳng phải thuộc về tôi hay sao?”

Suy cho cùng, trong lúc diễn kịch, diễn viên có quyền phá hỏng cảnh quay bất cứ lúc nào ——

“Thôi, mặc kệ ông ta, chúng ta ăn cơm trước đi.” Văn Dục vừa nói vừa đi ra ngoài, “Sau đó cùng nhau đi tìm Dương Phàm……”

“Thông báo chính thức.” Phó Dư Hàn nhẹ nhàng tiếp lời hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK